Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Nhanh tróng thu dọn chiến trường, Thomas đang tranh thủ thời gian trước khi
bùa gia cường cơ thể của nó kết thúc.
Gia cường chú có thời gian hạn chế, sau thời gian đó thì cơ thể sẽ trở lại
bình thường và có độ suy yếu. Độ suy yếu nhiều ít phụ thuộc vào thời gian và
cường độ mà cơ thể vận tải vượt công suất. Với cường độ chiến đấu như vừa rồi
thì Thomas có lẽ chỉ cảm thấy run tay chân một chút mà thôi. Cái này có thể
coi là có tốt có xấu. Thomas thường xuyên sử dụng ma pháp này từ khi nó được
tạo ra để rèn luyện cơ thể, kết quả tương đối khả quan, cường độ cơ thể của nó
tăng gấp rưỡi. Tuy nhiên chẳng biết có phải tác dụng phụ hay không nhưng nó có
cảm giác bản thân lại ăn nhiều một chút.
Tựa vào một cây cột, Thomas sử dụng UC liên lạc với 2 anh em Weasley, không
ngoài dự đoán của Thomas, đêm nay làng Hogsmeade tiếp đón khá nhiều vị khách
không mời mà đến.
Từ buổi chiều, đã có vài chục gã lạ mặt mặc áo choàng đen tới lui khắp làng.
Chúng cố tỏ ra bình thường, nhưng vẫn không qua mắt được 2 kẻ đã chai mặt khắp
Hogsmeade như Fred và George. Trong số những kẻ ở đó, theo lời Fred và George,
không thiếu những kẻ mà họ đã gặp trong giới thuần huyết. Thậm chí, có kẻ nhìn
bóng dáng loáng thoáng như ông chủ nhà Malfoy.
Thông tin của cặp sinh đôi khiến Thomas có điều suy nghĩ. Xem ra những tên
thuần huyết đã đánh hơi thấy gì đó. Có lẽ chính thất bại lần này khiến chúng
chia làm 2 phe: kẻ thì nhìn thấy hi vọng rằng Chúa tể Hắc ám cuối cùng cũng có
động tĩnh, kẻ lại tuyệt vọng bởi thất bại của hắn lần này.
Lucius Malfoy có lẽ thuộc về loại thứ 2, việc hắn tống khứ quyển nhật ký của
Vol trọc vào năm sau có lẽ cũng là một loại phép thử. Nếu năm sau hắn cũng vất
quyển sổ đó vào trường thì tốt. Thomas cũng rất hi vọng có thể nghiên cứu một
chút về trường sinh linh giá. Nó có chút ý tưởng với món đồ này.
Theo như Thomas thấy, ban ý thức cho một món đồ vô tri là thứ gì đó khá thú
vị, nó cảm thấy có thể thử một chút. Có lẽ sẽ có thành quả ngoài mong muốn. Dĩ
nhiên không thể làm theo cái kiểu của Voldemort, cái Thomas muốn là nguyên lý
của ma thuật đó chứ không phải bản thân nó.
Điều này cũng tương tự Đá Triết gia. Thomas muốn tìm hiểu về nguồn năng lượng
mà nó dùng để chuyển đổi hoàn toàn vật chất kim loại khác thành vàng, cái này
hoàn toàn khác với thuật biến hình. Còn bản thân hòn đá không khiến Thomas có
bao nhiêu động tâm, vàng ư – nó đủ giàu, trường sinh – Thomas không hứng thú,
nó chỉ muốn sống một đời đầy đặc sắc, còn cái chết trong mắt một kẻ trải qua
thời kỳ bạo động ma lực đặc thù như Thomas chỉ là bắt đầu của một hành trình
hoàn toàn mới mà một kẻ như nó chắc chắn sẽ đi nghiên cứu và khám phá.
UC rung lên đánh thức Thomas khỏi mớ suy nghĩ miên man của bản thân về vấn đề
của hòn đá. Là điện của Gs Dumbledore, thầy đã về đến trường. Thomas thở dài
ra một hơi, Gs đã về đến thì mọi thứ đã xong. Mí mắt nó xụp xuống, cơn buồn
ngủ ập tới, trận đấu vừa rồi không tiêu tốn thể năng nhưng thần kinh của nó
căng thẳng quá mức. Quan trọng hơn, giờ đã là 3h sáng, Harry còn đang ngủ ngon
lành đằng kia.
Khi Thomas tỉnh dậy, là buổi trưa hôm sau. Harry đang nói chuyện với Gs
Dumbledore ở cách đó một giường, vì không phải đụng chạm trực tiếp với
Voldemort lên tình trạng của Harry có vẻ khá hơn so với những gì Thomas đã
biết.
- Buổi chiều tốt lành, thưa thầy! Tỉnh lâu chưa Harry?
Gs Dumbledore quay qua gật đầu với Thomas, trên mặt thầy mang một nụ cười thực
sự vui vẻ, quyết định của Thomas cũng khiến cho chính thầy bất ngờ. Harry quay
sang, nó gần như hét lên:
- Thomas! Cuối cùng cậu đã tỉnh. Mình đã tỉnh lại từ hồi sáng.
Thomas chậc lưỡi, nó mãi đến 3h sáng mới nghỉ ngơi:
- Cậu ngủ từ sớm thì dậy sớm là đúng rồi. Gs Quirrell thế nào rồi thưa thầy?
Gs Dumbledore trả lời:
- Cậu ta đã được chuyển tới St Mungo. Quá trình chữa trị sẽ được giám sát
nghiêm ngặt bởi các Thần Sáng, và họ cũng là những người áp giải Quirrell về
Bộ Pháp Thuật sau khi đã bình phục.
Thomas gật đầu, chưa chết là tốt rồi. Còn nằm viện hay ra tòa thì nó không
quan tâm. Ai cũng phải trả giá cho hành động của mình. Thomas tìm hiểu được,
Quirrell ban đầu là một người tốt. Ông ta có một số cống hiến đáng kể cho Nghệ
thuật Phong chống Hắc ám. Kể cả việc truy tìm Voldemort cũng với một lí do có
thể chấp nhận được – không muốn để người khác tiếp tục bỡn cợt sự yếu đuối của
bản thân. Tuy nhiên, Quirrell đã đánh giá quá cao mình, Voldemort dễ dàng lợi
dụng sự yếu đuối để khống chế ông ta. Nếu như đánh giá về Quirrell thì có thể
kết luận: Thanh niên ngây thơ bị sói già lừa gạt. Không hơn.
Bản chất của Quirrell không xấu, cho dù bị Voldemort khống chế, việc tệ hại
nhất mà ông ta làm thành công là giết một con kỳ lân. Có lẽ bản án cho ông ta
sẽ không quá nặng.
Thomas chuyển qua chủ đề khác:
- Đá Triết gia vẫn an toàn chứ, thưa thầy? Lúc đó con mệt quá lên không còn
biết gì nữa.
- Hòn đá đã được thu hồi. Ta và Nicholas tính tiêu hủy nó.
Harry thốt lên:
- Tiêu hủy hòn đá, thế thì bạn của Gs, ngài Nicholas Flamel và vợ của ngài
ấy…
- Ồ, con cũng biết về Nicolas?
Gs Dumbledore nói, nghe có vẻ khá vui mừng:
- Con có vẻ đã tìm hiểu được khá nhiều thông tin đúng cách đó chứ? Ta và
Nicholas đã có một cuộc trò chuyện nhỏ, chúng ta đồng ý rằng như vậy là tốt
nhất. Dĩ nhiên, là sau khi Thomas xong việc với nó. Thế nào, chúng ta đã rất
hào phóng đúng không?
Gs quay sang nháy mắt với Thomas, hành động này khiến nó hơi bị dởn tóc gáy.
Đưa tay lên gãi đầu, Thomas lại bắt đầu màn cười nhạt đánh trống lảng quen
thuộc.
Harry ngạc nhiên quay sang nhìn Thomas:
- Cậu có việc gì với hòn đá chứ Thomas? Nó rất nguy hiểm.
-Nguy hiểm là con người, bản thân hòn đá thì có vấn đề gì đâu. – Thomas phản bác.
Gs Dumbledore gật đầu. Quan điểm của Thomas rất chính xác. Ông quay ra chấn an
Harry:
- Thomas nói đúng, Harry ạ. Con lên hiểu rằng, chính con người làm cho hòn đá
trở thành nguy hiểm. Hơn nữa trong quá trình làm việc, ta sẽ ở bên cạnh để đảm
bảo Thomas an toàn.
Thomas nhìn Harry, nó nhún vai. Bảo vệ hay giám sát thì cũng chả thành vấn đề.
Dù sao nó cũng chẳng định làm gì mờ ám với hòn đá đó cả.
Không ai nói thêm về hòn đá, số phận của nó đã được quyết định. Dù sao, chủ
nhân của Đá Triết gia là người có tư cách nhất, và ông ấy đã quyết định cho nó
biến mất khỏi thế gian. Harry có chút hoang mang, nhưng sự chú ý của nó rất
nhanh bị thứ khác hấp dẫn:
- Thưa Gs? Con nghĩ… cho dù hòn đá biến mất thì Vol… ý con là Kẻ - Mà…
- Cứ gọi hắn là Voldemort, Harry. Luôn sử dụng tên riêng để gọi chính xác mọi
thứ.
- Vâng, thưa Gs. Uhm, Voldemort sẽ tìm cách khác để quay lại, phải không? Ý
của con là, hắn vẫn chưa chết?
- Không, Harry, hắn chưa chết. Hắn vẫn đâu đó ngoài kia, tìm cơ hội để trở
về… hắn không thực sự sống, hắn không thể bị giết. Hắn bỏ mặc Quirrell, kẻ có
thể chết bất cứ lúc nào, và tỏ ra thương xót. Tuy nhiên, Harry, chúng ta sẽ
ngăn hắn trở lại nắm quyền, hắn sẽ chỉ có thể bắt kẻ khác lao vào một trận
thua tiếp theo, lần này tới lần khác. Đó là lý do tại sao, quyền lực sẽ không
bao giờ trở lại với hắn.
Thomas mút ngón tay, nó mới xử lí mấy cái bánh được gủi đến hỏi thăm. Quay
sang Harry, Thomas nói:
- Nói nôm na: chúng ta sẽ sút vào đít hắn mỗi lần hắn quay đầu, như lần này
vậy. Vì thế, hắn sẽ không thể nào trở lại được nữa.
Harry gật đầu, sau đó ngưng lại và quay sang phía Gs Dumbledore, có vấn đề làm
nó đau đầu hơn việc Voldemort có trở lại hay không. Nó hỏi:
- Thưa Gs, có một số điều con muốn biết… nếu thầy có thể nói với con… con
muốn biết sự thật.
Gs Dumbledore thở dài:
- Sự thật. Đó là một thứ đẹp đẽ và khủng khiếp, do đó lên được đối xử thận
trọng. Tuy nhiên, ta sẽ trả lời câu hỏi của con trừ khi ta có lí do chính đáng
để từ chối, trường hợp đó hãy tha thứ cho ta. Ta sẽ không nói dối.
- Voldemort nói rằng hắn đã giết mẹ con chỉ vì bà đã cố ngăn cản hắn giết
con. Nhưng con không hiểu, tại sao hắn lại muốn giết con – một đứa trẻ còn
trong nôi – ngay từ đầu?
Gs Dumbledore thở dài rất sâu, ông nói:
- Than ôi, điều đầu tiên mà con hỏi ta, ta lại không thể nói. Không phải hôm
nay, chưa phải bây giờ. Con sẽ biết, một ngày nào đó… bây giờ hãy bỏ nó ra
khỏi tâm trí. Khi con trưởng thành… ta biết con ghét nghe điều này… khi nào
con đã sẵn sàng, con sẽ biết.
Harry biết không còn điều gì để tranh luận. Gs sẽ không cho nó biết.
- Một điều nữa thưa thầy.
- Một thôi ư?
- Làm thế nào con lấy được hòn đá ra khỏi gương?
- A, bây giờ, ta rất vui vì con đã hỏi ta điều đó. Đó là một trong những ý
tưởng tuyệt vời của ta, Con thấy rồi đó, chỉ người nào muốn tìm Hòn đá – tìm
nó nhưng không sử dụng nó – thì mới có thể lấy được nó,nếu không họ sẽ chỉ
thấy mình đang chế ra vàng hay đang uống thuốc Trường sinh. Đôi khi bộ óc của
thầy làm cho ngay cả thầy cũng phải ngạc nhiên … Thomas cũng không thể lấy
được viên đá, con có đoán ra tại sao không?
Harry có chút ngẩn người, nó quay sang nhìn Thomas – kẻ đang ăn bánh quên trời
đất, thậm chí là chả thèm để ý đến cuộc hội thoại giữa nó và Gs Dumbledore.
- Bởi vì cậu ấy cũng muốn sử dụng nó? Con không chắc…
- Đúng vậy Harry, khác với con, Thomas cũng muốn sử dụng nó. Cái mà bạn con
muốn là đem hòn đá đi nghiên cứu. Và một mức độ nào đó, tuy mục đích của
Thomas tốt đẹp, nhưng điều đó cũng giới hạn nó không thể lấy được viên đá.