Tai Nạn Trên Sân Quidditch


Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường

Tháng 11 là mùa Quidditch bắt đầu. Khoảng thời gian này Harry có thể nói là
bận tối mặt mũi. Từ vụ UC cho đến luyện tập Quidditch. Đội trưởng Wood luôn
tóm nó đi luyện tập bất cứ khi nào có thể. May mắn là trương trình học năm
nhất cũng không quá khó, nếu không nó chả biết phải bỏ cái nào chọn cái nào.

Trong thời gian này Thomas cũng chẳng dễ chịu gì, cuộc nói chuyện với Gs
Dumbledore là khoảng trời gian hiếm hoi nó rảnh rỗi. Hệ thống mới vận hành gặp
đủ mọi thể loại trục trặc lặt vặt, chưa kể đến việc vô số những nội dung kinh
dị được tải lên Maginet, từ vấn đề phim nhân thể hành động nguyên thủy đến
giết tróc rồi phát tán hắc ma pháp. Thomas thậm chí muốn tống cả đám này vào
Azkaban. Chỉ vì chúng mà Thomas phải cắm đầu ở phòng thí nghiệm để đưa ra một
đống lệnh hạn chế và phân miền riêng biệt cho từng loại thông tin một.

Trong khoảng thời gian Thomas mất tích với công việc, Harry và Ron vô cùng
tưởng niệm nó. Không như Thomas, Hermione bắt bọn nó tự hoàn thành tất cả bài
tập, còn Thomas – trừ một vài môn quan trọng thì sẽ có một quyển bài tập được
ghi tên nhưng nét chữ hoàn toàn không phải của nó sẽ được ném thẳng cho 2
thằng bạn.

Đời mất cái lọ thì được cái chai. Bởi vì không có thời gian ra ngoài lên
Thomas cũng thoát được một ít việc. Đơn cử như việc ngay trong buổi sáng hôm
nay, ngay trong giờ ra chơi buổi sáng. Harry cùng với Ron và Hermione rủ
Thomas ra ngoài sân chơi nhưng bị từ chối, nó muốn ngủ bù vì mấy ngày nay bận
quá toàn thiếu ngủ, kết quả 3 đứa kia đụng đầu Gs Snape và Harry không chút
huyền niệm bị trừ 5 điểm.

Sự kiện tiếp sau đó thì không có bao nhiêu thay đổi, Harry phát hiện cái chân
bị thương của Gs Snape và sự nghi ngờ của nó đã di chuyển đến ông. Buổi trưa
hôm đó chúng cũng nói chuyện này cho Thomas. Dĩ nhiên Thomas cũng biết thừa
tại sao lại như vậy nhưng nó nói rằng sẽ để ý sau đó ném bay câu chuyện này ra
sau đầu. Thậm chí nó còn chả thèm đề cập nửa chữ đến vụ này trong cuộc nói
chuyện với Gs Dumbledore.

Trưa chủ nhật, trận đấu Quidditch tiến đến đúng như dự kiến. MDC hiện giờ đang
tạo sóng gió trên toàn giới pháp thuật nhưng vẫn chưa thể so sánh với môn thể
thao lâu đời nhất này. Tuy nhiên Thomas tin sớm thôi, MDC sẽ sánh ngang thậm
chí vượt qua Quidditch.

Đơn giản, sự công bằng và tính cạnh tranh của MDC hơn xa một môn Quidditch đầy
lỗ thủng về luật thi đấu. Chưa kể đến sự đa dạng trong cách chơi, cách xắp xếp
chiến thuật. Hơn thế nữa hệ thống ảo ảnh cho người chơi được thể nghiệm cảm
giác điều khiển những ma thú hùng mạnh mà ngoài đời một khi gặp thì lựa chọn
duy nhất là chạy bao được bao xa thì nhanh hết sức mà chạy.

Ưu điểm mà Quidditch áp đảo chỉ đơn giản là cho người chơi cảm giác bay lượn
giữa không trung mà thôi. Nhưng hệ thống mới mà Thomas đang phát triển cho DMC
khi hoàn thành sẽ đè bẹp nó ngay lập tức.

Đứng trên khán đài Thomas suy nghĩ miên man đến tương lai và những kế hoạch
phát triển mới cho bản thân. Nó còn chả thèm để ý mấy tên đang bay trên trời
kia đang làm gì. Có lẽ đây đúng là trạng thái trong truyền thuyết: mơ với gió
và thơ thẩn cùng mây.

Trong lúc Thomas ngáp ngắn ngáp dài thì tiếng gầm đầy căm phẫn từ cổ động viên
nhà Gryffindor đã cắt đứt cơn buồn ngủ của nó. Đội Gryffindor được hưởng một
quả phạt đền do một thằng cha nào đó mà Thomas chả nhớ tên đã ngáng chổi
Harry, lại màn chơi xấu kinh điển của lũ cầu thủ nhà Slytherin.

Sau cú phạt bóng trận đấu tiếp tục như chưa từng có gì xảy ra. Một chút sau đó
cây chổi của Harry bắt đầu xảy ra chuyện, nó muốn hất văng Harry ra giữa trời.

Mấy người bên cạnh Thomas đã phát hiện ra sự bất thường, Hermione đã cướp được
cái ống nhòm và bắt đầu tìm kiếm. Còn Thomas, nó đang mịt mờ liếc nhìn về phía
Quirrell, cố né ánh mắt không quét qua khuân mặt để tránh Voldemort phát hiện
ra sự chú ý của bản thân.

- Thật là ác thú vị! – Thomas cảm thán. Nó xác định Voldemort đây là muốn
chơi đùa với Harry mà thôi. Hất bay thằng nhỏ giữa không trung tuyệt đối không
thể làm gì nó. Đây là Hogwarts, 2 vị Gs Dumbledore và Snape tuyệt đối sẽ không
để Harry xảy ra chuyện.

Lúc này Hermione hô lên:

- Biết ngay mà... Gs Snape! Coi ông ấy kìa.

Ron chụp lấy cái ống nhòm. Và gần như ngay lập tức để nó đồng thuận với
Hermione, Gs Snape đang nhìn chằm chằm vào Harry và miệng thì lẩm bà lẩm bẩm
như lên đồng.

- Chúng ta phải làm sao bây giờ? – Ron bối rối.

- Để mình xử lý. – Hermione nhận việc một cách đầy tự tin.

Ron quay qua nhìn Thomas. Trong mấy vụ này nó tin Thomas sẽ xử lý tốt hơn
Hermione nhiều. Nhưng Thomas hiển nhiên không có ý sẽ động thủ, chỉ thấy nó
nói:

- Cậu đi theo Hermione đi. Mình phải ở lại canh chừng, để đảm bảo rằng nếu
không có ai giúp đỡ thì Harry cũng không biến thành thịt nát.

Ron gật đầu rồi cùng Hermione đi. Đúng như Thomas nói, cần một người canh
chừng Harry để tranh xảy ra vấn đề bất ngờ, và hiển nhiên công việc này Thomas
là thích hợp nhất trong cả đám.

Sau khoảng 5 phút từ khi Ron và Hermione rời đi, cây chổi của Harry cũng trở
lại bình thường và nó đã quay lại với trận đấu. Thomas đoán lúc này Hermione
và Ron đã thành công, nhìn đám khói bay lên từ phía chỗ ngồi của Gs Snape thì
có lẽ Hermione vẫn lựa chọn phương pháp đốt đít của Gs như trong nguyên tác.

Lúc này đám đông nổ tung, Harry lao vụt xuống sát mặt đất. Sau đó nó đứng hai
chân lên cây Nimbus 2000 và giữ cho cây chổi bay là là với tốc độ không chậm
sát mặt đất, Harry đang cố gắng bắt Golden Snitch.

Thomas đưa tay xoa cằm đầy hứng thú, đây là ngự kiếm – không, ngự chổi phi
hành sao? Nó đột nhiên có hứng thú mổ xẻ một cây chổi bay để coi chế tác kiểu
gì sau đó làm một cái phi kiếm hoặc ván trượt như Green Goblin cũng không tệ à
nha. Nhưng mà nhà trường không cho năm nhất mang chổi, đặt hàng lén thì phức
tạp. Đột ngột Thomas sáng mắt lên, nó đã nhớ tới đám chổi quá date được sử
dụng trong buổi học bay đầu tiên. Đám chổi rách đó có đột nhiên thiếu mất một
cây chắc cũng không ai để ý đâu nhỉ - có kẻ đã quyết định phá hoại của công.

Lúc này Harry đột nhiên nhảy dựng về phía trước. Nó lăn một vòng rồi đứng lên,
bụm tay vào miệng như thể muốn ói. Sau đó một quả bóng màu vàng được nó nhả ra
bàn tay. Giơ cao quả bóng, Harry hét lên:

- Tôi bắt được bóng Snitch rồi!

Khán đài Gryffindor nổ tung. Tiếng hò hét làm Thomas muốn ù tai, bọn này cuồng
nhiệt chả kém fan bóng đá.

Hai chục phút sau khi rời đi sân đấu Thomas hình như còn nghe thấy tiếng la ó
của một thằng đực rựa nào đó có lẽ đến từ nhà Slytherin: “Nó đâu có bắt được,
nó nuốt phải trái banh mà.”

Dù sao thì kết quả trận đấu cũng chả thay đổi. So với cái màn phạm luật công
khai của bọn nó thì bên Gryffindor chơi đẹp nhiều lắm, chưa kể luật không cấm
dùng mồm bắt bóng. Vì thế Harry không hề phạm luật, người khác nếu muốn cũng
thế, tuy nhiên nếu không may đang há mồm mà ăn một trái Bludger bay thẳng vào
mồm thì tuyệt đối sẽ không vui vẻ như thế này rồi.

Điểm dừng chân của cả bọn là căn nhà của bác Hagrid. Tại đây đã có trà nóng
chuẩn bị cho cả đám, Thomas cũng rút ở trong túi áo của nó ra một đống bánh
kẹo đắt tiền để ăn mừng Harry lần đầu ra quân thắng lợi.

Cả đám bắt đầu ăn nhậu, câu chuyện dần dần trở về với vụ tai nạn của Harry ban
nãy.

- Chính lão Snape. Hermione và mình nhìn thấy lão đã ếm cây chổi của cậu,
miệng lão lẩm nhẩm liên tục, mắt thì không rời khỏi cậu một giây nào hết.

Ron khẳng định với Harry nguyên nhân khiến nó suýt được tự do bay giữa bầu
trời sân bóng.

Bác Hagrid gạt phăng lời của nó:

- Nhảm nhí! Việc gì mà thầy Snape phải làm như vậy?

Harry, Ron và Hermione nhìn nhau, xem nói sao cho bác Hagrid tin đây. Đúng
rồi, Thomas! Cả ba đứa nhìn sang bên cạnh. Lập tức hào hứng vừa thắp lên của
chúng bị dập tắt.

Thomas đang híp mắt ăn một ly kem chocolate to đùng, Hermione với trí nhớ
tuyệt vời đã xác nhận ban nãy trong cái đám bánh kẹo mà Thomas móc ra không hề
có cái hộp đó – hiển nhiên là giữ lại ăn lẻ. Và thằng bạn chẳng có vẻ gì là
chú ý đến cuộc nói chuyện vừa rồi của mấy đứa cả.

Harry phát hiện Thomas càng ngày càng không đáng tin cậy. Nó bắt đầu nhổ nước
bọt:

- Làm thế quái nào mà cậu lại có thể ăn kem giữa mùa đông được cơ chứ? Làm ơn
chú ý vào những gì tụi này nói được không.

Ron và Hermione gật đầu. Không thể tin được giữa lúc dầu sôi lửa bỏng này
Thomas vẫn có thể bình thản ăn kem và thả hồn lên mây, quan trọng hơn là thằng
khốn này không hề có ý định chia phần cho chúng nó. Hermione đã nhận ra nhãn
hiệu của hộp kem, đó là hàng kem ngon nhất Luân Đôn.

- Cậu thì biết gì. Mùa đông ăn kem sẽ thấy đỡ lạnh hơn vì nhiệt độ ngoài trời
đã khiến mình thích nghi tốt sẵn rồi.

- Thế còn mùa hè? Mình thấy cậu ăn suốt cả mùa. – Ron phản bác, nó thành công
leo lên chuyến xe lệch ray của Thomas.

Thomas liếc xéo Ron một cái. Nó đáp lại trong khi tiếp tục thưởng thức ly kem
đã gần thấy đáy.

- Nói thừa! Mùa hè ăn kem dĩ nhiên để cho mát rồi.

Harry và Hermione muốn phát điên. Harry hét lên với hai thằng bắt đầu nói nhảm
ở kia:

- Đủ rồi 2 người! Làm phiền nghe mình nói được chứ.

Thomas và Ron quay lại. Thomas bình thản nhìn về phía Harry, nó nói:

- Đừng có cáu. Bọn này vẫn nghe mà. Cậu nhắc lại coi mấy người mới nói gì
vậy.

Câu trả lời đuôi vả đầu tát nhau của Thomas làm Harry ách hỏa. Nó ngồi thụp
xuống, quay sang bác Hagrid và bơ luôn thằng bạn


Great Mage ở thế giới Harry Potter - Chương #40