Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Tưởng Quốc nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa. Nó không biết
mình đã hôn mê bao lâu, nhưng dựa vào những gì nó cảm nhận được từ
cơ thể thì có lẽ cũng chưa mất bao nhiêu thì giờ.
Cánh cửa bật mở, bà Serena bước vào. Chiếc chậu nước suýt rơi khỏi
tay bà khi nhìn thấy con trai tỉnh lại. Bỏ qua cái chậu trên bàn, bà
tiến tới bên giường:
Giọng của bà tràn đầy gấp gáp.
Giọng nói của bà Serena lôi kéo Tưởng Quốc trở về với thực tại.
Nó ngơ ngác nhìn cửa:
Tưởng Quốc đưa tay lên day day mắt:
Bà Serena lo lắng hỏi lại:
Tưởng Quốc giật mình nhìn xung quanh. Nó phát hiện ra bản thân đã
trở lại căn phòng của mình ở HN.
Con thấy thế nào?
Con không sao. Chỉ là đầu có hơi choáng.
Tưởng Quốc chống người ngồi dậy.
Bà Serena nói:
Tưởng Quốc day trán:
Đến giờ này, bà Serena không nhịn nổi, bà quát lên:
Tưởng Quốc sững sờ, trong trí nhớ của nó, đây là lần đầu mẹ nó,
bà Serena, phẫn nộ như vậy. Tưởng Quốc nhẹ giọng:
Bà Serena lúc này thở dài, bà nhìn con trai của mình và nói:
Tưởng Quốc cười:
Bà Serena khẽ gật đầu:
Con nghỉ ngơi đi. Có cần gì thì cứ gọi, sẽ có người làm luôn trực ở bên
ngoài. Mẹ đi chuẩn bị cho con chút gì đó để ăn. Mấy ngày bất tỉnh chắc con
cũng đói rồi. Tiện thể cũng báo tin con tỉnh lại cho mọi người cùng mừng. Bố
cùng với ông bà nội đều lo lắng cho con lắm đấy.
Vâng. Phiền mẹ vậy.
Sau đó, bà rời đi, để Tưởng Quốc ở lại trong phòng. Nó liếc mắt nhìn về phía
cái va li đang đặt gần bàn sách cạnh cửa sổ, có lẽ là anh Đoàn đã giúp nó mang
nó trở lại. Anh ấy biết rõ đó không phải là nơi dùng chứa quần áo.
Tưởng Quốc xuống giường, lảo đảo bước về phía cái bàn, cơ thể của nó không quá
mệt mỏi nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng. Mở cái va li ra, Tưởng Quốc đưa tay
chỉ xuống lối vào:
Sau vài giây, một lọ thủy tinh bay vào tay của Tưởng Quốc. Nó thở dài, cái lọ
ma dược quý hiếm được luyện từ U Linh Thảo này đã bị nó dùng gần hết. Chỉ hi
vọng ở Hogwarts vẫn còn lại một ít cây, năm học sau nó sẽ cần đi kiểm tra lại
mới được.
Khép cái va li lại và khóa kỹ, Tưởng Quốc trở lại giường ngủ. Nó giơ cái lọ
lên và làm một hơi cạn sạch. Dược hiệu nhanh chóng phát tán và xoa dịu linh
hồn đang mệt mỏi của Tưởng Quốc. Nó khẽ rên rỉ một tiếng rồi mơ màng chìm
vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu, Tưởng Quốc bị một tiếng động nhỏ đánh thức.
Cánh cửa hé mở, bố của nó, ông Phong tiến vào. Đi cùng ông là em
gái của Tưởng Quốc, bé Hà, được bế trên tay.
Ông Phong hỏi:
Tưởng Quốc cười:
Ông Nhân khẽ lắc đầu:
Tưởng Quốc không tiếp tục vấn đề này, nó cũng biết bố mình nói
có lý. Nhưng bố với em đã tới, không thể để hai người đi về tay
không được.
Bố về lâu chưa ạ? Công việc đợt này có vất vả lắm không ạ?
Cũng mới đây thôi, công việc thù cũng tàng tàng thế thôi. Con cứ
nằm đi.
Ông Phong ngồi xuống bên cạnh giường, Tưởng Quốc đưa tay ra trêu đùa em
gái. Thật kỳ lạ, lần này con bé không còn sợ hãi nó mà chỉ hiếu
kỳ nhìn đôi mắt cũng như mái tóc màu bạc của anh trai.
Ông Phong cười:
Tưởng Quốc cũng cười:
Ông Phong cười mắng:
Bố nhà anh! Có mà em nó bị anh dọa thì có.
Làm gì có. Cho con bế em với, coi xem này, em nó đây có sợ con
đâu.
Đúng thật vậy, lần này bé Hà không hề sợ hãi Tưởng Quốc, thậm
chí con bé còn nắm lấy mái tóc của anh trai, khẽ lôi kéo rồi cười
khanh khách.
Ông Phong tấm tắc:
Tưởng Quốc vừa nô đùa với em gái, vừa nói:
Ông Phong cười, nhận lại bé Hà từ tay Tưởng Quốc. Ông nói:
Được rồi. Không cần để ý tới mấy chuyện đó. Con bình thường trở
lại là được. Tỉnh rồi thì tắm rửa rồi xuống ăn cơm.
Vâng. Bố với em xuống trước, con tắm xong sẽ xuống ngay.
Ông Phong mang theo bé Hà đi khuất, Tưởng Quốc cũng xuống giường. Nó
đi lại, vặn mình, xoay người. Qua mấy ngày ngất xỉu, cơ thể nó có
vẻ hơi khô cứng. Tưởng Quốc vươn mình, từng tiếng bão nổ vang lốp
bốp. Nó ngẩng đầu lên, khẽ lẩm bẩm:
Bốn ngày tiếp sau đó, Tưởng Quốc dành trọn thời gian để ở bên gia
đình, trò chuyện với mẹ, dẫn em gái đi chơi, ngồi uống trà với bà
nội. Còn ông Nhân, mấy ngày nay nó rất ít gặp ông nội, có gặp cũng
chỉ là thoáng qua. Có vẻ như ông còn bận gì đó. Đồng thời, ông Nhân
cũng hoàn toàn không nhắc gì tới cuộc giao lưu quốc tế, cứ như nó
không tồn tại. Tưởng Quốc kinh ngạc nhận ra, việc thả lỏng tâm hồn
và tận hưởng thời gian ở cùng gia đình cũng khiến nó bình phục
nhanh chóng chẳng kém dùng thuốc.
Ngày thứ 5 kể từ khi Tưởng Quốc tỉnh dậy, nó cảm giác được bản
thân đã hoàn toàn bình phục. Vào buổi sáng, Tưởng Quốc tới tìm ông
nội, ông đang cắt tỉa một cái cây cảnh ở ban công. Nhìn cảnh này,
nó lại nhớ tới khoảng tầm một năm trước, nó cùng ông nội ở ngoài
vườn cây cảnh ở NĐ.
Ông Nhân bỏ cái kéo đang cắt cây xuống, nhìn Tưởng Quốc và hỏi:
Tưởng Quốc cười:
Ông Nhân im lặng nhìn Tưởng Quốc, sau một hồi, ông nói:
Ông sẽ xắp xếp. Nếu con đã bình phục và vẫn muốn tham chiến,
thì nội trong ngày mai, con phải lên đường sang Nhật. Nếu chậm trễ,
con chỉ có thể làm khán giả thôi.
Con đã rõ. Phiền ông giúp con sắp xếp.
Ông Nhân lúc này cười xòa:
Tưởng Quốc cười khổ:
Ông Nhân cười lớn, cháu trai có thể tỉnh ngộ là điều đáng quý
nhất. Chí ít thì mấy ngày ông bị bà giận vừa rồi cũng đáng giá.
À! Còn một việc con muốn hỏi ông. Có thật là mỗi người đều sẽ
gặp ảo cảnh khác nhau không ạ?
Sao con lại hỏi vậy?
Tưởng Quốc ngập ngừng, nó đang tìm từ để diễn tả:
Ông Nhân rơi vào trầm tư, sau đó ông đáp:
Tưởng Quốc khẽ gật gù, xem ra những gì người thanh niên đó nói cũng
không hoàn toàn là giả tạo. Chí ít, anh ta cũng đã dạy cho nó rất
nhiều thứ, dù cách làm hơi bị cực đoan.
Mấy ngày nay, Tưởng Quốc đã bình tĩnh rất nhiều, nó suy ngẫm lại
những gì người thanh niên đã nói, suy ngẫm về tất cả những gì nó
đã trải qua trong ảo cảnh.
Có vẻ như thí luyện của nó cũng không hẳn như nó đã suy đoán ban
đầu. Nếu không phải thời gian gấp rút,Tưởng Quốc thậm chí muốn quay
về NĐ một chuyến để xác nhận suy đoán hiện tại của mình.
Ngày hôm đó, Tưởng Quốc dưới sự sắp xếp của ông Nhân đã vượt qua
kỳ kiểm tra sức khỏe. Nó đã hoàn toàn bình phục để bước vào một
cuộc chiến mới.