Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂
Mặc dù Nam Cung Mị Ảnh rất muốn liên lạc với Nam Cung Tuyết, nhưng biểu hiện của Lâm Thanh Phong lúc này khiến nàng lo lắng, nàng nhanh chóng rút ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi cho hắn rồi mới hỏi.
-Sao vậy phu quân?
Lâm Thanh Phong vẫn còn ngồi đó thở dốc, một lúc sau hắn hít vào một hơi rồi mới lên tiếng trả lời.
-Ta không có việc gì, chỉ là tiêu tốn Linh Lực quá nhiều mà thôi, chỉ cần ngồi nghỉ một lát là sẽ hồi phục.
-Không ngờ rằng ở nơi này sử dụng Truyền Tin Thạch mất quá nhiều Linh Lực, ngay cả lão già Hỏa Vân cũng chỉ có thể chịu đựng trong mười phút mà thôi, còn ta chỉ có thể chịu đựng tối đa khoảng hai phút là hết cỡ.
Nam Cung Mị Ảnh lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng cứ sợ rằng Lâm Thanh Phong xảy ra chuyện gì, nhưng nếu chỉ là tiêu tốn Linh Lực quá nhiều thì nàng liền yên tâm.
Tuy rằng Linh Lực của Lâm Thanh Phong hao tổn rất nhiều, nhưng nó cũng hồi phục rất nhanh, chỉ một lúc sau thì Lâm Thanh Phong đã hồi phục gần như toàn bộ Linh Lực, sau đó hắn lại lấy ra viên Truyền Tin Thạch mà lúc trước Âm tôn giả đã đưa cho hắn.
Nam Cung Mị Ảnh vẫn có chút lo lắng, nàng trầm tư một chút rồi mới lên tiếng.
-Hay là chúng ta thôi đi phu quân, cứ ở lại đây vài ngày để tìm Diệu Hương, nhìn ngươi như vậy ta thật sự không chịu nổi.
Nhưng Lâm Thanh Phong lại lắc đầu từ chối, hắn thở ra một hơi rồi trả lời.
-Không được, Diệu Hương nói thế nào cũng là ân nhân của ta, nếu ta không cố gắng hết sức để tìm nàng thì ta thật có lỗi với chính bản thân mình.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không nói gì nữa, nàng tôn trọng quyết định của Lâm Thanh Phong, thật sự thì nàng cũng muốn tìm kiếm Diệu Hương, nhưng lại thấy Lâm Thanh Phong mệt mỏi như vậy nàng lại không nỡ.
Lâm Thanh Phong hít vào một hơi, hắn lại tiếp tục truyền linh lực vào viên truyền tin thạch của Âm tôn giả đã đưa, cũng giống như lần trước, linh lực của hắn cũng nhanh chóng rút đi, nhưng lần này đã có kinh nghiệm vì thế hắn cũng không bất ngờ.
Lâm Thanh Phong chỉ truyền linh lực vào đó vài giây thôi, ngay sau đó hắn lập tức ngắt linh lực, hắn tin chắc rằng Hỏa Vân tôn giả sẽ thông báo trước cho Âm tôn giả, vì thế hắn chỉ cần vài hơi thở là đủ để khiến Âm tôn giả chú ý.
Lâm Thanh Phong cũng không cần đợi lâu, ngay sau khi hắn ngắt linh lực thì viên truyền tin thạch lại phát sáng, lúc này hắn mới truyền linh lực vào nó để nhận tin tức, giọng của Âm tôn giả phát ra cũng chỉ có mỗi mình Lâm Thanh Phong nghe được.
Âm tôn giả cũng không nhiều lời, sau khi nàng nghe Hỏa Vân tôn giả giải thích tình hình hiện tại của Lâm Thanh Phong thì nàng cũng tiện tay mà giúp đỡ, nàng dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất để giải thích cho hắn nghe về pháp thuật để tìm người, pháp thuật này có tên là “Truy Tung Thuật”.
Âm tôn giả giải thích đơn giản dễ hiểu, chỉ trong chưa đầy một phút thì Lâm Thanh Phong cũng hiểu được nguyên lý của Truy Tung Thuật, cũng bởi vì đây là một pháp thuật đơn giản thế nên nó chỉ có tác dụng trong một phạm vi nhỏ đủ để bao phủ khu rừng này, nhưng đối với bọn người Lâm Thanh Phong thì phạm vi này đã đủ dùng.
Sau khi ngắt linh lực, Lâm Thanh Phong lại ngồi xuống thở ra một hơi mệt mỏi, thật sự hắn không quen phải tiêu hao linh lực nhiều như vậy, hắn cũng nhận ra chính hắn vẫn còn quá yếu kém.
Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, từ lúc hắn tu luyện cho tới bây giờ cũng chỉ được vài tháng thôi, có gặp được đối thủ thì tên nào cũng bị hắn giải quyết dễ dàng, vì thế hắn lấy đâu ra cơ hội sử dụng hết sức đây?
Nhân cơ hội này hắn cũng muốn tự thân rèn luyện một chút để sau này hắn có thể trở nên mạnh mẽ hơn và điểm yếu của hắn cũng sẽ dần được khắc phục.
Một lúc sau Lâm Thanh Phong mới ngồi dậy, hắn hít vào một hơi sau đó nhìn Nam Cung Mị Ảnh rồi nở nụ cười gật đầu.
Nam Cung Mị Ảnh cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu Lâm Thanh Phong đã vui vẻ như vậy cũng tức là hắn đã thành công.
Lâm Thanh Phong cũng không nói nhiều, hắn dựa theo lời chỉ dẫn của Âm tôn giả mà bắt đầu thi triển Truy Tung Thuật.
Truy Tung Thuật mà Âm tôn giả dạy cho Lâm Thanh Phong rất đơn giản, chỉ cần hắn tìm một một cây gậy, truyền linh lực vào đó, bấm một đoạn pháp quyết cùng vài câu khẩu quyết, cuối cùng thì liên tưởng tới người mà hắn muốn tìm, nếu người đó ở trong phạm vi của pháp thuật thì cây gậy sẽ bay tới chỗ người đó.
Lâm Thanh Phong tìm một cành cây nhỏ gần đó để thi triển Truy Tung Thuật, sau khi Lâm Thanh Phong nhẩm đọc xong khẩu quyết thì cành cây lập tức lơ lửng trên không trung, sau đó nó lập tức bay sang một hướng.
Nhìn cành cây khô bay xa Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh cũng nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh lấy tốc độ cực nhanh mà đuổi theo cành cây khô, một lúc sau bọn hắn đã đuổi theo ra khỏi khu rừng, lúc này thì bọn hắn cũng hiểu được lý do tại sao bọn hắn lại tìm không thấy Diệu Hương.
Bọn hắn cứ tìm kiếm trong rừng còn Diệu Hương đã đi khỏi khu rừng thì bọn hắn phải tìm tới khi nào?
Hai người bọn hắn đuổi theo cành cây một lúc lâu thì mới dừng lại, bởi vì cành cây dừng lại trước một hang động, nó không thể tiến thêm một tấc nào nữa mà cứ bay loạn trước cửa động.
Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh hai người đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn cũng đoán ra rằng Diệu Hương đang ở trong động vì thế bọn hắn cũng không cần phải nhờ cành cây chỉ đường tìm nàng nữa.
Lâm Thanh Phong cũng không cần thôi động Truy Tung Thuật nữa, cành cây cũng theo đó mà rơi xuống đất, sau đó cả hai người mới cùng nhau đi tới trước cửa động.
Đây là một hang động đen ngòm, không biết sâu bao nhiêu, dù cho Lâm Thanh Phong có tản ra tinh thần lực của hắn để xem xét nhưng nó lại bị cái gì đó cản lại khiến cho tinh thần lực không thể xem xét bên trong.
Tinh Thần Lực bị ngăn cản liền khiến Lâm Thanh Phong cau mày thật chặt, Nam Cung Mị Ảnh cũng thử tản ra tinh thần lực của chính nàng, nhưng nàng cũng giống như Lâm Thanh Phong, tinh thần lực của nàng cũng bị ngăn cản bên ngoài, không thể dò xét bên trong.
Cả hai người hai mắt nhìn nhau, Lâm Thanh Phong thở dài một hơi rồi lên tiếng.
-Cũng không còn cách nào khác, chúng ta cứ đi vào trong tìm Diệu Hương, nhưng phải thật cẩn thận, bởi vì hang động này có chút kì quái.
Cũng không cần Lâm Thanh Phong nhắc nhở, chính Nam Cung Mị Ảnh cũng cảm thấy hang động này kì quái, nàng mang theo vẻ mặt thận trong gật đầu đồng ý.
Cả hai người lúc này mới cẩn thận mà bước vào hang động, hang động thật sâu, đi được một lúc lâu mà cả hai vẫn chưa đi tới cuối cùng, ánh nắng mặt trời cũng không thể chiếu rọi nơi đây nữa, với thị lực của Trúc Cơ kì mà hai người cũng không thể nhìn rõ ràng đường đi nữa.
Hai người chỉ còn cách nắm tay nhau rồi từ từ mò mẫm bước đi trong bóng đêm.
Không biết cả hai đi được bao lâu, lúc này đột nhiên hang động lại sáng rực rỡ, do thị lực của hai người đã dần quen với bóng tối nhưng hiện tại ánh sáng tới quá đột nhiên khiến cả hai cũng không kịp thích ứng, cả hai đồng thời nhắm mắt lại.
Một lúc sau khi hai mắt đã dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài thì hai người mới mở mắt ra xem xét xung quanh.
Chỉ thấy trước mặt là một hang động rất rộng rãi, trên tường thì có viết chi chít những từ câu nói bằng tiếng Anh, ở giữa có một ngôi mộ nhỏ, bia mộ cũng không viết tên một ai, kế bên là Diệu Hương đang ngồi ngơ ngác tại đó.
Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đều thở ra một hơi nhẹ nhõm, tuy không biết nơi này là nơi nào, nhưng ít nhất hiện tại bọn hắn đã tìm được Diệu Hương là tốt rồi.
Lâm Thanh Phong lúc này mới đi tới gần Diệu Hương, hắn muốn đưa tay chạm vào người nàng để gọi nàng tỉnh dậy.
Nhưng cánh tay của hắn chưa chạm vào Diệu Hương thì hắn liền cảm nhận được một dòng điện truyền khắp cơ thể, khiến hắn nhanh chóng rút tay lại.
Hành động của Lâm Thanh Phong liền khiến Nam Cung Mị Ảnh giật mình, nàng nhanh chóng chạy tới cầm lấy cánh tay của hắn rồi ân cần hỏi.
-Sao vậy phu quân? Ngươi không sao chứ?
Chỉ bị giật điện trong thời gian chưa tới một hơi thở, nhưng nó cũng đủ khiến cả cánh tay Lâm Thanh Phong tê dại, hắn nhíu mày rồi chăm chú nhìn về phía Diệu Hương, hắn không biết tại sao hắn lại bị như vậy, nhưng dòng điện mà hắn cảm nhận được có vẻ là đang bảo vệ nàng vì thế hắn cũng không lo lắng lắm.
Lâm Thanh Phong thử cử động cánh tay, sau khi hắn cảm giác được cánh tay có thể hoạt động bình thường thì hắn mới thở ra một hơi, hắn lắc đầu rồi mới trả lời Nam Cung Mị Ảnh.
-Ta không sao, nhưng khi nãy cánh tay ta vừa tiến gần tới Diệu Hương thì cứ như là bị điện giật vậy, cả cánh tay đều tê dại đi không thể cử động.
-Nhưng có vẻ như Diệu Hương không có chuyện gì, hiện tại hai người chúng ta cứ đi xem xét xung quanh nơi này thử xem, biết đâu chúng ta sẽ tìm được biện pháp để đi ra ngoài.
Nam Cung Mị Ảnh lúc này cũng chăm chú nhìn vào Diệu Hương, sau đó nàng mới thở ra một hơi rồi nói.
-Cũng không còn cách nào khác, thôi thì cứ theo lời phu quân vậy, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem thử, xung quanh đây toàn ký tự thượng cổ ta có xem cũng không hiểu gì.
….Hết Chương 143…..