Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Thomas cũng có phần bất ngờ; thực tế thì nó không quá quan tâm tới Quidditch.
Trong ấn tượng của Thomas thì Mahoutokoro được nhắc tới là nơi đã đào tạo ra
rất nhiều phù thuỷ xuất chúng, nhất là lĩnh vực Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Thậm chí có thể nói lĩnh vực Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của phương đông
xuất sắc hơn phương tây. Dù sao các phù thuỷ phương đông dưới tên gọi pháp sư,
đạo sĩ, thầy cúng,… luôn lấy việc phòng chống ma quỷ làm cần câu cơm.
Khi Thomas chia sẻ việc này cho đám bạn, chúng đều vô cùng ngạc nhiên. Thực sự
cách sống của các phù thuỷ phương đông đã đổi mới cách suy nghĩ của chúng về
sự tồn tại giữa phù thuỷ mà muggle.
Fred có phần không thể tưởng tượng nổi, anh hỏi:
- Em nói là các phù thuỷ phương đông chung sống với người thường luôn hả? Họ
không bị kỳ thị hay thiêu sống gì đó hả?
Thomas gật đầu, nó đáp:
- Không hề. Thậm chí họ còn rất được kính trọng là đằng khác. Các phù thuỷ
chân chính vào thời xưa luôn được coi như những người đức cao vọng trọng, họ
nhận được sự kính nể và tôn sùng của người thường. Và các phù thuỷ ở đó cũng
bảo hộ và giúp đỡ người thường. Cách họ đối xử với những người thường cũng tôn
trọng hơn các gia đình thuần huyết ở chỗ chúng ta tại đây nhiều. Thậm chí từ
cách xưng hô cũng bình thường hơn.
Ron hỏi:
- Họ gọi thế nào?
- Phàm nhân, người thường… Thậm chí theo mình biết, nước Anh là một trong số
ít những nơi kỳ thị và khinh miệt cộng đồng người bình thường, cũng như phân
biệt dòng máu nặng nề nhất. Ở Mỹ, nơi mà chịu nhiều ảnh hưởng của giới ma
thuật Anh nhất, người ta gọi những con người bình thường là No-Maj (không ma
thuật). Theo mình thì nó nhẹ nhàng chán so với muggle vẫn được sử dụng tại
Anh. Dĩ nhiên đây chỉ là quan điểm cá nhân của mình thôi.
Thomas nhún vai, nói thật, nó cảm giác giới pháp thuật Anh cũng giống như
chính đế quốc Anh năm nào. Họ đắm chìm trong vinh quang của quá khứ, bảo thủ
và chậm tiến. Chính những thứ này sẽ giết chết họ.
Harry có phần nhận đồng ý kiến của Thomas, tuy nó phải sống với gia đình toàn
một đám người xấu tính nhưng việc sinh trưởng trong môi trường toàn người
thường khiến nó không thể nào dậy nổi một chút nào kỳ thị với họ; nhất là khi
mẹ nó cũng là một phù thuỷ xuất thân từ một gia đình bình thường. Trái ngược
với Harry, 3 anh em nhà Weasley lại không quá để tâm đến cái cách xưng hô với
những người thường, với họ thì đó chỉ là một danh từ chung chung và không có ý
nghĩa gì quá đáng. Chỉ có một số từ miệt thị như "Mudblood" thì mới là những
từ mang tính sỉ nhục theo quan niệm của họ.
Harry đột nhiên hỏi Thomas:
- Thomas, có phải cậu nói là các phù thuỷ phương đông rất giỏi trong việc
phòng chống ma thuật hắc ám đúng không?
Ngoài Quidditch thì Harry còn có mong muốn trở thành một Thần Sáng. Nó cũng
rất có thiên phú trong bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Và thực tế thì
Harry sau này cũng trở thành Trưởng Văn phòng Thần Sáng khi mới 26 tuổi.
Thomas gật đầu, nó nói tiếp:
- Tuy nhiên họ cũng không thiếu những phù thuỷ hắc ám đáng kinh tởm. Ví dụ
như gã đạo sĩ mình mới kể đó. Thậm chí, mình còn nghe nói ở TQ, có rất nhiều
những phù thuỷ nuôi dưỡng và đào tạo những sinh vật hắc ám. Sau đó chúng thả
chúng ra đi gây hoạ, đến khi những người thường không chịu nổi nữa thì đám
người kia đóng vai những phù thuỷ tốt bụng đến xua đuổi hắc ám và kiếm lợi từ
việc đó.
- Thật đáng ghê tởm! - Ron gắt.
Thomas không đánh giá thêm về việc này, nhưng trong thâm tâm của nó cũng chẳng
có chút ấn tượng tốt đẹp nào với cái đám phù thuỷ chết tiệt của TQ sau cái vụ
hiến tế mà nó đã được tận mắt quan sát cách đây cả tuần. Hơn nữa trong quyển
sách mà ngài Sùng Minh để lại cho nó cũng đề cập đến vô số những ma thuật đáng
kinh tởm của cái gọi là danh môn chính phái đã sử dụng. Kể từ thời đó đến giờ
đã qua cả hàng ngàn năm, theo thời đại tiến bộ có lẽ những thứ ma thuật đó đã
bị vất bỏ, nhưng Thomas vẫn không thể nào mà xoá bỏ được ác cảm với cái cách
mà đám đạo sĩ TQ đã làm.
Anh Fred hỏi:
- Thế học sinh ở Mahoutokoro có trình độ thế nào? Em có thử sức không?
- Không có. Em không có dở đến mức đi chủ động gây sự với con gái chỉ để kiểm
tra. Còn trình độ em không dám chắc, cô ấy cũng chỉ ngang với học sinh năm 2
của chúng ta. Có điều em thấy họ có vẻ giống với mấy người của nhà Ravenclaw.
George huýt sáo:
- Ui. Nữ sinh á?
Fred cũng có vẻ hứng thú bừng bừng:
- Thế có hấp dẫn không?
Thomas bất đắc dĩ, mấy người này có vẻ quan tâm lệch hướng. Nó đáp lại phũ
phàng:
- Đó là hôn thê của anh họ em. Ok! Mấy anh không có cửa đâu.
Nhìn vẻ mặt táo bón của 2 người sinh đôi, Harry và Ron phá lên cười. Vẻ mặt
này rất hiếm khi gặp ở 2 gã tinh quái của nhà Weasley.
Buổi tiệc tùng diễn ra đến tận tối đám bạn mới lưu luyến trở về, 3 anh em nhà
Weasley thì sợ mẹ chửi, còn Harry thì do dượng nó đã ra lệnh phải về trước 8
giờ tối.
Sau khi ông Alden đưa Harry về nhà và quay trở lại, Thomas cho mời ông đến
phòng khách hỏi chuyện. Nó thực sự tò mò về việc ông đã làm với gia đình
Dursley, hay chính xác hơn là với lão Vernon Dursley.
Trước câu hỏi của Thomas, ông Alden mỉm cười và trả lời:
- Một hồ sơ có chứa bằng chứng về việc ngược đãi trẻ em. Dù sao thì đó là bạn
thân của cậu chủ, cậu bận nhiều việc và bỏ sót nhưng tôi nghĩ mình cũng lên tự
động làm thêm một chút gì đó.
Thomas thực sự bất ngờ trước câu trả lời của ông Alden. Nó không có ý định làm
bảo mẫu cho bất kỳ ai, nhưng nếu có thể giải quyết vấn đề của bạn bè chỉ với 1
câu nói thì nó chắc chắn sẽ làm. Chính vì suy nghĩ muốn để bạn bè mình tự lực
cánh sinh lên nó đã không chú ý đến đời sống của Harry, và ông Alden đã làm
cái việc mà bản thân nó vô tình xem nhẹ.
Thomas nói với giọng cảm kích:
- Làm phiền ông quá. Mấy việc này đáng nhẽ không lên để ông phải phí công sức
như vậy.
Ông Alden lắc đầu:
- Không có gì thưa cậu chủ. Cũng là ý định bộc phát của tôi. Dù sao tôi nghĩ
những đứa trẻ dù xuất thân ra sao thì cũng không bao giờ đáng phải chịu cảnh
sống như giam cầm theo cái cách mà gia đình muggle đó đã làm.
Thomas phát hiện ra một tia đau thương loé lên trong mắt của ông Alden. Người
quản gia này xem ra có một quá khứ không quá tốt đẹp, và điều đó có lẽ có phần
tương đồng với hoàn cảnh của Harry. Tuy nhiên nó cũng không có cố ý đi tìm
hiểu; dù sao thì khoảng cách giữa quan tâm và tọc mạch đôi khi chỉ là một sợ
chỉ mỏng manh.
Thomas hỏi:
- Những vật liệu mà cháu cần khi nào mới có thể chuyển tới?
- Chậm nhất là hai ngày sau thưa cậu.
Thomas thở dài, nó có chút tiếc nuối vì không thể đích thân thao tác tất cả
quá trình thí nghiệm.
- Đáng tiếc ngài mai cháu phải lên đường. Khi nào vật liệu được đưa tới, ông
hãy liên lạc với cháu, cháu sẽ hướng dẫn từ xa công việc.
- Vâng thưa cậu.
Tạm biệt ông Alden và trở về phòng, Thomas mong đợi ngày mai tới. Ngày mai Gs
Dumbledore sẽ tới đây dẫn nó qua Pháp, và chờ đợi nó sẽ là cuộc gặp gỡ và học
tập với Nicholas Flamel – nhà giả kim thuật vĩ đại nhất trên thế giới. Thomas
tin rằng sau chuyến đi này, kết hợp với những kiến thức mà nó đã học được, đặc
biệt là thuật luyện kim sinh thể mà ngài Sùng Minh đã đề cập, nó sẽ có thể
chân chính tạo ra một con đường luyện kim thuật hoàn toàn mới cho bản thân.
Có lẽ nhưng người khác không rõ nhưng Thomas không bao giờ tự lừa dối mình.
Thomas không thoả mãn với những gì nó đang có, tất cả những gì nó tạo ra chỉ
là những cải tiến, những thứ được tổ hợp lại từ những gì đã biết; không có bất
cứ thứ nào chân chính mang dấu ấn của bản thân. Thomas khao khát tạo ra một
thứ gì đó hoàn toàn mới lạ, một thứ chỉ thuộc về nó, một thứ mà khi bản thân
nhìn thấy tên mình được ghi lại là người sáng tạo nó không có bất kỳ chột dạ.
Hôm sau, khoảng tầm 8 giờ sáng, Gs Dumbledore xuất hiện tại trang viên của nhà
Walker. Thomas đợi sẵn, nó cũng đã yêu cầu người hầu chuẩn bị bữa sáng để mời
thầy. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Gs đến thăm nhà của Thomas.
- Chào Gs. Hân hạnh chào đón thầy đến thăm nhà của con.
- Đừng khách sao như vậy, Thomas. Ngôi nhà của con thực sự rất ấn tượng đó.
Thomas cười cười, ngôi nhà của nó thực sự sẽ rất ấn tượng với người khác.
Trước đây còn phải cố kỵ đến khách của bố nó có thể viếng thăm bất cứ lúc nào,
nhưng hiện tại không còn phải lo lắng những vấn đề đó nữa lên Thomas đã triển
khai cải tạo ngôi nhà theo ý nó. Ngược lại nó cũng chẳng có bao nhiêu tốn công
sức, chỉ cần đưa ra yêu cầu và những thứ còn lại sẽ được ông Alden lo hết. Một
ngôi nhà pha trộn giữa ma thuật và phong cách hiện đại chắc chắn sẽ đem lại ấn
tượng mạnh với bất kỳ ai lần đầu tiếp xúc.
Thomas đi trước dẫn đường cho Gs Dumbledore tới phòng ăn. Nơi đây, bữa sáng đã
được chuẩn bị sẵn sàng.