Người đăng: ꧁༺ҩậղツℜủ¡ツQʊấղツζɦâղ༻꧂
Khi Lâm Thanh Phong nhắc tới người con gái còn lại, Lệnh Hồ Xung có chút tự hào, hắn vỗ ngực rồi trả lời.
-Đây là Nghi Lâm, nàng là muội muội kết nghĩa của ta.
Lâm Thanh Phong ngay lập tức mộng bức, theo như hắn biết được thì chẳng phải Nghi Lâm là tiểu ni cô đã động phàm tâm với Lệnh Hồ Xung sao? Hiện tại nàng lại trở thành muội muội kết nghĩa của tên này, ngày ngày nhìn người mình thương cùng một người con gái khác thả thức ăn cho chó, vậy mà nàng vẫn chịu nổi sao?
Lâm Thanh Phong có chút bội phục Nghi Lâm, hắn gật đầu với Nghi Lâm một cái xem như chào hỏi, Nghi Lâm có chút ngại ngùng, nàng nép sau lưng Nhậm Doanh Doanh cũng gật đầu với Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong cũng không có ý kiến gì, hắn đã biết rằng Nghi Lâm có chút nhút nhát, hắn cũng không ép buộc nàng, sau đó hắn lại nhìn Lệnh Hồ Xung rồi nói.
-Được rồi Lệnh Hồ huynh, hiện tại mọi người cũng đã tới đây rồi, ta có nướng vài con cá, mau lại đây ăn cùng a.
Ba người Lệnh Hồ Xung cũng không từ chối, Lệnh Hồ Xung cũng vui vẻ, hắn cùng Lâm Thanh Phong vừa ăn vừa nói chuyện, còn Nhậm Doanh Doanh cùng Nghi Lâm thì ngồi cùng Diệu Hương với Nam Cung Mị Ảnh.
Hiện tại Lệnh Hồ Xung đã đạt tới Luyện Khí tầng 4, cơ thể của hắn cũng có thể chứa đựng được Linh Khí, rượu mà Lâm Thanh Phong có cũng không phải loại rượu đặc biệt gì, bọn chúng chứa rất ít Linh Khí, vì thế Lâm Thanh Phong cũng không có gì lo lắng mà nhanh chóng lấy ra vài hũ rượu để cùng Lệnh Hồ Xung uống cho thỏa thích.
Lâm Thanh Phong rót ra hai ly rượu, hắn đưa cho Lệnh Hồ Xung một ly rồi lên tiếng.
-Lệnh Hồ huynh, ly này là ta kính huynh trong những năm qua đã giúp đỡ lão bà của ta.
Lệnh Hồ Xung cũng nở nụ cười, hắn lắc đầu rồi trả lời.
-Không đâu Lâm huynh, nếu không nhờ huynh cùng Mị Ảnh cô nương, thì ta cũng Doanh Doanh cũng không thể đến nơi này, ly này phải là ta kính huynh mới đúng.
Lệnh Hồ Xung dứt lời, cả hai người đều nhìn nhau rồi cười lớn, sau đó đồng thời uống cạn chén rượu.
Buông xuống chén rượu, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi sau đó lại hỏi.
-Không biết những ngày qua, các ngươi đã tu luyện như thế nào rồi? Về sau có dự tính gì sao?
Lệnh Hồ Xung cũng buông xuống chén rượu, hắn đưa mắt nhìn lên trời thở dài một hơi rồi trả lời.
-Ta cũng không biết, sau khi tập luyện cùng Mị Ảnh cô nương, ngoài trừ Nghi Lâm vừa mới đạt Luyện Khí tầng 1 ra thì ta cùng Doanh Doanh đều đã đạt tới Luyện Khí tầng 4.
-Nhưng Doanh Doanh mạnh mẽ hơn ta, lúc trước nàng đã đạt tới nửa bước Kiếm Tâm, còn ta vừa mới đạt được Kiếm Ý mà thôi.
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái, với cấp độ hiện tại của Lệnh Hồ Xung thì có vẻ hơi khó khăn khi sống sót tại Thông Thiên Đại Lục, tuy rằng ở Kim Dung thế giới thì bọn hắn có thể đi ngang, nhưng ở đây thì bọn hắn quá yếu.
Trầm ngâm một lúc thì Lâm Thanh Phong lại lên tiếng.
-Không sao cả, các ngươi đã chỉ dẫn cho Mị Ảnh, thì ở đây các ngươi trước tiên cứ đi theo ta, khi nào các ngươi muốn rời đi thì hãy đi.
Lệnh Hồ Xung cũng không từ chối, hắn gật đầu với Lâm Thanh Phong rồi trả lời.
-Như vậy, những ngày này phiền phức Lâm huynh rồi.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn tiếp tục rót rượu cho Lệnh Hồ Xung sau đó hai người tiếp tục vui vẻ cùng nhau uống.
….
Tới sáng hôm sau, Lâm Thanh Phong mới cùng mọi người trở về nhà của Diệu Hương, bởi vì hôm nay bọn hắn phải lên đường đi đến Thổ Hoàng Thành để giải quyết chuyện Điền gia.
Cả đêm qua Diệu Hương cùng Lâm Thanh Phong đều không trở về, khiến Gia Cát Minh Quang cùng Dương Thất Lang có chút lo lắng, nhưng hôm nay bọn hắn lại cùng nhau trở về, ngoài ra còn có thêm bốn người bọn Nam Cung Mị Ảnh khiến hai người bọn hắn đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Theo cái nhìn của bọn hắn, bốn người Nam Cung Mị Ảnh là người được Lâm Thanh Phong gọi tới để giúp đỡ bọn hắn giải quyết chuyện của Điền gia, cũng vì thế nên bọn hắn liền yên tâm.
Lâm Thanh Phong ho nhẹ một tiếng, sau đó hắn liền mở lời.
-Minh Quang thúc, giới thiệu một chút, đây là lão bà của ta, cùng ba người đồng bạn, lần này bọn hắn sẽ cùng chúng ta đi tới Thổ Hoàng Thành.
Gia Cát Minh Quang sau khi nghe nói như vậy, ý cười trên mặt hắn càng đậm hơn, hắn tin chắc rằng những người đồng bạn mà Lâm Thanh Phong mời tới sẽ không yếu đi đâu, như vậy chuyện lần này sẽ thêm phần chắc chắn.
Chỉ riêng Dương Thất Lang thì vẫn có chút nghi ngờ, lúc đầu hắn cũng không chú ý tới cảnh giới của bọn người Lệnh Hồ Xung nhưng sau khi nhìn lại thì hắn liền cau mày rồi lên tiếng.
-Lâm công tử, ta thấy chuyện này không ổn a, riêng ngài cùng phu nhân thì ta không nói, nhưng còn ba vị đồng bạn của ngài, ta nhìn ra bọn hắn vẫn còn chưa mạnh bằng ta đâu.
Đối với lời này của Dương Thất Lang, Lâm Thanh Phong cũng không phản bác, cũng không gật đầu đồng ý, đúng thật hiện tại bọn người Lệnh Hồ Xung cảnh giới cao nhất chỉ là Luyện Khí tầng 4 mà thôi, nhưng nếu nói bọn hắn yếu hơn Dương Thất Lang thì chưa chắc.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười, sau đó hắn lại nhìn sang Lệnh Hồ Xung rồi nói.
-Lệnh Hồ huynh, ngươi có thể thể hiện một chút sao, hắn đang coi thường ngươi a.
Lệnh Hồ Xung cũng không từ chối, hắn gật đầu một cái rồi bước qua một bên, Dương Thất Lang cũng đi theo sau.
Đứng trước mặt Dương Thất Lang mặc dù Lệnh Hồ Xung cảm thấy có chút áp lực nhưng hắn vẫn tin chắc rằng hắn sẽ dễ dàng chiến thắng.
Lệnh Hồ Xung rút ra thanh kiếm đang đeo bên hông, tay cầm kiếm nhìn về Dương Thất Lang hai mắt tràn ngập chiến ý sau đó hắn lên tiếng.
-Dương huynh, ngươi phải cẩn thận rồi.
Dương Thất Lang nét mặt cũng ngưng trọng hẳn lên, hắn rút ra vũ khí là một cây đao, hắn không biết vì sao khi Lệnh Hồ Xung rút kiếm ra thì hắn liền cảm thấy áp lực.
Dương Thất Lang hít vào một hơi, hắn chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung rồi nhanh chóng xông tới.
Dương Thất Lang hùng hổ xông tới, nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn đứng yên tại chỗ, ai nhìn vào thì đều tưởng rằng Lệnh Hồ Xung không kịp phản ứng.
Nhưng thật ra thì không phải do Lệnh Hồ Xung không kịp phản ứng, ngay trong lúc Dương Thất Lang đến gần, Lệnh Hồ Xung đã nhanh chóng né sang một bên.
Lệnh Hồ Xung né đi, Dương Thất Lang cũng nhanh chóng phản ứng, hắn liền truyền Linh Lực vào thanh đao trên tay sau đó chém về Lệnh Hồ Xung.
Linh Lực từ thân đao cũng theo đó mà thoát ra bay thẳng tới Lệnh Hồ Xung.
Biến hóa này cũng không qua mắt được Lệnh Hồ Xung, ngay lúc này từ thân thể hắn xuất hiện từng kiếm quang, từng thanh kiếm nhỏ trong suốt xuất hiện xung quanh Lệnh Hồ Xung, sau đó lại bay thẳng tới đạo Linh Lực của Dương Thất Lang.
Thanh kiếm nhỏ nhanh chóng đụng vào đạo Linh Lực của Dương Thất Lang, sau đó nó một đường thẳng tiến bay tới trước mặt Dương Thất Lang, rồi dừng lại ngay trước mắt hắn chỉ cách mặt hắn 1cm.
Biến hóa này xảy ra quá nhanh khiến Dương Thất Lang cũng không kịp phản ứng, thanh kiếm nhỏ vẫn dừng trước mặt hắn khiến hắn chảy mồ hôi lạnh đầy lưng.
Lâm Thanh Phong đứng bên ngoài nở nụ cười, hắn gật đầu một cái rồi lên tiếng.
-Được rồi, mọi chuyện tới đây thôi.
Lúc này Lệnh Hồ Xung cũng thu hồi kiếm quang, kiếm quang tản đi thì Dương Thất Lang liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ hãi, vừa nãy chỉ cần đạo kiếm quang này nhích tới 1cm nữa thôi thì hắn liền mù một bên mắt.
Lệnh Hồ Xung sau khi thu hồi đạo kiếm quang, lúc này hắn mới nở nụ cười, tiến đến gần Dương Thất Lang đưa tay đỡ hắn dậy rồi nói.
-Dương huynh, huynh không sao a?
Dương Thất Lang thở ra một hơi, hắn cũng nở nụ cười rồi lắc đầu trả lời.
-Thật may mà ngươi đã nương tay, ta không sao cả.
Lâm Thanh Phong lúc này cũng đi tới, vẻ mặt hắn vẫn mang theo ý cười mà hỏi Dương Thất Lang.
-Sao rồi? Ngươi có thể yên tâm được chưa?
Dương Thất Lang lúc này cũng chỉ có thể cười khổ, đánh thì đánh không lại thì hắn còn có thể nói gì đây?
Tuy vậy nhưng Dương Thất Lang cũng cố gắng lên tiếng.
-Mặc dù Lệnh Hồ huynh đệ thật sự mạnh hơn ta, nhưng phải nhớ rằng Điền gia còn có hai cường giả Nguyên Anh kì, bọn hắn cũng không đứng nhìn a.
Đối với lời này của Dương Thất Lang, Lâm Thanh Phong chỉ cười rồi lắc đầu, nói đùa cái gì? Nguyên Anh kì cường giả xuất hiện thì hắn sẽ giải quyết hết, hắn cũng không phải ăn chay.
Cũng không thèm để ý tới Dương Thất Lang, Lâm Thanh Phong quay đầu rồi lên tiếng nói với mọi người của Long Hạ thôn.
-Được rồi, hiện tại mọi người có thể về, nhưng phiền phức hãy để vài người từng vào Thổ Hoàng Thành đi theo bọn ta, chúng ta cần người để dẫn đường.
Ngay lúc này thì Gia Cát Minh Quang liền đứng ra, hắn chỉ tay về Diệu Hương rồi trả lời.
-Hãy để Hương nhi đi theo bọn ngươi, nàng đã từng vào thành nhiều lần, nàng có thể chỉ đường cho các ngươi.
Lâm Thanh Phong cũng không từ chối, hắn quay sang nhìn Diệu Hương rồi gật đầu nói.
-Như vậy Diệu Hương, những ngày này nhờ ngươi rồi.
Diệu Hương liền gật đầu đồng ý, nàng cũng biết được chuyến đi lần này sẽ có nguy hiểm, nhưng nàng tin tưởng vào Lâm Thanh Phong, nàng biết rằng hắn có khả năng bảo vệ được nàng.
…..Hết Chương 140….