Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Thomas bỏ cái va li lên bàn rồi nằm vật xuống giường. Nó vẫn đang
băn khoăn những gì bà nội nói. Bình thường có lẽ Thomas sẽ không
tốn quá nhiều công sức để suy đoán, nhưng hiện tại đầu óc của nó
đang như một mớ bòng bong. Có lẽ nước lạnh sẽ khiến bản thân bình
tĩnh lại.
Dòng nước lạnh buốt xối qua cơ thể quả nhiên khiến đầu óc trở lên
bình tĩnh. Thomas vô cùng hưởng thụ cảm giác này. Đột nhiên, trừng
to đôi mắt, Thomas nghĩ đến mợt khả năng: bà nội hiểu nó thấy những
gì.
Nhưng điều đó là bất khả thi, Thomas tự nhủ. Nó đã xác định rất
kỹ, bà nội nó là người bình thường, không có bất kỳ sức mạnh.
Mang theo một đống nghi ngờ, Thomas cùng cả nhà ăn tối. Một bữa cơm
quây quần đầm ấm, thứ duy nhất khác với trong tưởng tượng của nó
là tâm trạng bản thân. Thomas cũng không có cơ hội hỏi thăm bà nội
nó về những gì bà nói, sau bữa cơm bà kêu mệt và đã đi ngủ. Mang
theo tâm trạng chằn trọc, đến quá nửa đêm Thomas mới chìm vào giấc
ngủ.
Sáng hôm sau, mang một đôi mắt thâm quầng, Thomas xuống ăn sáng. Bữa
sáng hôm nay là mì tôm trứng, vô cùng dân dã. Sau bữa ăn, cuối cùng
Thomas cũng có cơ hội nói chuyện với bà nội. Tuy nhiên, bà lắc đầu,
cười và nói:
- Chuyện của bà thì không vội. Quan trọng là chuyện của con. Con đâu
thể lý giải bất cứ việc gì một cách bình thường trong cái tâm
trạng như thế này.
Lúc này, chú Bình đi tới. Chú gật đầu đáp lại lời chào hỏi của
Thomas rồi quay sang bà nội:
- Mẹ tìm con ạ?
Bà Vy gật đầu, việc hôm nay vô cùng quan trọng. Trong số những người
ở đây thì con út của bà là người thích hợp nhất. Bình thường có
chút lông bông nhưng bản thân là người nghiêm túc nhất với những công
việc thuộc về gia đình. Hơn nữa, đừng nhìn chú Bình có vẻ ăn chơi,
trong cả ba anh em thì chú là người kín tiếng nhất. Bà chỉ vào
Thomas và nói:
- Hôm nay, con dẫn Quốc đi dạo, bất cứ chỗ nào cháu nó muốn. Nhớ
kỹ, đừng hỏi, đừng nói gì không lên, con biết mẹ nói tới cái gì.
Cũng đừng có nói lại bất cứ điều gì với bất cứ ai. Con hiểu
không.
Chú Bình sửng sốt, không phải bởi yêu cầu của mẹ mình, mà bởi đối
tượng lần này là Thomas. Công việc này thỉnh thoảng chú cũng hộ
tống mẹ mình đi vài lần, hôm nay chú cũng tưởng là đưa mẹ mình đi
đâu đó, ai dè lại là Thomas. Nói như vậy, đứa cháu này…, chú Bình
quay sang đánh giá Thomas.
Thomas bị chú ruột của mình nhìn khiến cả người không tự nhiên. May
mà bà nội đã cứu nguy cho nó.
- Được rồi. Có gì mà nhìn. Con đưa cháu nó đi đi. Nhớ kỹ, đừng có
vì cháu nó không phải mẹ mà phá luật.
- Vâng, vâng. Con biết mà. Mẹ khéo lo. Đi thôi cu, hôm nay chú sẽ làm
taxi miễn phí, muốn đi đâu thì bảo chú.
Thomas nói:
- Vậy cháu xin nhờ chú. Con chào bà, con đi.
Tuy không nghe được, nhưng Thomas đã có câu trả lời cho vấn đề chính
mà nó muốn hỏi bà nội. Bà thực sự hiểu được nó.
Bà Vy gật đầu và nói với chái trai của mình:
- Con đi đi. Chỉ có đến tận nơi, tự thân chứng thực mới có thể xóa
đi nghi ngờ trong lòng. Đây là cách bà vẫn làm. Nó rất hiệu quả.
Sau khi xong việc thì hãy về đây. Nhớ, đừng có nói cho bất kỳ ai
những gì con "thấy".
Thomas hiểu rõ ý mà bà Vy nói, đúng vậy, bà nội có thể không biết
Thomas thấy gì, nhưng bà biết là nó đã "thấy". Vậy là nó không đơn
độc, thậm chí nó có suy đoán ra bản thân là bị làm sao, loại năng
lực này… rất quý hiếm.
- Vâng. Con chào bà, con đi.
Lần này Thomas đi vô cùng dứt khoát, nó đã biết mình phải làm gì.
Và đã biết thì sẽ hành động, đó mới là bản thân nó.
Khi Thomas rời khỏi, ông Nhân xuất hiện, nãy giờ ông ở cách nơi này
chỉ vài mét, tấm rèm cửa che khuất người. Điều đáng kinh ngạc là
Thomas không có bất cứ cảm giác nào về sự tồn tại của ông. Nó còn
tưởng ông nội qua nhà hàng xóm.
Ông Nhân đi đến bên cạnh vợ mình, ngồi xuống, rót cho mình và vợ
một chén trà. Ông nói:
- Cuối cùng cũng ra dáng con cháu họ Trần rồi. Hôm qua nhìn thấy
nó, tôi cứ hơi thất vọng.
Bà Vy liếc chồng:
- Ông làm như những tiên tri chúng tôi cũng vô tâm vô tính như mấy
người các ông ấy. Tất cả các tiên tri, nhất là khi còn nhỏ đều vô
cùng mẫn cảm, khác biệt ở chỗ người giỏi che giấu người thì không.
May mà cháu nó về sớm, chứ không có gia đình bên cạnh, một đứa trẻ
như nó sẽ không chịu nổi. Không ai biết được điều gì sẽ xảy đến
nếu một tiên tri nhỡ miệng nói ra tương lai.
Ông Nhân gật đầu. Cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm, tiên đoán ra sự ra đời của
Chủ tịch Hồ Chí Minh, dù cho lúc đó không nhiều người hiểu, nhưng
cũng vì đó khiến dòng dõi của cụ rơi vào trầm luân. Vài trăm năm
sau, dòng họ này luôn cố gắng làm thiện tích đức mới có chút khởi
sắc. Có thể thấy, tiết lộ tương lai, nhất là những gì quan trọng,
sẽ bị trừng phạt đáng sợ thế nào. Ông Nhân tuyệt đối không muốn gia
đình mình cũng chịu cảnh đó, vì vậy ông đã vận dụng tất cả khả
năng của mình, triệt tiêu tất cả hộ tống hay giám sát đối với gia
đình con thứ ngày hôm nay. Đây cũng là lý do mà chị Nguyệt hôm nay
không có mặt.
Đừng ngạc nhiên nếu ông Nhân làm được điều này. Cựu cục trưởng cục
tình báo, anh trai của cục trưởng đương nghiệm, chủ tịch hiệp hội
võ thuật cổ truyền miền bắc hoàn toàn có năng lực làm việc này.
Năm xưa, khi ông Phong bỏ trốn, chính ông Nhân là người xử lí tàn
cuộc. Nếu không phải ông, thì còn lâu bố mẹ Thomas mới có thể thoát
đi dễ dàng như vậy. Tuy nhiên sau việc này, ông Nhân cảm thấy xấu hổ
với sự tin tưởng của Đảng - đây là chính miệng ông thừa nhận - vì
làm việc thiên tư lên đã từ chức. Điều này cũng được chứng thực khi
sau ông Nhân, em họ, đồng thời là đệ tử của ông lên cầm quyền. Dĩ
nhiên là em trai ông Nhân cũng thực sự có tài, nếu không chính ông
Nhân cũng sẽ không đồng ý. Lần duy nhất ông đi ngược lại nguyên tắc
của mình là bao che con trai. Lần này không giống, tiên tri là không
được phép tiết lộ, đây là việc công; bản thân ông cũng chưa từng cố
gắng hỏi vợ mình đã nhìn thấy những gì.
Ông Nhân cảm thán:
- Hi vọng những gì mà thằng Quốc nhìn thấy là không qua nghiêm
trọng. Thân già này của tôi không biết còn cố gắng chèo chống được
mấy năm nữa.
Bà Vy nhìn chồng, bà an ủi:
- Ông cũng đừng quá lo lắng. Tôi thấy nó vẫn còn giữ được tỉnh
táo nghĩa là sự việc không quá nghiêm trọng. Hơn nữa ông còn khỏe
lắm, có tôi mới ốm yếu thôi. Hơn nữa, các con chúng ta đều đã
trưởng thành cả, chúng đều có thể tự xử lí mọi việc, ông cứ mặc
kệ chúng. Kể cả thằng Bình, mấy năm nay cũng chín chắn nhiều rồi.
Ông Nhân mỉm cười, điều này thì ông đồng ý với vợ. Có điều cha mẹ
thì luôn lo lắng vậy thôi.
Trên xe, chú Bình phát hiện đứa cháu trai này so với hôm qua đúng là
một trời một vực. Suốt hôm qua, nó cứ lù đù như gà rù. Trước đó,
nghe anh trai kể chuyện, cháu trai là đứa hoạt bát, tự tin, mạnh mẽ.
Thế mà hôm qua… có phần thất vọng. Còn hôm nay, nhìn coi: tự tin,
kiêu ngạo toát từ xương cốt, thoáng nhìn đều thấy. Chú Bình chỉ có
thể cảm thán: tính tình thất thường. Nhưng nghĩ đến cháu trai giống
như bà nội, đều là tiên tri thì chú lại có chút thương hại thằng
bé. Khác với hai người anh, chú Bình rất săn sóc,để ý tới cảm xúc
của những người trong gia đinh. Còn bố của Thomas, ông Phong làm người
hào sảng, không câu lệ. Nhưng chính vì vậy, ông hay bỏ qua tâm trạng
của người khác.
Thomas nhận ra ánh mắt của chú Bình. Nếu là người khác thì không
nói, nhưng đây lại là chú ruột. Hơn nữa, Thomas kiêu ngạo nhưng không
sĩ diện hão. Nó cám ơn những người lo lắng cho bản thân.Thomas cười,
nó nói:
- Cháu không sao cả. Chú không cần phải vậy đâu.
Chú Bình ngạc nhiên, sau đó cười lắc đầu. Tiên tri, tiên tri… thật
nhạy bén. Cảm giác bị một đứa trẻ nhìn thấu thực không dễ chịu.
Thomas cười cười, nó cũng không muốn tiếp tục vấn đề khó xử này
nữa. Hiện giờ nó có việc quan trọng hơn, đi đến mảnh đất mà bản
thân đã mơ tới và xác định sự tồn tại trong tương lai của mình.
Sau hơn một giờ, xe của chú Bình đưa Thomas đến nơi mà nó muốn. Con
đường, cây cầu và dòng sông… cảnh vật không có bao nhiêu khác biệt.
Thiếu hụt duy nhất là con người. Nơi đây không có làng mạc, không gia
đình. Tất cả chỉ là một cánh đồng bát ngát.
Đột nhiên Thomas cảm thấy thật nhẹ nhàng, nó vẫn chưa biết phải xử
lí ra sao nếu gia đình kia tồn tại. Nhưng thật may, vận mệnh đã không
bắt nó phải lựa chọn.
- HAHAHA….hahaha….hahahaha!!!
Tiếng cười hào sảng của Thomas vang khắp cánh đồng. Chú Bình từ xa
xa nhìn lại, rồi lắc đầu: may phúc bản thân không có khả năng tiên
tri, nếu không ai biết có thất thường thế kia hay không.