Cuộc Dạo Chơi Ban Đêm Của Harry


Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường

Thomas tràn đầy hứng khởi tham gia bàn tiệc. Ở nhà nó, giáng sinh và tết dương
lịch không quá được chú ý. Ông Phong là người phương Đông, không theo đạo
Thiên chúa – chính xác thì ông vô đạo giáo – có chút liên quan với Phật giáo
và chỉ thờ cúng tổ tiên của mình.

Còn mẹ của Thomas, bà Serena sinh trong một gia đình phù thủy lâu đời nhất
giới pháp thuật, tuy bà đã thoát li nhưng những gì họ giáo dục ít nhiều ảnh
hưởng tới bà, không tin Thiên chúa và chẳng quan tâm đến Noel. Vì vậy mỗi dịp
Noel thì gia đình nó cũng chả nhộn nhịp bao nhiêu.

Dĩ nhiên gia đình nó cũng có những ngày lễ. Ông Phong vẫn giữ truyền thống làm
tết âm lịch. Những ngày đó, Thomas luôn giúp ông lau dọn nơi thờ cúng tổ tiên.
Ông Phong cũng tự tay gói bánh trái và làm lễ cúng bái chứ không để người khác
làm hộ. Ông nói đó là trách nhiệm, là truyền thống.

Tuy bản thân không quá để ý đến lễ giáng sinh nhưng Thomas vẫn vô cùng hào
hứng với bữa tiệc. Cả trăm con gà tây được quay béo ngậy; cả núi khoai tây
nướng hoặc luộc; vô số đĩa xúc xích; từng liễn bơ đậu hà lan; cả thuyền bạc
chứa đầy nước sốt. Cũng may đây là bữa trưa, nếu không thì sẽ lưu lại đầy tiếc
nuối vì Thomas không dám ăn thả cửa. Nó đã tăng vài kg vì ăn kem vô tội vạ,
nếu như để mẹ nó phát hiện thì dù là Gs Dumbledore cũng chả cứu nổi nó khỏi
cơn thịnh nộ của bà.

Trên dãy bàn giáo viên, Gs Dumbledore đổi cái mũ nhọn lấy một cái nón hoa và
đang cười khúc khích trước câu chuyện cười của Gs Flitwich. Còn Hagrid, ông
uống rượu thiệt nhiều và quay sang hôn Gs McGonagall. Bà cười khúc khích còn
mặt thì đỏ lên, chiếc mũ của Gs cũng bị lệch qua một bên – lúc này bản tính
phóng khoáng của một Gryffindor được bộc lộ rõ rệt ở bà.

Buổi chiều cả đám có một cuộc chiến khốc liệt bằng bóng tuyết. Sau khi mệt đứt
hơi và ướt như chuột lột cả đám lại trở về phòng sinh hoạt chung. Tại đây
chúng bắt đầu chơi MDC. Thomas lại tạo bất ngờ cho cả bọn, nó lôi ra một cái
bàn, đó là một cập nhật mới cho MDC mà chúng là người đầu tiên trải nghiệm.
Khi mấy đứa đấu bài trên cái bàn đó, những con quái trực tiếp xuất hiện dưới
dạng mô hình chân thực thay vì ảo ảnh như mọi khi. Cả bọn hét ầm lên đầy hứng
thú khi Ron triệu hồi thành công lá bài “Rồng đen mắt đỏ” của nó – It’s so
cool!

Thomas cũng tiết lộ cho Ron biết, nếu nó có đủ 3 lá rồng đen thì có thể có
được một lá GR – Rồng thần hắc ám, và nó có thể có được những lá rồng đen này
bằng cách thách đấu. Những lá bài thần trong thiết kế của Thomas là độc nhất,
những người sở hữu những lá bài này hoặc không để cho ai biết hoặc phải đủ
mạnh, nếu không họ sẽ không thể giữ nổi chúng.

Chủ nhân của bài GR quái vật không được phép né tránh một cuộc thách đấu công
bằng và nếu thua sẽ đánh mất bài GR vào tay người thách đấu. Một số lá bài SSR
đặc biệt giống như rồng đen hay rồng trắng đều có luật này. Tuy nhiên, Ron là
người đầu tiên biết được 3 lá rồng đen có thể gọi thần.

Khỏi phải nói Ron hưng phấn thế nào khi biết tin tức này. Đám người Harry cũng
cực kỳ hâm mộ nó. Ngoại trừ Thomas có thể tùy tiện móc bài GR ra ăn gian khi
vui đùa cùng cả bọn thì lá bài GR hệ phép duy nhất xuất hiện đến hiện tại đã
được xào giá lên đến 2000 galleon. Và lá GR đó đang trong tay bài thủ số một
của Pháp, người đã giữ vị trí đó suốt 2 tháng liền và không có vẻ gì là sẽ bị
đánh bại. Đó chỉ là bài phép thôi đó. Nếu thông tin mới được Thomas đưa ra này
được đưa ra ngoài thì lá bài của Ron giá trị sẽ lật ít nhất 5 lần.

Cả đám lao vào thách đấu Ron, kể cả anh Percy, và cống hiến thêm cho nó 5 lá
SSR nữa, Harry thậm chí mất cho Ron một lá bài UR “Kiếm cánh bướm”. Sau đó thì
bọn nó cũng nhận sợ, thằng kia càng hăng thì tỉ lệ rút bài của nó càng cao.
Bọn nó không ngốc mà cúng bài cho nó, vất vả lắm Thomas mới chịu xì ra ít bài
đẹp và mất một lá cũng là quá đủ rồi.

Sau bữa ăn gồm bánh mì gà tây, bánh xốp, bánh kem, bánh bông lan. Ai cũng cảm
thấy quá no nê và buồn ngủ, đến nỗi không thể làm gì khác hơn là ngồi đó mà
nhìn Percy rượt đuổi Fred và George chạy vòng vòng khắp tháp Gryffindor, vì
hai đứa đã chôm cái phù hiệu huynh trưởng của anh.

Buổi tối, Ron sau khi no bụng thì ngay lập tức lăn ra ngủ, hôm nay là ngày
trong mơ với nó. Những bữa tiệc linh đình, một đống thẻ bài hiếm, sự quan tâm
từ gia đình và bạn bè được gửi tới dưới dạng những món quà khiến nó đầy hạnh
phúc chìm vào giấc ngủ.

Thomas cũng chui vào phòng thí nghiệm, nó cần không gian riêng tư để gọi điện
với bố mẹ. Việc mạng Maginet phủ sóng tại Việt Nam đã giúp khoảng cách giữa
gia đình nó không còn xa như vậy, thậm chí nhờ vào chức năng đặc biệt của 0UC
– ý thức giao tiếp – đã giúp cho gia đình nó có một bữa cơm giáng sinh vui vẻ.
Thomas cấm tuyệt chức năng này mở ra với các UC khác, chẳng ai biết đám phù
thủy kia sẽ làm cái quái gì khi có thể tiếp xúc trực tiếp với ý thức của người
khác.

Trong khi Ron và Thomas đang vui vẻ với những niềm hạnh phúc của riêng mình
thì Harry lại có những vướng bận khiến cho bản thân không thể yên tâm chìm vào
giấc ngủ. Harry nằm trên giường và không ngừng tự hỏi: “Ai đã gởi cái áo cho
nó chiếc áo tàng hình? Đó có thật sự là di vật của cha nó?”

Harry ngược lại không lo lắng về việc có người muốn làm hại một thằng nhóc như
nó hay chiếc áo này là một cái bẫy. Chỉ có thể nói Harry vẫn còn quá ngây thơ.
Nếu không phải biết rõ cái áo là do Gs Dumbledore gửi trả lại cho Harry thì
Thomas đã không để bạn bè của nó sử dụng một vật phẩm ma pháp cao cấp và không
rõ nguồn gốc như vậy.

Harry tuột xuống giường và thử nghiệm cái áo khoác. Món quà này là thứ quý giá
nhất nó nhận được từ trước đến giờ, cả về mặt vật chất và tinh thần.

Đột ngột Harry nhận ra, với tấm áo này nó có thể rong ruổi khắp trường
Hogwarts mà không lo bị bắt, cả ngôi trường đã mở rộng với nó.

Sau một hồi do dự, Harry quyết định không gọi Ron và Thomas. Lần này nó muốn
đi sử dụng chiếc áo một mình, chỉ lần này thôi nó muốn sử dụng di vật mà cha
để lại cho nó.

Harry lẳng lặng ra khỏi phòng ngủ, xuống cầu thang, băng qua căn phòng sinh
hoạt chung, chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo.

Harry dừng chân, tim đánh bình bịch, suy nghĩ. Và ý tưởng nảy ra. Phải rồi,
Khu vực sách cấm của thư viện. Theo lời Thomas thì ở đó có thông tin về
Nicholas Flamel . Trong chiếc áo tàng hình này nó có thể đọc bao nhiêu tuỳ ý..
Harry bèn nhắm hướng thư viện mà bước tới, tay túm chặt lấy vạt chiếc áo khoác
tàng hình.

Thư viện tối đen và rất kỳ quái. Harry thắp một ngọn đèn để thấy con đường dọc
theo những hàng sách. Chiếc đèn trông như thể đang lơ lửng giữa không trung,
và mặc dù chính tay Harry cầm ngọn đèn nhưng cảnh tượng vẫn khiến nó sởn gai
ốc.

Khu sách cấm ở ngay phía sau của thư viện. Bước cẩn thận qua sợi dây ngăn cách
những cuốn sách này với phần còn lại của thư viện, Harry giơ chiếc đèn lên để
đọc các tiêu đề.

Những tựa đề không nói cho Harry được điều gì. Chữ vàng bị bong tróc, phai màu
của chúng ghi chép các từ trong những ngôn ngữ mà Harry không thể hiểu được.
Một số không có tiêu đề nào cả. Một cuốn sách có vết sẫm màu trên đó trông
giống như máu. Những sợi tóc sau gáy Harry nhô lên. Có thể nó đang tưởng
tượng, có thể không, nhưng nó nghĩ rằng có một tiếng thì thầm mờ nhạt phát ra
từ những cuốn sách, như thể họ biết có ai đó không nên ở đây.

Harry phải bắt đầu từ lựa chọn. Đặt chiếc đèn xuống cẩn thận trên sàn nhà, nó
nhìn dọc kệ dưới cùng để tìm một cuốn sách thú vị. Một quyển sách lớn màu đen
và bạc lọt vào mắt nó. Harry kéo nó ra một cách khó khăn, vì nó rất nặng, giữ
quyển sách trên đầu gối và mở nó ra.

Một tiếng thét chói tai, đầy kinh hoàng xé đôi sự im lặng. Harry gấp mạnh
quyển sách lại, nhưng tiếng gào rít vẫn lặp đi lặp lại, ngày càng lớn, kéo dài
không dứt như muốn xé rách màng nhĩ của nó. Harry loạng choạng lùi lại và hất
đổ chiếc đèn của mình. Nó nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang. Với tâm
trạng hoảng sợ, Harry nhét cuốn sách đang gào thét lên kệ và nhanh chóng rời
đi. Harry trượt xuống dưới cánh tay dang rộng của Filch và thoát ra ngoài hành
lang, tiếng thét của cuốn sách vẫn vang lên bên tai của nó.

Harry dừng lại trước một bộ giáp cao. Vội vàng rời khỏi thư viện, Harry không
biết mình đã chạy đi đâu. Harry biết có một bộ giáp gần phòng ăn, nhưng hiện
tại bản thân phải ở ít nhất là 5 tầng phía trên nó.

- Ngài yêu cầu tôi báo trực tiếp với ngài, Giáo sư, nếu có ai đi lang thang
vào ban đêm, và ai đó đã ở trong Thư viện Phần sách cấm.

Harry mặt cắt không còn giọt máu. Cái giọng nhỏ nhẹ, ngây ngấy của lão Filch
đang vọng lại càng ngày càng gần. Đáng chết, lão chắc chắn phải biết một lối
tắt.

Và nỗi kinh hoàng gia tăng, Snape là người đáp lại Filch:

- Phần sách cấm? Chúng không thể đi xa được! Ta sẽ tóm cổ chúng!

Harry đứng như bị hóa đá khi Snape và Filch đi loanh quanh ngay trước mặt nó.
Họ không thể nhìn thấy nhưng trong cái góc hẹp này họ sẽ va vào nó bất cứ lúc
nào, cái áo tàng hình không thể khiến nó tan biến.

Harry lùi lại lặng lẽ hết mức có thể. Một cánh cửa đứng bên trái nó. Đó là hy
vọng duy nhất. Harry siết chặt lấy nó, nín thở, cố gắng không di chuyển nó, và
với sự nhẹ nhàng, nó cố gắng chui vào trong phòng mà không để Snape và Filch
nhận ra bất cứ điều gì. Gs Snape và lão Filch đi thẳng qua; Harry dựa vào
tường, thở sâu, lắng nghe tiếng bước chân của họ đi xa dần. Họ đã từng tiến
rất gần, rất gần nó.

Chỉ vài giây sau là Harry đã bắt đầu chú ý đến căn phòng mà nó đang trốn.

Nó trông giống như một lớp học không sử dụng. Bóng đen của bàn và ghế được xếp
chồng lên tường, có một giỏ rác bị lộn ngược. Nhưng tựa vào tường đối diện với
Harry là thứ gì đó trông không giống như thuộc về nơi đây, có vẻ như ai đó vừa
mới đặt nó ở đó để khỏi chắn lối đi.


Great Mage ở thế giới Harry Potter - Chương #45