Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Gs Dumbledore cười cười và không muốn nói nhiều hơn về việc này. Qua thời gian
dài tiếp xúc, ông đã hiểu rõ về gia cảnh của người học trò này. Theo như hiểu
biết của ông, với hoàn cảnh và con người của Thomas, nó không có khả năng làm
một đứa trẻ bình thường quá lâu, sẽ rất nhanh thôi cho đến khi con đường mà
Thomas phải đi rẽ sang hướng khác với những người bạn hiện tại của nó. Đến lúc
đó, Hermione là người thích hợp nhất ở bên Ron và Harry.
Gs Dumbledore không yên tâm khi để hai đứa trẻ xúc động đó ở một mình. Sự tiếp
xúc giữa Thomas với Hermione cũng có một phần do ông âm thầm thúc đẩy. Sự xuất
sắc và cách đối nhân xử thế của Thomas sẽ mài dũa tính khí kiêu ngạo và thích
thể hiện của Hermione. Đồng thời hai con người rất giống nhau này khi tiếp xúc
sẽ tự động nhìn ra những gì thiếu sót của bản thân và học hỏi những điểm mạnh
từ người còn lại và vô tình uốn nắn lẫn nhau.
Sự phát triển giữa 2 đứa trẻ diễn ra đúng theo chiều hướng mà ông mong muốn.
Hiện tại, Hermione đã học được cách khiêm tốn, biết để ý đến phản ứng của mọi
người xung quanh và cư xử sao cho khỏi mất lòng của Thomas. Còn Thomas, nó
cũng học được sự năng động, kiên trì, cố gắng và tích cực của Hermione. Có thể
chính Thomas cũng chưa nhận ra, nhưng hiện tại nó đã năng động nhiều lắm.
Những ngày đầu tiếp xúc của Thomas, Gs Dumbledore đã nhận ra được vấn đề của
nó. Thomas là đứa trẻ cực thông minh mà có thiên phú. Nhưng vật cực tất phản,
bởi vì quá dễ dàng làm được những điều mà bản thân muốn, nó cả thèm và chóng
chán.Có thể nói Thomas thiếu động lực phấn đấu – nó có gia cảnh tốt, thiên phú
hơn người, có đủ tình yêu thương của cha mẹ. Thomas khác Hermione, thành công
của Hermione phần nhiều đến từ sự ham học hỏi và nỗ lực không ngừng; còn
Thomas thì ngược lại, nó lỗ lực ít nhưng thiên phú hơn người khiến nó đạt được
thành công vượt xa đồng lứa.
Thomas có đủ thiện lương và mong ước tốt đẹp nhưng lại không có đủ kiên trì để
biến những giấc mơ của nó thành hiện thực. Ngọn lửa của nó mãnh liệt nhưng
chóng lụi tàn. Điều này trái ngược với Hermione, cô bé có sức bền và sự kiên
trì đáng nể. Thậm chí luôn luôn trong trạng thái tràn đầy năng lượng.
Thomas đã học được rất nhiều từ Hermione, nhưng chính nó cũng không biết. Là
một người thầy, Gs Dumbledore nhận định Thomas là học sinh – người kế thừa ý
chí của mình, đây là cách mà ông dạy dỗ Thomas.
Sau khi Harry, Ron và Hermione đã đi xa, Gs Dumbledore khẽ vung tay và căn
phòng trở lên im lặng – nó như được cách biệt hoàn toàn với toàn thể những khu
vực khác.
Thomas hiếu kỳ đánh giá xung quanh, còn Gs đã đi đến cái giường đối diện nó và
ngồi xuống.
- Một chút quyền hạn nho nhỏ của hiệu trưởng mà thôi. Giờ thì sẽ không có ai
quấy rầy, con có thể cho ta biết về ma pháp mà con đã sử dụng đêm qua để cứu
con kỳ lân, được chứ?
Thomas gật đầu, mục đích của nó khi sáng tạo ra ma pháp này là để cứu người,
tuy nhiên nó phát hiện ra thứ này quá khó để khống chế; nếu người dùng mang ý
đồ xấu thì thực sự là thảm họa.
- Trước khi nói về nó, con có điều muốn hỏi thầy. Thầy có biết về khí và các
võ giả?
Gs Dumbledore gật đầu. Điều này không có gì lạ với một người như Gs.
- Ma chú hôm qua con sử dụng để chữa trị cho con kỳ lân là một ứng dụng từ
khí. Con sử dụng ma thuật thu nạp khí từ xung quanh chuyển vào cơ thể, mượn cơ
thể và đũa phép làm trung gian và rót khí vào cơ thể của con kỳ lân.
- Từ từ. Con nói rằng khí từ xung quanh? Nhưng ta được biết, chỉ có võ giả tu
luyện đến mức độ nhất định mới có thể sinh ra khí?
Thomas lắc đầu. Những gì Gs biết là rất rộng nhưng có vẻ như không được chính
xác.
- Con không thể nói thêm kiến thức sâu hơn về khí cho thầy biết. Đây là lời
thề độc khi con được truyền thụ võ thuật từ bố của mình. Những gì con có thể
nói cho thầy biết đó là, khí gắn liền với thân xác và đến một mức độ nhất định
sẽ ảnh hưởng đến sức sống. Ma chú con sử dụng thu mượn khí dư thừa của những
sinh thể xung quanh và chuyển nó vào con kỳ lân. Qua đó tăng cường mạnh sức
sống của cơ thể, từ đó kích thích khả năng tự chữa trị của chính con kỳ lân và
cứu sống nó.
Gs Dumbledore thật bất ngờ trước giải thích của Thomas. Đây là điều mà chưa
từng có một ai thử nghiệm.
- Thật thần kỳ! Thật quá thần kỳ, Thomas! Pháp thuật này của con sẽ cứu sống
vô số người.
Thomas thở dài, nó cũng biết điều đó. Nhưng ma thuật này tồn tại một tai hại
vô cùng lớn khiến Thomas không thể đem nó công bố.
- Nó có hạn chế cực kỳ khủng khiếp thưa thầy. Sử dụng bao nhiêu khí và điều
chỉnh khí như thế nào là một vấn đề mà con chưa có cách giải quyết. Bản thân
con có thể nhưng những người khác thì...
- Con lo lắng việc sử dụng khí quá mức sẽ dẫn đến hậu quả xấu.
- Vâng thưa thầy. Nếu chỉ thu mượn một lượng khí nhỏ thì sẽ không có quá
nhiều ảnh hưởng đến sinh thể khác. Thậm chí nếu như thu đi một lượng khí vừa
đủ còn có tác dụng kích tốt đến cơ thể. Nó cũng hao hao với hiến máu vậy. Thế
nhưng nếu thi đi quá nhiều khí thì không còn là thu mượn mà sẽ thành chiếm
đoạt. Nhẹ thì khiến sinh thể bị chiếm đoạt ốm yếu, nặng thì mất mạng. Nếu như
quá đáng sẽ thành thảm sát – dù cố ý hay vô ý, con chưa biết có ai có thể ngăn
cản khí không để chảy ra ngoài.
Gs Dumbledore gật đầu. Ông biết tầm quan trọng của khí với võ giả, nhưng trong
lời nói của Thomas đã để ông suy đoán ra một vài thứ, một vài thứ nó không có
ý định nói ra nhưng rõ ràng là sự hạn chế quá lớn khiến Thomas thất thố.
- Xem ra trước khi tìm được phương pháp giải quyết thì ma chú này không thể
đem mở rộng. Bởi vì trong số các phù thủy thì cho dù là ta cũng không có khả
năng cảm nhận khí. Có thể nói ma chú này là dành riêng cho con.
- Đúng vậy, sáng tạo một phép thuật để cứu chữa cho người khác thật sự quá
khó khăn. Con còn quá nhiều đường phải đi.
- Bởi vì khó khăn lên càng nổi bật được sự trân quý của sinh mệnh. Không phải
sao?
Thomas thật sâu chấp nhận điều mà Gs Dumbledore nói. Sinh mệnh mong manh, dễ
lụi tàn, dễ thương tổn nhưng để tạo lên nó là cả một quá trình dài đằng đẵng,
kỳ công và khó nhọc. Cứ lấy con người làm ví dụ: “Để làm một con người bị
thương, bị mất mạng thì rất dễ. Nhưng phải mất đến 9 tháng mười ngày để dựng
dục một sinh mạng. Trong quá trình đó biết bao những điều không ngờ có thể xảy
đến. Và đến khi sinh ra, không hề có bất cứ hai con người nào hoàn toàn giống
nhau. Sự mong manh, điều khiện khó khăn để dựng dục và tính độc nhất của mỗi
bản thể khiến cho mỗi sinh mệnh đều là vô giá.”
- Con đã hoàn toàn bình phục rồi chứ? Hôm qua ta thấy con mệt mỏi đến mức
ngất xỉu. Ma chú đó tạp áp lực lớn lên người xử dụng đến mức độ nào vậy.
- Con không thành vấn đề thưa thầy. Thậm chí khỏe mạnh hơn bao giờ hết. Việc
tắm rửa trong dòng khí khiến cơ thể con vô cùng khỏe mạnh. Còn ma chú đó, bản
thân nó không tạo áp lực quá lớn cho con. Vấn đề chủ yếu là đối tượng mà con
thi pháp, con kỳ lân có kháng tính quá cao. Tuy nó không bài xích khí, nhưng
việc nó kháng ma pháp khiến con cần tốn một lượng lớn ma lực để đưa khí vào cơ
thể nó. Hơn nữa cơ thể của nó bị thương quá nặng, thậm chí gần sát biên giới
cái chết, điều đó khiến lưu lượng khí cần thiết là rót vào là cực lớn. Với cơ
thể của con, gánh vác lưu lượng đó là hơi quá mức. Tuy nhiên chỗ tốt cũng rõ
ràng, lượng lớn khí còn sót lại tẩm bổ chính cơ thể của con, giờ con cực kỳ
khỏe mạnh.
Hai thầy trò tiếp tục câu chuyện thêm một thời gian. Và Thomas, dưới sự đảm
bảo của Gs Dumbledore đã thành công được bà Pomfrey cho xuất viện. Giờ cơm tối
nó đã có mặt ngồi ăn chung với cả đám bạn ở Đại sảnh đường.
Thomas ăn như gió cuốn để bù đắp cho mấy bữa mà nó đã bỏ lỡ, mấy cái bánh ở
phòng y tế hiển nhiên không đủ nhét kẽ răng. Không biết có phải do quá đói hay
không, Thomas cảm giác lượng thức ăn nó cần lại gia tăng.
Cả đám bạn há hốc mồm nhìn Thomas tàn sát đống đồ ăn. Vẻ ngoài từ tốn và điềm
đạm của nó đã bốc hơi. Thời gian gần đây, Thomas có vẻ năng động hơn hẳn hồi
mới nhập học. Hồi đầu thì nó chủ yếu toàn đọc sách với thí nghiệm cái gì gì
đó. Tuy nhiên cả đám cho rằng đây là hiện tượng tốt.
- Hồi chiều Gs Dumbledore nói với cậu chuyện gì vậy Thomas? – Ron quay sang
hỏi khi thấy Thomas đã dừng lại việc đánh vật với đống đồ ăn.
Đưa khăn ăn lên nhẹ nhàng lau miệng rồi bỏ xuống, vẻ nhã nhặn (bại hoại) của
Thomas đã trở lại.
- Động viên mình về hành động tối qua và khuyên mình không lên đi dạo đêm
nữa, cuối cùng là kiểm tra một chút rồi cho mình ra về. Mình tốn nhiều thời
gian nhất ở chỗ bà Pomfrey, ở phòng y tế thì Gs Dumbledore cũng không có quyền
lực bằng bà ẩy.
Cả đám gật đầu, lời nói quả Thomas là cực kỳ hợp lí, Chỉ có Hermione lên tiếng
dặn dò như có ý khác:
- Nếu như vậy thì tốt rồi. Có gì cần thì cứ nói với bọn mình.
Thomas mỉm cười đáp lại lòng tốt từ cô bạn:
- Yên tâm. Nếu cần mình sẽ không khách sáo.
Lúc này Fred đã nhảy ra phản bác:
- Cái đó chưa chắc. Hồi trước có người nào đó đã nhờ tụi này giúp đỡ làm thẻ
UC nhưng cuối cùng lại giải quyết một mình.
George cũng ngay lập tức tiếp lời:
- Chính xác! Chú mày có biết bọn này đã tốn công đọc nhiều sách thế nào
không, cuối cùng thành công cốc.
Thomas đưa tay gãi đầu. Vốn dĩ nó cũng muốn cùng hai anh em sinh đôi xử lí
công việc, nhưng khi trở về nhà, ý nghĩ về 10 tấm 0UC nảy ra. Điều này khiến
nó quyết định tự xử lí tất cả để tăng tính bảo mật.