Vũ Trường


Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường

Sự xuất hiện của hai thằng nhóc dẫn tới sự chú ý của đám bảo vệ.
Một thằng cha đô con tiến lên, khuôn mặt có vài vết sẹo dữ tợn. Tuy
nhiên, khí thế hung ác của hắn xì hơi như bóng bay khi nhìn thấy Văn
Đoàn.

Gã to con cúi đầu:


  • Ông chủ!

Văn Đoàn phẩy tay:


  • Mày tiếp tục công việc đi.

Dứt nời anh quay sang nói với Tưởng Quốc:


  • Anh em mình đi thôi. Lên tầng.

Tưởng Quốc thu hồi ánh mắt đang quan sát vũ trường và theo
Văn Đoàn lên tầng.

Cả hai đi theo lối đi nhỏ nơi đặt các dãy bàn. Xung quanh là nhiều
cặp nam nữ đang quện vào nhau, thỉnh thoảng có những tiếng
rên khe khẽ như tiếng mèo rên phát ra từ những cô gái ăn mặc
mát mẻ.

Tưởng Quốc cau mày, nơi đây toàn mùi rượu, thuốc lá, nước
hoa… hỗn tạp. Những thứ mùi này khiến nó khó chịu hơn cả
những âm thanh ầm ỹ ở xung quanh.

Văn Đoàn có vẻ như có rất nhiều mối quan hệ ở đây, trên đường
đi, anh luôn miệng chào hỏi, cười đùa xung quanh.

Khi hai anh em sắp tới cầu thang thuỷ tinh dẫn lên tầng trên thì từ
một chỗ ghế ngồi, một gã thanh niên, tầm trên dưới 20 tuổi, đầu
nhuộm vàng khè, đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến tới bên cạnh
Văn Đoàn. Gã đưa tay khoác lên vai của anh, nói bằng cái giọng
ngà ngà say:


  • Hôm nay chú cũng tới à? Tới, tới đây. Ngồi uống với anh vài ly.

Văn Đoàn cười:


  • Em hôm nay có việc bận rồi. Anh thông cảm. Hôm khác anh em
    mình không say không về.

Gã thanh niên không bỏ qua:


  • Công việc mẹ gì giờ này.

Nói xong gã nhìn về phía Tưởng Quốc:


  • Chú tiếp thằng nhóc này đó hả? Lông mọc đủ chưa mà đến
    đây? Ờ. Quả đầu ngon đấy! Lại đây anh mày coi nào. Làm vài ly
    cho khí thế chứ nhỉ?

Tưởng Quốc cười lễ phép:


  • Anh thông cảm, em không uống được rượu.

Gã thanh niên không buông tha:


  • Chú mày có phải đàn ông không? Nể mặt anh, uống vài ly cho
    vui.

Tưởng Quốc nhíu mày, nó chẳng muốn phản ứng lại mấy thằng
cha say sỉn kiểu này.

Gã thanh niên cao giọng:


  • Ơ thằng này. Mày nhìn đểu bố mày đấy à? Mày biết bố mày là
    ai không? Muốn chết phải không?

Tưởng Quốc quay lại, thằng khốn này khiến nó nổi giận:


  • Sao tao phải biết mày là ai? Còn nữa, mày là cái éo gì mà tao
    phải nể mặt. Mày nể mặt tao không? Còn bố mày có phải đàn
    ông hay không, về hỏi mẹ mày là biết.

Nó hỏi Văn Đoàn với giọng lạnh tanh:


  • Anh có phiền không nếu em dọn đống rác này qua một bên?

Chưa đợi Văn Đoàn trả lời, gã thanh niên gầm lên:


  • Thằng chó…

"CHÁT!"

Một tiếng vang chát chúa vang lên, gã thanh niên nằm gục xuống
sàn, đám bạn của gã đang đứng lên tính nhảy vào hỗ trợ khựng
lại giữa không khí. Văn Đoàn đưa tay lên, một đám bảo vệ chạy
tới:


  • Đưa họ về! Họ uống quá nhiều rồi. Nhớ tặng kèm họ ít thuốc
    giải rượu.

Đám bảo vệ đô con nhanh chóng dẫn gã thanh niên cùng đám
bạn ra khỏi cửa. Cả quá trình gây lên sự hỗn loạn nhỏ, tuy nhiên
tất cả những người xung quanh đều lập tức quên béng nó và tiếp
tục chìm vào cuộc vui đang dang dở.

Văn Đoàn dẫn Tưởng Quốc tới một căn phòng trên sát tầng 3, ở
đây có một cửa kính lớn, một chiều, có thể quan sát toàn bộ khu
vũ trường ở tầng 2. Lần này không còn kẻ nào không não tiếp tục
tiến lên gây rối.

Văn Đoàn đi tới một tủ rượu, anh nói:


  • Xin lỗi chú vì thằng ngu vừa nãy. Ở đây đủ loại người, đôi khi
    gặp phải mấy thành phần như vậy cũng phải chịu. Khách hàng là
    thượng đế mà.

Tưởng Quốc đi tới bên cửa kính:


  • Không có gì. Em mới phải xin lỗi. Làm mất khách của anh.

Văn Đoàn xách một chai rượu đi tới:


  • Yên tâm. Lần sau bọn nó vẫn tới thôi. Làm một ly chứ?

Tưởng Quốc giơ tay ra:


  • Cám ơn, em không uống rượu.


  • Thật đó hả? Anh tưởng mày chỉ giả vờ khi ở nhà thôi chứ.


Tưởng Quốc khẽ lắc đầu:


  • Uống rượu sẽ làm em mất bình tĩnh vốn có. Không chỉ rượu, bia
    hay các chất kích thích em đều không dính tới.

Văn Đoàn tò mò, anh không tưởng được thằng em trai khi say sẽ
như thế nào.


  • Mất bình tĩnh là sao? Nổi điên quậy tưng bừng hả?

Tưởng Quốc nhìn khuôn mặt đầy hào hứng của ông anh, nó nhàn
nhạt nói:


  • Anh hiểu như thế cũng không sai… Có một lần em say, do uống
    nhầm ma dược, em cầm đũa phép, chém nát hết mọi thứ xung
    quanh. Lúc tỉnh lại thì nằm giữa đống máu của một đám vật thí
    nghiệm. Từ đó, em tuyệt đối không uống chất có cồn. Đến giờ
    nhớ lại vẫn còn kinh, máu me đầy người, bẩn kinh khủng.

Văn Đoàn cứng ngắc nở nụ cười, thức thời không còn ý nghĩ mời
Tưởng Quốc uống rượu. Vạn nhất nó nói thật thì…

Văn Đoàn đổi chủ đề:


  • Thế chú muốn dùng gì?


  • Cho em vài ly kem. Ok?


Văn Đoàn nghệt mặt ra, sau đó lắc đầu:


  • Vào vũ trường ăn kem. Chú mày đúng là phần độc nhất.

Tưởng Quốc nhún vai:


  • Biết đâu vài chục năm sau nó sẽ thành phong trào.

Văn Đoàn không đáp lại câu nói giỡn dở ẹc của thằng em, anh
nhấc điện thoại bàn lên, gọi cho đàn em:


  • Mua cho tao 1 thùng kem về đây. Loại ngon nhất!

Tưởng Quốc cười:


  • Ghê chưa! Nghe oai thế nhỉ! Anh làm mấy cái vụ này lâu chưa?
    Cảm giác có đàn em thế nào?

Văn Đoàn đáp:


  • Cũng mới thôi. Anh bắt đầu từ khi có mấy cái thẻ mà chú cho.
    Tụ tập đám anh em có sẵn, đầu tư thêm chút xíu. Hiện giờ cũng
    mới có nơi này thôi.

Tưởng Quốc quay mặt tiếp tục nhìn xuống dưới sàn nhảy:


  • Trộn lẫn đám ồn ào này không thấy mệt à?

Văn Đoàn cầm một ly rượu đi tới bên cạnh, cùng với người anh
em của mình nhìn đám người đang vặn vẹo theo điệu nhạc.


  • Không! Anh lại thích sự náo nhiệt ở nơi này. Ở đây, có thể nhìn
    thấy đủ mọi loại người, đủ mọi thành phần xã hội. Điều đó rất
    thú
    vị. Hơn nữa, chỉ cuối tuần anh mới tới đây thôi. Có khi cả tháng
    tới 1 lần. Coi như đổi không khí.

"Cóc! Cóc! Cóc!" - Tiếng gõ cửa vang lên - "Sếp! Có kem rồi ạ!"

Văn Đoàn hô:


  • Tiến vào đi!

Hai gã đàn em của Văn Đoàn tiến vào. Một trong số đó ôm thùng
kem to tướng.

Sau khi đám đàn em rút lui, Tưởng Quốc nhanh chóng lựa một
hộp kem để chiến đấu, nó cũng không quên cho cái thùng kem 1
câu thần chú để tránh cho đám kem chảy nước.

Văn Đoàn nhổ nước bọt:


  • Đời anh sống mười mấy năm. Chưa bao giờ anh thấy có thằng
    ôm hộp kem khi đi vũ trường.

Tưởng Quốc nói:


  • Giờ anh thấy rồi còn gì. Thử một hộp không? Em mời.


  • Cám ơn, anh không cần. Mà nói luôn, đây là kem anh bỏ tiền
    mua.


  • Há! Quên mất. Mà mấy căn phòng còn lại của tầng này với tầng
    trên cùng để làm gì? Em cảm giác được ở quanh đây có không ít
    người. Tầng trên cùng có vẻ ít hơn.


  • Tầng 3 là vài bàn bài và vài phòng xông hơi, massage. Chơi vui
    với chăm sóc sức khỏe thôi. Anh cũng không định chơi lớn. Tầng
    trên cùng là khu nghỉ ngơi anh làm riêng cho mình.


Tưởng Quốc không biết phải nói thế nào về vụ này, nó luôn có
cảm giác, ông anh nó đang dần chìm sâu vào thế giới tội phạm.
Tưởng Quốc quay người lại, nhìn chăm chú vào mắt Văn Đoàn,
hỏi:


  • Anh có làm hàng trắng không?

Văn Đoàn sững sờ, chợt bật cười:


  • Không! Chú đừng có làm quá, anh biết cái gì lên làm, cái gì
    không. Anh thậm chí còn cấm chỉ sự xuất hiện của mấy thứ gây
    nghiện trong địa bàn của mình.

Tưởng Quốc gật đầu, nó biết ông anh mình không nói dối. Dẫu
sao thì hiện tại Văn Đoàn vẫn không có khả năng, đồng thời cũng
không biết nó có khả năng sử dụng Triết Tâm Thuật.

Văn Đoàn nhấp một hớp rượu, tiếp tục:


  • Hơn nữa, đừng nhìn hiện giờ anh chơi hoành tráng thế này. Nếu
    anh dám vượt tuyến, đảm bảo ngày mai ông nội sẽ lôi anh về,
    đập què chân rồi giao cho cảnh sát. Cho anh lẫn lộn khu vực màu
    xám đã là hạn mức cuối cùng rồi. Dám bước sang khu màu đen
    thì… chắc em cũng đoán được rồi đấy.

Tưởng Quốc cười, nó nhất trí với những gì ông anh nói, ai chứ
ông nội chắc chắn sẽ làm thế.


  • Em không phản đối. Ai chứ ông mình thì…

Văn Đoàn hỏi:


  • Sao? Chú thấy anh làm ăn được đó chứ. Đừng nhìn hỗn tạp thế
    này, nơi đây cũng là nơi có thể tìm hiểu được vô số thông tin, về
    đủ mọi ngành nghề. Nhất là thông tin ở mặt bên ngoài của xã hội,
    những thứ mà chú không thể tìm được ở trên mạng.


  • Không sai. Nhưng chắc anh kéo em tới đây không phải là để ăn
    kem đâu nhỉ?


  • Anh chưa có từng bảo chú ăn kem.


Văn Đoàn đính chính thông tin lời nói của thằng em, anh vẫn khúc
mắc cái phong thái ăn kem, một cách bình thản như đang uống
rượu, trong vũ trường của Tưởng Quốc.


  • Nếu anh nói là thấy chú mày huấn luyện vất vả quá, gọi tới đây
    ngắm chân dài để xả hơi thì chú tin không?

Tưởng Quốc nhướng mày:


  • Không tin!

Văn Đoàn tắc lưỡi:


  • Chú mày hài hước tí thì chết à?

Tưởng Quốc một mặt tràn đầy vẻ kỳ quái:


  • Cái này liên quan gì tới hài hước hay không?

Văn Đoàn nhún vai:


  • Nói thật vậy. Gần đây anh thấy tâm trạng chú mày không tốt,
    nên dẫn chú mày tới đây thư giãn một chút.


  • Thư giãn?


Văn Đoàn cười một cách xấu xa:


  • Đi theo anh. Lên tầng trên, anh có thứ này cho chú coi.


Great Mage ở thế giới Harry Potter - Chương #148