Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Gs Dumbledore mỉm cười nhìn hai đứa học sinh đấu khẩu. Ông phát hiện ra Thomas
tuy thông minh và trưởng thành sớm nhưng không thay đổi được bản chất, nó vẫn
chỉ là một thiếu niên. Nó không khống chế được có chút giận dỗi và đối khẩu
khi ai đó hiểu sai hay chất vấn ý tốt của nó. Ban nãy với Gs Snape và giờ là
Hermione. Tuy nhiên điều này cũng khiến ông cảm thấy yêm tâm hơn, chí ít thì
cậu bé này không phải loại người âm trầm như Tom – học trò cũ của ông.
“Được rồi, trò Hermione. Trò Thomas nói đúng đó, trò ấy có quyền quyết định sẽ
làm gì với thứ mà trò ấy sáng tạo ra. Hơn nữa, trò phải nhìn một cách chính
xác việc này.” – thầy đứng ra can ngăn trước khi cuộc đấu khẩu trở thành xung
đột – “Dựa theo những gì trò phản ứng, ta nghĩ trò đã ý thức được phần nào sự
khủng bố của Maginet rồi đúng không?”
Hermione gật đầu. Maginet có rất nhiều tương tự như Internet, tuy cái sau chưa
hoàn toàn phát triển nhưng dựa theo những gì cô đọc được trên báo thì sự vĩ
đại cũng như đáng sợ của nó thực sự là khó có thể miêu tả chi tiết. Nếu như
muốn khái quát chì có thể nói trong vài chữ đó là: Ảnh hưởng toàn cầu, tri
phối hướng đi của kinh tế tương lai.
Gs Dumbledore tiếp tục, ông muốn nói với tất cả những người ngồi đây chứ không
riêng là giảng giải với mình Hermione.
“Mọi người có tưởng tượng được Maginet một khi thành hình sẽ mang đến quyền
lực, danh vọng và tiền bạc nhiều đến mức nào không? Ta có thể nói rằng nếu có
thể khống chế, Thomas sẽ trở thành phù thủy giàu có và quyền lực nhất thế giới
pháp thuật. Và có ai đảm bảo mình sẽ không động tâm trước những thứ đó. Nếu
Thomas nói chưa từng có ý nghĩ đó ta mới có thể cho rằng trò ấy là bất bình
thường. Quan trọng hơn, đó là trò ấy đã từ bỏ cơ hội để làm điều đó mà công
khai phát minh của mình. Biến tướng, Thomas đã trao quyền tự do cho tất cả mọi
người sử dụng Maginet. Các trò lên biết rằng, dù là bất kỳ lí do gì đi chăng
nữa, hành động này có thể xứng đáng với hai chữ vĩ đại.”
Mọi người trong phòng, kể cả Thomas hay Gs Snape đều choáng váng. Không ai
nghĩ rằng Gs Dumbledore lại đánh giá cao đến mức đó với hành động của Thomas.
Thomas thực sự ngượng ngùng. Nó đưa tay lên gãi đầu, nó cũng có nhiều tư tâm
trong vụ này, Gs Dumbledore nói như thế khiến nó thực sự không biết nói thế
nào.
Gs Dumbledore quay sang Thomas, thầy hỏi: “Thế tại sao trò lại từ bỏ? Đây chỉ
là tò mò của cá nhân một ông lão mà thôi.”
Thomas hết cách rồi, một ông lão, nhưng mà ông lão này thân phận hơi bị dọa
người. Có điều cũng chẳng phải cái gì đáng để giấu diếm, nó đáp: “Đơn giản là
bởi em thấy nó quá phiền toái thôi. Hiện tại thì cũng chưa sao, đến lúc nó mà
lớn mạnh thì công việc với nó sẽ nhiều như núi. Nếu em mà ôm hết thì khỏi phải
làm gì khác luôn. Thế lên em quyết định giao quyền điều hành cho người khác.
Em chỉ giám sát và khống chế để nó không bị mọc lệch mà thôi.”
“Em không sợ người khác cướp mất hết tất cả sao?” – Gs McGonagall có chút
không hiểu nổi suy nghĩ của đứa học sinh này, vì cho rằng quá phiền mà đã béng
một thứ như Maginet ra ngoài, đồng nghĩa đánh mất vô số tài phú và quyền lực.
“Không thưa giáo sư. Em đã tạo ra Maginet với ý nghĩ để cho mọi người tự do
trên đó, đến khi nó đã đủ ổn định thì chính em cũng sẽ từ bỏ hết thảy quyền
lực của mình đối với nó, chỉ cần định kỳ có lợi nhuận là được.” – Thomas nhún
vai chả để ý. Nếu có kẻ muốn khống chế hoàn toàn Maginet thì chính nó sẽ cho
kẻ đó biết thế nào là lễ độ. Dù sao thì nó cũng lưu lại một đống phương pháp
dự phòng.
Gs Dumbledore vô cùng hài lòng với câu trả lời của Thomas. Triết tâm thuật cho
ông biết nó không hề nói dối. Thật đáng mừng vì người học trò này của ông có
lẽ sẽ không đi vào vết xe đổ mà đàn anh của nó đã đi vào.
Sau khi thông qua kiểm tra, mọi việc khác trở lên dễ dàng không ít. Thomas
cũng trả lời thêm không ít câu hỏi khác của các giáo sư. Nó cũng cho biết hệ
thống của Maginet cũng chưa hoàn chỉnh, để sử dụng trong phạm vi ngắn thì
không vấn đề nhưng muốn khoảng cách quá xa sử dụng thì sẽ rất phiền phức. Nói
cách khác, Hogwarts chính là địa điểm thí nghiệm Maginet trước khi đưa vào
thực tế. Thomas cũng đưa ra mong muốn học hỏi thêm luyện kim thuật từ Gs
Dumbledore để hoàn thiện hơn hệ thống. Gs cũng vui vẻ đồng ý, thầy nói Thomas
hãy lưu lại và thầy sẽ chỉ dạy cho nó những gì thầy có thể.
Sau cùng trong văn phòng chỉ còn lại Thomas cùng Gs Dumbledore, hai người lúc
này đang trò chuyện vô cùng cởi mở. Gs Dumbledore tin vào khả năng nhìn người
của mình, sau sai lầm với Grindelwald với Voldemort ông bắt đầu thay đổi về
cách nhìn nhận và đánh giá con người. Sau vài chục năm, lúc này có lẽ tuổi tác
khiến thực lực của ông giảm sút nhưng trí tuệ của ông chắc chắn đã vượt xa
trước đây. Còn về phần Thomas, nó chẳng có gì phải dấu diếm hay sợ hãi, tâm
không có quỷ thì chẳng có gì phải sợ.
Gs Dumbledore giải đáp tất cả những gì Thomas thắc mắc về giả kim. Tuy kiến
thức không thể một sớm một chiều mà có được nhưng Thomas có tạo nghệ tương đối
sâu lên vấn đề của nó cũng không quá nhiều. Sau cùng thầy đưa ra một đề nghị:
“Về vấn đề tối ưu hóa khoảng cách truyền tin thì thực sự là vấn đề khó. Thầy
nghĩ chúng ta có thể đến thăm một người bạn của thầy. Hiện giờ trên thế giới
thì trình độ giả kim của ông ấy là cao nhất.”
Thomas vô cùng bất ngờ. Nó đã đoán ra người mà Gs đề cập là ai.
“Ý của thầy là Nicolas Flamel. Nếu là ông ấy thì quá tuyệt vời. Con tin nếu là
ông ấy thì chúng ta sẽ có thể giải quyết thêm được vô số vấn đề. Không chỉ là
Maginet đâu thưa thầy.”
Gs Dumbledore gật đầu. Ông nói: “Đúng vậy Thomas. Nếu như có thể, con hãy xắp
xếp để hè này chúng ta đi gặp Nicolas. Ta sẽ thông báo trước với ông ấy. Ta
tin ông bạn già của ta sẽ vô cùng hứng thú với hệ thống của con.”
Thomas vô cùng động tâm. Được gặp gỡ với giả kim thuật sư số một thế giới
tuyệt đối sẽ đem lại những lợi ích vô cùng lớn lao cho nó. Tuy nhiên Thomas
cũng không ngay lập tức nhận lời. Nó cần sự cho phép của bố mẹ nếu muốn đi xa
như vậy. Nó trả lời với Gs: “Con cần xin phép bố mẹ của mình đã thưa thầy. Tuy
nhiên con nghĩ họ sẽ cho phép thôi nếu con đi cùng thầy.” (dĩ nhiên nếu họ
biết thầy là gay thì chưa chắc – Thomas trong lòng bổ xung)
“Xin phép bố mẹ sao? Một hành động khiến một ông lão như ta thật hoài niệm!” –
Gs có vẻ nhớ lại một ít chuyện gì đó – “Con lên làm như vậy. Ta sẽ đợi câu trả
lời của con. Tuy nhiên ta vẫn có vài điều muốn hỏi con. Con có dự tính gì đó
rất lớn đúng không Thomas, ta có thể cảm nhận được con đang trù tính gì đó rất
to lớn. Tuy rằng xuất phát điểm của con không sai nhưng con lên biết rằng có
một số thứ không phải một mình con có thể làm được. Đừng bao giờ gánh vác mọi
thứ một mình con trai, con sẽ làm hỏng nó. Đây là lời khuyên của một ông lão
như ta, con có thể xem xét.”
Trước đôi mắt xâu thăm thẳm ẩn chứa đầy trí tuệ kia Thomas cúi đầu xuống. Nó
đoán Gs đã cảm nhận được gì đó khi thâm nhập tâm trí nó hồi ban nãy. Tuy nhiên
nó cũng muốn chia sẻ một chút vấn đề mà nó mới manh nha trong lòng này, và
người trước mắt kia thực sự thích hợp cả về địa vị, trí tuệ cũng như độ lượng.
Ngẩng đầu lên Thomas nhìn thẳng vào Gs Dumbledore. Nó đáp lại thầy: “Đúng vậy
thưa giáo sư. Tuy nhiên vấn đề này em mới chỉ manh nha ý tưởng thôi. Ngoài ra
từ giờ con sẽ không để thầy thâm nhập tâm trí của mình nữa, mong thầy có thể
thông cảm.”
Gs Dumbledore gật đầu, chuyện này ông cũng không đúng, nhưng vì sự cẩn thận
ông phải làm như vậy. Có điều lúc này đã không cần như vậy, người học sinh
trước mặt ông đã thông qua khảo nhiệm, nó đáng đề tin tưởng. Giờ phút này nếu
còn thâm nhập vào tâm trí của nó nữa thì đó không còn là cẩn thận mà sẽ là một
sự xúc phạm và miệt thị nhân cách của Thomas. Gs đáp lại: “Mong con thông cảm
cho ta, Thomas. Ta nghĩ con có thể hiều được lí do của ta. Tuy nhiên ta hứa sẽ
không tiếp tục làm thế nữa. Thực tế ta đã ngừng lại ngay từ khi chúng ta kết
thúc câu chuyện về quyền lực đối với Maginet.”
“Con có thể nhận ra được thưa thầy.” – Thomas chấp nhận – “Con cũng biết thầy
chỉ giám sát tính trân thực trong lời nói của con chứ không hề thâm nhập sâu
vào tâm trí. Con cũng có thể hiểu được lí do của thầy. Con đã tìm hiểu tương
đối kỹ về trường học và các giáo viên trước khi nhập học.”
Gs Dumbledore gật đầu. Không cần đến Triết tâm thuật thầy cũng nhận ra đúng
sai trong lời nói của Thomas, có lẽ không nói hết nhưng nó đã nói thật.
Sự im lặng diễn ra, cả hai có chút hết lời. Thomas phá vỡ sự im lặng: “Thầy
nghĩ sao về một thế giới mà người bình thường và các phù thủy cùng sống dưới
một bầu trời thưa giáo sư?”