Chiến Hậu


Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường

Đúng như đã nghĩ, 2 anh em sinh đôi đang tổ chức tiệc ăn mừng tại phòng sinh
hoạt chung của nhà Gryffindor. Harry được mọi người tung hô như người hùng.
Tuy nhiên đáng chúc mừng nhưng điều này cũng khiến cho Thomas ý thức được lên
đánh giá lại tình trạng của 2 nhà Gryffindor và Slytherin. Có vẻ xung đột
nghiêm trọng hơn nó tưởng.

Buổi liên hoan kéo dài đến đầu giờ chiều mới kết thúc, tuy nhiên ngoại trừ
những người có lớp buổi chiều thì hầu hết đều ở lại. Ngay cả Hermione cũng
hiếm thấy góp mặt đầy đủ.

Mọi người rất thích cách mà Harry chiến thắng, đặc biệt là đám nam sinh. Theo
bọn nó, dùng nắm đám nện thẳng vào mặt của đám Slytherin như vậy mới đúng
phong cách của Gryffindor. Thomas không đồng ý hoàn toàn, theo nó chiến đấu là
tổng hợp cả thể thuật lẫn pháp thuật, như vậy mới có thể đảm bảo chiến thắng.

Harry có chút ngây ngất. Cho kẻ mà nó ghét một trận, được các đồng học tung
hô, đây là vinh dự lớn nhất từ khi ra đời của nó.

Trái lại với nhà Gryffindor, bên gian của Slytherin là một không khí nặng nề
đến khó thở. Từ viện trưởng đến đám học sinh đều mang bộ mặt âm trầm. Mất mặt
cộng thêm mất tiền, song trọng đả kích đến với nhà Slytherin. Đám học sinh nhà
Slytherin mất một mớ lớn. Tuy gia cảnh của bọn chúng trên cơ bản đều khá giả,
thế nhưng lần này thua cược sẽ khiến cả bọn thành đám nhà nghèo trong một thời
gian không ngắn. Nhiều đứa đã muốn đi hỏi tội Malfoy, thế nhưng nhìn tình thấy
cảnh của phòng của viện trưởng Snape đang đóng kín thì chả ai con tâm trạng
nào nữa.

Malfoy, được gọi vào văn phòng của Gs.Snape ngay khi trở về nhà Slytherin. Sự
thua cuộc cùng thiếu phong độ của nó trong trận quyết đấu khiến Snape nổi
giận, ông quyết định giáo dục kỹ đứa con trai của người bạn thân này.

Malfoy đứng im trước mặt Gs.Snape. Lần đầu tiên trong đời nó thấy ông thật
đáng sợ. Giọng nói của ông vẫn đều đều như mọi khi nhưng Malfoy có thể cảm
nhận rõ lửa giận trong đó.

“Trò có gì để nói sau thất bại thảm hại của mình không? Trò Malfoy?” Gs.Snape
nói với cái giọng đều đều nhưng làm cho người ta lạnh đến tận tâm can. “Không
chỉ là thua trận. Trò còn làm mất danh dự toàn bộ nhà Slytherin, một thuần
huyết cao quý lại không nhớ được lễ phép cơ bản khi bắt đầu vào trận. Trong
suốt trận đấu, trò thậm chí còn không tung ra được một câu thần chú chúng
đích. Sau khi thua trận lại chửi ầm lên cãi cọ không chịu nổi thua cuộc. Ta tự
hỏi, làm sao mà trò có thể ngu xuẩn đến như vậy, Draco?”

“Nó đã chơi xấu thưa thầy, nó lao vào em!” Draco cũng nổi nóng, nó cãi lại
Gs.Snape.

“Oh! Ý của trò là khi chiến đấu, kẻ thù sẽ chỉ đứng từ xa tránh né rồi mỗi
người nèm về nhau một câu chú một cách lễ phép hả. Thật ngu xuẩn, khi đã bắt
đầu chận chiến thì không có bất kỳ lựa chọn, mọi phương pháp đều đúng, miễn là
nó hạ gục kẻ địch.” Gs.Snape có chút thất vọng. Một Slytherin lại đi than thở
vì thua đối thủ do bị chơi xấu.

Draco cứng họng. Đúng vậy, đây là chiến đấu, chỉ là bản thân nó cho rằng thi
đấu mà thôi.

“Hơn nữa, ngay từ bắt đầu, trò đã bị Potter dắt mũi. Trò mất bình tĩnh ngay từ
đầu trận. Thật xấu hổ, một Slytherin xung động và vất hết đầu óc cho chó ăn.”
Thầy Snape thực sự khó chịu, học trò cưng của ông thua đứa con của James
Potter. “Còn trận Wizard's duel là thế nào? Trò còn nói láo điều gì nữa đây?”

Malfoy muốn té xỉu. Nó không biết Gs.Snape sẽ làm gì với nó khi biết nó rút
lui khỏi một trận Wizard's duel do chính nó mở mồm thách đấu Harry Potter.
Nhưng nó biết không nói thì chết cũng càng thảm.

Trở về với nhà Gryffindor, buổi tiệc đã kết thúc, đám học sinh tản đi. Thomas
đi đến thư viện, đây là địa điểm thường chú của nó kể từ khi nhập học. Các bài
học ở trên lớp quá đơn giản với nó, hiện giờ nó muố nâng cao kiến thức với
đống sách chất đầy thư viện của trường. Trước khi đi, nó đã hẹn Harry, Ron,
Fred với George. Buổi tối chúng sẽ tập trung tại Phòng Yêu Cầu để xử lý nốt
công việc hậu chiến. Ngoài ra, Thomas muốn nắn gân lại Harry một chút, tận
hưởng thành quả là chính xác, nhưng nếu quá đáng sẽ khiến tính tự kiêu nảy
mầm.

7 giờ tối tại Phòng Yêu Cầu. Sau khi thanh toán xong số tiền đặt cược, số dư
còn lại lên đến hơn 50 galleon, một con số nhiều đến đáng sợ. Harry được 10
galleon, nó là đấu thủ trong trận. Thomas 15 galleon, toàn bộ kế hoạch và
chiến thuật cộng thêm tiền vốn là của nó, 2 anh em sinh đôi tính đưa cho
Thomas nhiều hơn nhưng bị từ chối. Ron nhận được 7 galleon, vừa đủ để mua cho
mình một cây đũa phép mới, dù vậy nó sẽ phải đợi đến hết năm học mới có thể đi
mua một cây cho mình. Số còn lại thuộc về anh em sinh đôi Fred và George, họ
đã nghe lời khuyên của Thomas và dừng lại vào tối hôm trước. Điều này làm
Thomas rất hài lòng, 2 anh em có phẩm tính rất tốt, có thể chống lại được cám
dỗ của tiền tài ở độ tuổi này với gia cảnh nghèo khó như vậy thật là đáng quý.

Hàn huyên một lúc về mấy việc linh tinh. Thomas quay sang nói với Harry:

- Buổi trưa nay cậu đã làm không tệ Harry, có điều đừng chủ quan. Lần tới sẽ
không dễ dàng như thế đâu.

Ron nhanh miệng phản bác:

- Đừng nghiêm khắc quá như thế chứ Thomas. Harry đã làm quá tuyệt rồi. Cậu ấy
đã chiến thắng tuyệt đối cơ mà.

Liếc xéo Ron một cái, Thomas mười phần im lặng. Hai anh em sinh đôi cũng có
chút xấu hổ. Thomas quay qua hỏi Harry:

- Qua một buổi chiều, chắc cậu đã bình tĩnh lại rồi. Thử nói coi chiến thắng
của cậu thế nào?

Harry trầm ngâm. Khuân mặt nghiêm túc của Thomas đưa nó trở lại mặt đất. Lúc
này bình tĩnh lại khiến nó cảm thấy chiến thắng cũng không vẻ vang như nó
tưởng.

- Mình đã gặp may, thậm chí nếu Malfoy nó bình tĩnh hơn thì thậm chí mình còn
có thể thua cuộc.

Khẽ gật đầu, Harry lúc này quả nhiên vẫn tốt hơn trong câu chuyện lúc 3 – 4
năm sau nhiều lắm. Khi mới vào học cậu ta khiêm tốn và bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy nhiên qua 3 – 4 năm học, phá vỡ được mấy lần âm mưu của Voldemort, chiến
thắng của cuộc thi tam phép thuật, thành tích tốt ở môn Quidditch khiến bản
thân nó bành chướng. Lại thêm sự giấu giấu giếm giếm của mấy người lớn dẫn đến
việc Harry gián tiếp hại chết Sirius Black. Sau đó sự kiện đó Harry mới có thể
thu niễm bản thân. Bây giờ với tư cách một người bạn, Thomas không muốn Harry
sẽ phạm sai lầm chết người như vậy.

- Đúng thế Harry. Có thể nói, Malfoy thua chúng ta mà không phải cậu. Chúng
ta đã tín toán nó từ tuần trước, chuẩn bị cho trận chiến này cách đây cả tuần,
còn nó bị ép ứng chiến ngay trước một ngày. Từ khi gặp nó ở cầu thang, mình
nắm lấy thời cơ ép nó ứng chiến vào ngày hôm sau thì nó đã bước một trân vào
bẫy rồi.

- Thứ hai, tâm lý chiến. Mình cưỡng ép nó ứng chiến khiến cho nó có cảm giác
đây là sự kiện bộc phát lên sẽ bất ngờ. Cho người rải tin đồn chênh lệch về
thực lực đôi bên khiến nó tự tin bành chướng, chủ quan dẫn đến thất bại.

- Thứ ba, sự bất ngờ. Nó bị làm bối rối ngay trước trận bởi nghi thức cậu làm
cùng với màn khẩu chiến. Cậu cũng có thiên phú độc miệng lắm đó. Sau đó là
cách chiến đấu của cậu nằm ngoài phạm vi một trận Wizard's duel. Có thể nói là
thằng Malfoy đã bị đánh bại khi mà chưa hiểu truyện gì xảy ra. Có điều cơ hội
thế này sẽ chẳng có lần thứ 2 nữa đâu. Hơn nữa cậu cũng thấy rồi đó, nó biết
tương đối khá ác chú, thậm chí nếu không phải đầu óc choáng váng thì không
biết là sẽ có thêm cái gì nữa.

Harry gật đầu chấp nhận. Tuy có chút cụt hứng nhưng Thomas nói không hề sai.
Malfoy đã thua chúng nó chứ không phải nó. Hoặc là phải nói là thua trên tay
Thomas. Ron lúc này cũng không biết phải nói gì, uổng công ban nãy nó còn hùng
hổ; giờ thì thật mất mặt.

Nhìn cả đám rũ đầu, Thomas thấy không sai biệt lắm.

- Không phải ủ rũ như vậy. Cậu cũng không phải là dựa hoàn toàn vào may mắn,
Harry. Cậu phản xạ rất xuất xắc, cậu né được hầu hết các câu ác chú của
Malfoy. Có điều khi nó bị hất bay lên thì đáng nhẽ cậu lên cho nó một phát ma
chú ném bay nó ra ngoài luôn để tránh đêm dài lắm mộng. Lần sau rút kinh
nghiệm.

“ Lúc đó mình cũng choáng, mình không nghĩ nó dính đòn dễ thế!” Harry gãi đầu.
Lúc đó nó cũng bất ngờ thật.

Thomas cũng trệ ngữ. Đúng vậy, mẹ nó ai mà ngờ được chơi phát thăm dò mà ăn
được thật.

- Ok! Bỏ qua vấn đề đó thì cậu đã làm rất tốt trong trận chiến. Những gì mình
nói ban nãy chỉ để tránh cậu tự mãn thôi. Có thể nói rằng lần đầu của cậu với
Malfoy đã có thể hoàn mỹ thu quan. Chúc mừng!

- Im đi, Thomas. – Harry gắt, không ít lần nó bị Thomas trêu đùa kiểu này,
thực khó chịu.

- Ok! Ok!

Thomas cùng với 3 anh em Weasley phá lên cười. Không khí căng thẳng hoàn toàn
bị hòa tan.

- Lần này chúng ta đều đã hoàn thành được mục tiêu đề ra. Sau này hãy cố gắng
thêm nữa, Harry cậu có năng khiếu trong chiến đấu đó. Cố gắng phát huy nó nếu
cậu không muốn bị Malfoy lần sau chơi chết. Cuối tháng 10 mình sẽ trở về nhà
một chuyến, sau khi trở lại mình với mấy anh em của Ron sẽ bận việc đó,tận
hưởng nốt thời gian thanh thản này đi nhá. Và cẩn thận thằng Malfoy trả thù.
Mình nghĩ nó sẽ không im hơi nặng tiếng lâu đâu.

Harry đồng ý với Thomas. Malfoy chẳng có gì giống như là một kẻ rộng rãi cả,
đặc biệt là khi bị ăn đòn đau như vừa rồi.

- Thế nhé. Nếu không có gì thì chúng ta giải tán thôi. Mình không muốn gặp
phiền toái với lão Filch.

Cả bọn rời đi khỏi Phòng Yêu Cầu. Thomas biết lão Filch là kẻ đáng thương
nhưng lão còn khiến nó đáng ghét hơn. Đem sự ganh ghét và tự ti của bản thân
dồn lên người của đám học sinh trong trường. Kẻ đáng thương tất có chỗ đáng
hận.


Great Mage ở thế giới Harry Potter - Chương #19