Lời Thề


Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường

Đêm tháng tư, cái nóng chớm hạ đã rút đi, Tưởng Quốc ngồi trên mái nhà cùng
anh Đoàn. Những cơn gió mát mẻ đầu hạ cũng không khiến tâm trạng của nó vui vẻ
thêm được bao nhiêu.

Buổi chiều, khi ông bà nội mang em gái của Tưởng Quốc về, náo loạn lại tiếp
tục xảy ra một lần nữa. Em gái của Tưởng Quốc, khi nhìn thấy hình dạng của nó
đã khóc thét lên, dúi đầu vào ngực mẹ, cả người con bé run lẩy bẩy. Đôi tay
đưa ra tính ôm con bé ngừng lại giữa không trung, lồng ngực của Tưởng Quốc
thắt lại… nó cười khẽ, lắc đầu tỏ vẻ không để ý nhưng nỗi buồn trong mắt không
thể nào che lấp được. Tưởng Quốc bắt đầu ý thức được hình dạng hiện tại của nó
có bao nhiêu bất thường.

Chưa dừng lại ở đó, buổi tối khi ông Phong trở lại, ông cho con trai một cái
tát. Ông nói rằng, cái tát này là thay cho bà Serena. Ông yêu cầu Tưởng Quốc
suy nghĩ thật kỹ về những gì bản thân nó đã làm, về ảnh hưởng mà nó gây ra cho
cho gia đình.

Anh Đoàn hỏi:


  • Sao thế? Vẫn còn buồn rầu vụ hồi chiều à?

Tưởng Quốc uống một ly nước hoa quả, nó thở dài:


  • Không buồn, nhưng tâm trạng thực sự nặng nề. Lần đầu trong đời em ý thức
    được mình không chỉ phải chịu trách nghiệm với riêng bản thân của mình. Cảm
    giác này thực nặng nề… cảm giác giống như… giống như… có cái gì vô cùng khủng
    khiếp đè xuống vai.

Anh Đoàn cầm cốc sô đa lên, tu một hơi, Tưởng Quốc có cảm giác như anh đang
uống bia chứ không phải là nước ngọt.


  • Thế là chú mày bắt đầu trưởng thành rồi đấy.

Tưởng Quốc quay sang, nhìn anh Đoàn với ánh mắt đầy ngạc nhiên pha lẫn với
chút nghi ngờ.

Anh Đoàn nhìn lên bầu trời, cười:


  • Bố anh có nói: một thằng con trai bắt đầu chính thức trưởng thành khi bắt
    đầu nhận thức được trách nghiệm của bản thân với gia đình, với thân nhân và
    với những người xung quanh mình.


  • Anh đã bắt đầu chưa?


  • Nửa nạc nửa mỡ. Anh nhận thức được nhưng lại không muốn gánh vác. Anh hèn
    nhát hơn chú mày nghĩ nhiều.


  • Đừng có khiêm tốn như vậy. Anh mới mười mấy tuổi thôi.


  • Nói cứ như mày nhiều tuổi lắm ấy nhỉ.


Tưởng Quốc cười không đáp lại, nếu tính cả thời gian trong phòng thí nghiệm
thì hiện tại nó cũng hơn 17 tuổi rồi. Nếu như không phải bản thân được máu
phượng hoàng cải tạo thì những người lâu ngày không gặp nó cũng sẽ phải bất
ngờ trước tốc độ lão hoá của Tưởng Quốc.

Lúc này, một tiếng động vang lên đằng sau. Tưởng Quốc và anh Đoàn quay đầu
lại, chị Nguyệt đã xuất hiện trên sân. Chị đi lại gần, địa địa mắt nhìn 2 cậu
em trai:


  • Hừm… hừm… Nếu mấy đứa cầm rượu hay bia thì có lẽ chị sẽ đánh giá cao hơn
    đó. Mấy thanh niên hoi!

Chị Nguyệt xì cười rồi cầm lên một chai coca lên tu một hơi.

Tưởng Quốc cười:


  • Em không thích, và cả đời này cũng sẽ không rượu bia.

Chị Nguyệt khinh thường nhìn lại:


  • Đám con trai tụi mày đứa nào chả thế. To còi! Thằng anh của mày kìa, chị
    nói cậu á Đoàn, nó ngồi đây thế thôi. Chứ thả ra kia coi, nốc bia như uống
    nước lã.


  • Phụt! Khục…khục…


Anh Đoàn ho sặc sụa, cảm giác tệ hại hơn khi bị đám bọt nước ngọt xông lên óc.


  • Khục… khục… chị Nguyệt! Chị đã hứa là không nói chuyện này ra rồi cơ mà.

Quay qua quay lại xác nhận xung quanh không có người, anh Đoàn nói:


  • Ai nghe được thì chết em.

Thu Nguyệt cười, và không tiếp tục nói tiếp về vấn đề này. Dù sao thì lần đi
bar thu thập tình báo đó, Văn Đoàn thực sự đã giúp cô rất nhiều. Trước đó cô
không thể nào tin được là cậu em họ mới mười mấy tuổi lại có quan hệ trong đám
rồng rắng lẫn lộn này nhiều tới vậy.

Tưởng Quốc hỏi:


  • Em nghe nói chị sắp lấy chồng hả?

Chị Nguyệt cười, khẽ gật đầu. Tuy nhiên, Tưởng Quốc không nhìn thấy sự vui vẻ
xuất hiện trên mặt chị. Nó hỏi tiếp:


  • Sao vậy? Chị có vẻ không vui.

Chị Nguyệt lắc đầu:


  • Sao cậu cứ hỏi mấy câu phá hoại không khí thế nhỉ?

Chị Nguyệt ngẩng đầu, trầm ngâm một hồi:


  • Không phải chị không vui. Chỉ là lo lắng trước cuộc sống mới thôi. Em có lẽ
    cũng biết một chút về công việc của chị. Bây giờ rút lui, thực sự tiếc nuối,
    cũng không quen.


  • Chồng tương lai yêu cầu à?


  • Không! Là bố mẹ chồng. Có điều chị thấy cũng hợp lí. Công việc hiện tại quá
    nguy hiểm. Có gia đình rồi, chị cũng lên chuyển về hậu cần thôi.


Tưởng Quốc cười, có lẽ đây là suy nghĩ của người trưởng thành chăng. Bỏ qua
yêu ghét của cá nhân, suy tính tới cảm xúc của người thân, và hành động vì đó.


  • Gia đình chồng chị cũng có vẻ tai to mặt nhớn nhỉ?

Anh Đoàn cười:


  • Lão đó là con trai của Tổng Tham mưu trưởng. Làm người cũng không tệ.

Tưởng Quốc hỏi:


  • "Không tệ" à?

Chị Nguyệt đạp cho Văn Đoàn một phát, rồi nói:


  • Đừng nghe nó nói bậy. Anh ấy trước có ăn chơi nhưng giờ thì nghiêm chỉnh
    rồi.

Anh Đoàn cười:


  • Chị ấy nói thật. Lão say chị mình hơn cóc say thuốc lào. Từ hồi quen bả,
    lão mất tích khỏi mấy quán bar vũ trường luôn. Hơn nữa, mức độ ăn chơi của lão
    này cũng ít thôi, so với đám khác cùng đẳng cấp thì lão này còn con ngoan trò
    giỏi chán.

Tưởng Quốc gật đầu, anh Đoàn sẽ không nói dối nó. Coi ra, sự tình của chị
Nguyệt cũng không máu chó như trong phim hay tiểu thuyết mấy năm sau tràn lan
trên mạng.

Thu Nguyệt như đoán được lo lắng của em trai mình, cô cười, tiến lên sát lan
can, quay người lại và nói:


  • Em đừng suy nghĩ lung tung. Chị không phải người kém cỏi tới cái mức không
    cả điều khiển được cuộc sống của mình.

Tưởng Quốc cười nhạt:


  • Nói vậy là vẫn có người không điều khiển nổi.

Anh Đoàn nói:


  • Em đừng quan trọng hoá vấn đề. Phải biết rằng cái gì cũng có giá của nó.
    Sinh ra trong đình như chúng ta, được hưởng tài nguyên mà người thường không
    thể có. Phúc lợi cao thì trách nghiệm càng lớn. Hơn nữa chúng ta cũng không có
    quá đáng tới vậy đâu. Chỉ cần có đủ nỗ lực, đủ chăm chỉ là có thể tự chủ số
    phận của mình rồi. Hoặc em không nhận bất cứ tài nguyên nào cũng được, tự lực
    cánh sinh. Còn một khi không muốn làm mà vẫn có ăn, nằm không hưởng phúc thì…

Anh Đoàn nhún vai không tiếp tục. Tưởng Quốc đã hiểu ý của ông anh mình, không
ai cho không ai bất cứ thứ gì, có chăng chỉ là cha mẹ. Nói một cách khó nghe,
những kẻ muốn ăn không ngồi rồi thì vai trò của chúng cũng giống như một món
hàng cao cấp, không hơn.

Thu Nguyệt cười, đưa tay xoa đầu của Tưởng Quốc:


  • Cậu nhìn chị coi, có giống loại ăn không ngồi rồi không?

Tưởng Quốc hất tay của chị Nguyệt ra:


  • Em chỉ là lo lắng thôi. Dù sao văn hoá phẩm quá nhiều. Hzzz…

Chị Nguyệt cười:


  • Được rồi. Chị cảm ơn cậu, bớt xem linh tinh đi. Cậu cứ yên tâm đi, nếu chị
    không thích thì không ai ép buộc được đâu. Hôm nào rảnh chị sẽ dẫn mấy cậu đi
    gặp anh ấy cho biết.

Tưởng Quốc nói:


  • Thế công việc của chị thế nào rồi? Chuẩn bị rút lui sao rồi?


  • Sau vụ giao hữu ở giải quốc tế này là chị sẽ rút lui. Lần này chị coi như
    lấy thành tích để khi thuyên chuyển công tác sẽ có vị trí tốt hơn.


Tưởng Quốc cười khoa trương:


  • Oa! Ôi trời ơi! Lần này chúng ta được chiến đấu bên nhau cơ à?

Chị Nguyệt cười:


  • Không có đâu. Công việc của chị là dẫn đoàn thôi. Mấy công việc nguy hiểm
    như chiến đấu, đánh đấm đó để dành cho các cậu thôi. Phận liễu yếu đào tơ như
    chị sao chịu nổi.

Khoé mắt Tưởng Quốc co giật. Theo những gì nó biết thì bốn chữ "liễu yếu đào
tơ" chẳng có liên quan quái gì tới người như bà chị của nó cả.

Chị Nguyệt cười:


  • Mà chắc gì cậu đã trúng tuyển mà to mồm thế. Cho cậu biết, lần này những
    người tham gia đều không đơn giản đâu.

Tưởng Quốc cười nhạt, nó giơ tay lên trời. Trước sự ngỡ ngàng của ai người anh
chị thân thiết, bầu trời đầy sao bắt đầu giăng đầy mây đen vần vũ, cả bầu trời
nặng nề như sắp đổ sập xuống. Bên trong đám mây đen dày đặc, từng tia sét
khổng lồ đang giăng dày đặc. Uy lực của tự nhiên khiến cả hai người cảm thấy
bản thân thật nhỏ bé, giống như một chiếc thuyền con sắp bị những cơn sóng lớn
vùi dập.

Tưởng Quốc khẽ búng ngón tay, toàn bộ mây mù tan biến như chưa từng xuất hiện.
Tuy nhiên, tất cả những người xung quanh đây không ai dám coi đây thực sự là
ảo ảnh.


  • Chị nghĩ tạo sao em lại thực nghiệm giả kim thuật lên chính bản thân mình.
    Cấp độ sức mạnh hiện giờ của em là thực sự khác biệt. Hiện giờ, em đã thuộc
    vào hàng ngũ vài ba người mạnh nhất thế giới này. Hoàn toàn không có bất kỳ
    chủ quan. Em hiện giờ đã có đủ sức mạnh để bảo vệ mọi người.

Tưởng Quốc quay người lại, nhìn chăm chú vào cả hai người:


  • Hôm nay, hai người nhớ kỹ lời em. Em sẽ dùng cả sinh mạng của mình để đảm
    bảo bình an cho mọi người. Chỉ cần một ngày em còn tồn tại, bất kỳ ai dám đụng
    đến người thân của em, em sẽ khiến kẻ đó hối hận vì từng xuất hiện trên cõi
    đời.


Great Mage ở thế giới Harry Potter - Chương #142