Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Sự im lặng của Thomas trước câu hỏi của Hermione tạo lên một không khí kiềm
nén đầy khó chịu. Thomas cúi đầu xuống, hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Bất kể
lý do, cái bàn này đã ở đây, đây là vấn đề do Thomas gây ra – dù không trực
tiếp – nên nó không thể trốn tránh trách nhiệm. Giọng nó vang lên, rất nhẹ
nhưng đủ để ba người bạn nghe được sự run rẩy nhè nhẹ trong đó, Thomas đang sợ
hãi:
- Nó là bàn bài MDC thực tế. Mình... đã đưa nó cho Gs McGonagall để cùng
nghiên cứu. Trong số những người mà mình biết... chỉ có cô ấy đủ trình độ, mức
độ yêu cầu của nó với biến hình thuật là quá cao. Nhưng... nhưng... mình không
ngờ được cô ấy sẽ đem nó đặt ở đây. Nó chưa hoàn thiện, sử dụng nó quá nguy
hiểm vào thời điểm này. Chỉ một chút sai lầm thôi là sẽ mất mạng... mình đã
không biết...
Cảm xúc của Thomas đang rối loạn. Nó đang tự trách vì đưa thứ này cho Gs
McGonagall.
Hermione im lặng. Cô biết đây không phải là lỗi của Thomas. Ai mà nghĩ được Gs
McGonagall sẽ đem cái bàn này đặt ở đây. Tuy nhiên, một người không quá quan
tâm đến MDC như Hermione, cô lại chưa từng nhìn thấy cách thức hoạt động của
cái bàn như Harry, Ron hay Fred và George, vẫn không quá ý thức rõ nguy hiểm
mà cái bàn to đùng này mang lại.
- Mình không hiểu, nếu là đấu bài thì cũng có gì mà cậu phải lo lắng quá như
vậy. Rốt cục thì cái bàn này nguy hiểm đến mức nào?
Harry lên tiếng, tâm tình của nó cũng đang vô cùng tệ. Bây giờ nó ước bản thân
chưa từng nhìn thấy cái bàn này trước đây:
- Nguy hiểm hơn xa con Troll mà tụi mình gặp ban nãy vô số lần. Cậu có tưởng
tượng nổi chuyện gì xảy đến nếu toàn bộ lũ quái vật trong lá bài sống lại, tất
cả ma pháp và bẫy trong đó đều có thể ảnh hưởng trực tiếp đến người chơi. Cái
bàn trước mặt đây sẽ làm điều đó. Lần trước bọn mình gặp nó là vào đêm Giáng
Sinh, lúc đó là một cái bàn nhỏ xíu và lũ quái vật vẫn còn chuyển động cứng
đờ. Còn bây giờ thì... ai mà biết được Thomas và Gs McGonagall đã nâng cấp nó
đến mức độ nào. Nhìn cái vệt máu kia đi, đó là của một gã dám đi ăn cắp đồ
ngay dưới mũi phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ đó.
Mặt của Hermione không còn giọt máu. Vài chục con rồng, hàng tá quái vật cao
hàng 3, 4 mét cùng với một đống bẫy, phép có đủ loại tác dụng quái dị trút
xuống người. Đây đúng là cơn ác mộng tồi tệ nhất từ trước đến giờ. Giờ phút
này, vệt máu loang lổ trên đất càng phát ra chói mắt. Cô hỏi Thomas với giọng
gần như tuyệt vọng:
- Nó vẫn chưa hoàn thiện phải không? Rốt cục là vấn đề gì, Thomas? Cậu sẽ có
cách vòng qua nó phải không?
- Thiếu sót to lớn nhất hiện giờ của nó là độ an toàn. Những con quái vật vì
yêu cầu cao nhất về độ trân thật nên đều cực kỳ nguy hiểm. Mình và Gs
McGonagall vẫn chưa tìm ra cách để hạn chế sự tác động trực tiếp của chúng đến
người chơi. Nói cách khác, thay vì một đòn tấn công chỉ gây ra vết thương nhẹ
khiến cậu gặp khó khăn khi chiến đấu thì nó tạo ra một đòn có thể biến cậu
thành thịt bằm.
Nói đoạn, Thomas tiến về phía chiếc bàn. Nó muốn tìm phương pháp giải quyết.
Dù sao, Thomas tin là Gs McGonagall đã tăng độ nguy hiểm lên tối đa, ngay đến
Quirrell có sự ký túc của linh hồn Voldemort cũng bị thương không nhẹ - máu
chảy đầy đất – là hiểu rồi.
- Dừng lại, Thomas! Cậu tính làm gì? – Harry hét lên khi thấy Thomas đang
tiến về cái bàn.
- Kiểm tra nó, dù sao nó cũng là đồ mình làm ra. Hi vọng sẽ có cách nào đó
lách luật.
Thomas không quay đầu lại, nhìn bóng lưng của nó lúc này thật chật vật. Đây là
lần đầu tiên từ bé nó chịu cảnh này, bị chính đồ vật của mình làm ra khiến cho
sợ hãi. Nó sợ bản thân hoặc bất kỳ người nào trong đám bạn sẽ mất mạng tại
đây, gián tiếp mất mạng trong tay nó. Thomas thậm chí có xúc động muốn quay
người kéo cả đám trực tiếp rời khỏi.
Một lúc sau Thomas trở lại, vẻ mặt nhẹ nhõm của nó khiến cả đám thở ra một
hơi. Có vẻ Thomas đã tìm ra cách.
- Chúng ta gặp may rồi. Cái bàn này mới được chuyển tới một cách rất vội
vàng, có cái gì đó ở đây và đã được thay thế bởi nó. Bởi vì di chuyển gấp gáp
lên quy tắc của nó gần như không có thay đổi nào. Như vậy cơ hội đi tiếp của
chúng ta là rất cao.
Thomas nghĩ tới bàn cờ phù thủy. Dấu vết di chuyển còn rất mới. Có lẽ cuộc trò
chuyện hồi sớm đã khiến Gs McGonagall thay đổi cửa ải bà đặt ra. Nhưng cũng
nhờ sự gấp gáp mà chúng có một cơ hội.
Ba người thở ra một hơi. Nếu vẫn còn trong sự khống chế của Thomas là tốt rồi.
Harry tiếp lời:
- Chúng ta đã không thể lùi bước, kẻ trộm đã đến đây còn các Gs thì đã bị dụ
ra ngoài. Thomas, cậu nói luật chơi đi.
Thomas gật đầu:
- Một đối một. Chúng ta thắng cửa sẽ mở. Có thể tùy ý với số người tham gia
mỗi bên, nhưng chỉ một người là bài thủ, những người còn lại là đội cổ vũ và
cứu viện. Một khi có nguy hiểm cho bài thủ, đồng đội có quyền thi pháp bảo hộ
bài thủ, tuy nhiên như vậy tính là thua cuộc. Bài thủ được phép né tránh hoặc
đón đỡ những đòn tấn công trực tiếp. Luật đấu bài không có thay đổi so với
bình thường, tuy nhiên mình có vài hạn chế cho bàn bài này ngay từ thiết kế để
giảm nguy hiểm. Đầu tiên, trong bàn này không có dữ liệu của những quái vật có
atk hay def lớn hơn 3000, những quái vật như này không có khả năng nhất kích
tất sát. Thứ hai, không có dữ liệu của những lá bài bẫy và ma thuật có khả
năng tấn công trực tiếp bài thủ. Bởi vì không có dữ liệu lên chúng sẽ không
thể xuất hiện. Kẻ đột nhập bị thương do hắn cưỡng chế lao qua cửa, nếu làm vậy
thì toàn bộ đám quái sẽ được kích hoạt. Vết thương của hắn là bị quái chém.
Chức năng xem lại ván bài đã cho mình biết. Một vết khá to ở bụng và vài ba
vết thương nhẹ khác. Người tham dự sử dụng bộ bài của bản thân.
Màn giải thích dài dòng của Thomas làm cả đám nhẹ nhàng hơn hẳn. Với thiết lập
vừa rồi thì độ nguy hiểm đúng là giảm hẳn. Nhất là việc cho phép đồng đội giải
cứu, luật này giúp người chơi gần như không có nguy hiểm về tính mạng.
Hermione lên tiếng:
- Đây đã là kết quả tốt nhất với chúng ta rồi. Vấn đề bây giờ là ai sẽ lên
sàn đấu? Và trình độ của bên gác cổng thế nào. Cái đó cậu cũng...
Ron ngắt lời:
- Mình sẽ lên đấu. Ở đây không có ai ngang trình độ đánh MDC với mình cả, kể
cả Thomas. Cậu ấy có nhiều bài GR hơn bất cứ ai, nhưng những lá bài đó 99% đều
có chỉ số vượt qua giới hạn của bàn đấu. Chưa kể cậu ấy quá đen.
Từ đầu đến giờ, Ron ít ra sức nhất, nó cảm thấy bản thân phải làm chút gì cho
cả bọn. Chúng là một nhóm, không phải một người.
Ánh mắt kiên định của Ron khiến cả đám biết không thể ngăn cản nó tiến lên.
Thomas thở dài, nó nói:
- Nhờ cậu, Ron. Tuy nhiên mình muốn nói với cậu vài việc. Thứ nhất, thủ vệ
được thiết lập theo trình độ của Gs McGonagall, dù không có đích thân Gs chỉ
huy nhưng bộ bài của Gs rất đáng sợ. Thứ hai, nếu mình cảm thấy có gì nguy
hiểm, mình sẽ ra tay kéo cậu xuống đài ngay lập tức. Ok?
Ron gật đầu:
- Yên tâm! Mình là người sẽ trở thành nhà vô địch của nước Anh. Ván bài này
cứ giao cho mình.
Thomas gật đầu, Ron đã quyết định thì người làm bạn như nó sẽ ủng hộ đến cùng.
Nhưng trước đó, nó vẫn có thể giúp đỡ bạn nó một chút:
- Cuối cùng. Có một sự giúp đỡ nho nhỏ từ mình, tuy có hơi phạm luật. Mình
chỉ còn lại 1 lá GR duy nhất có thể sử dụng trong trường hợp này. Mình sẽ cho
cậu mượn. Và nếu chiến thắng, nó sẽ chính thức là của cậu. Đừng từ chối, tạo
lên ván bài nguy hiểm này là trách nhiệm của mình, cậu giúp mình gánh trách
nhiệm đó. Đây là sự tạ ơn mà mình cần phải làm.
Ron đưa tay ra trước mặt Thomas và nói với giọng tỉnh queo:
- Cậu nghĩ quá nhiều. Đưa đây, biết có GR dễ thế này thì mình đã nhảy ra từ
sớm.
Thomas bật cười. Hiện tại là thời điểm hiếm thấy mà sự tự tin của Ron đạt đến
mức vô cực.
Sau khi nhận lá bài của Thomas, Ron tiến về phía bàn đấu, vị trí bài thủ đang
chờ nó. Trong mắt Ron lúc này rực lửa chiến ý. Đúng như nó nói, mục tiêu của
nó là vô địch toàn Anh. Sao có thể bị khó ở một ván bài như thế này. Thomas đã
nói vào lễ Giáng Sinh, ngay khi bàn đấu được hoàn thành, nó sẽ là bàn tranh
tài chính thức cho toàn giải vô địch từ cấp quốc gia trở lên. Đây là cơ hội
tốt để Ron làm quen, và Gs McGonagall tuyệt đối sẽ là một đối thủ tuyệt vời.