Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Mang theo tâm trạng phiền muộn, Tưởng Quốc câu được câu không trò chuyện với
anh Đoàn và chị Nguyệt. Nó bắt đầu cảm giác được mức độ nghiêm trọng của việc
mình đã làm. Hiện giờ, Tưởng Quốc bắt đầu nhớ tới, bản thân nó không chỉ có
một mình. Tất cả những gì nó làm đều sẽ gây ảnh hưởng tới không chỉ riêng bản
thân. Những gì ảnh hưởng tới nó cũng sẽ ảnh hưởng tới thân nhân của nó.
Tưởng Quốc không hối hận khi thực nghiệm giả kim thuật lên chính bản thân
mình, những gì nó làm chỉ nhằm nâng cao sức mạnh của bản thân để có thể bảo vệ
thân nhân. Nhưng làm việc mà không cân nhắc tới cảm thụ của người thân thì
thực không phải.
Anh Đoàn quay xuống hỏi Tưởng Quốc với giọng điệu cười trên sự đau khổ của
người khác.
Tưởng Quốc vò đầu, nó rên lên một tiếng rồi đáp:
Tưởng Quốc mở cặp mắt ra, đôi mắt của nó đã không còn là màu nâu mà trở lại ba
màu. Tưởng Quốc triệt tiêu ma thuật được thực hiện trên đôi mắt.
Anh Đoàn giật bắn người, đôi mắt của Tưởng Quốc thực sự doạ người. Thu Nguyệt
tấp xe vào lề đường. Cô quay xuống nhìn Tưởng Quốc :
Đến cuối cùng, Thu Nguyệt đã hét lên.
Anh Đoàn cũng mang theo đôi mắt đầy lo lắng nhìn Tưởng Quốc, anh Đoàn là người
duy nhất biết Tưởng Quốc đã làm gì. Nhưng anh không ngờ việc mà Tưởng Quốc nói
một cách nhẹ nhàng lại mang tới hậu quả lớn đến vậy, toàn thân nó đều biến
đổi. Anh Đoàn sẽ không nói ra việc Tưởng Quốc đã làm, nhưng điều đó không có
nghĩa anh không lo lắng cho nó. Mối quan hệ giữa Tưởng Quốc đối với anh Đoàn
còn thân thiết hơn bất cứ người nào trong số các anh em, thậm chí còn hơn xa
chị Nguyệt.
Tưởng Quốc thở dài:
Một ma thuật được thực hiện lên cơ thể thôi. Ngoại trừ vẻ ngoài thay đổi
một chút thì không có bất cứ biến đổi nào khác.
Thật không?
Thật!
Thu Nguyệt nhìn Thomas một cách chăm chú như muốn từ nét mặt của nó để tìm ra
manh mối nào khác. Nhưng vẻ mặt chân thành của nó khiến cô không biết rốt cuộc
những điều Tưởng Quốc nói có bao nhiêu phần trăm sự thật.
Tưởng Quốc giơ tay lên, nhún vai:
Thu Nguyệt thở dài:
Tưởng Quốc bất đắc dĩ gật đầu. Thái độ của chị Nguyệt đã gay gắt như vậy thì
không biết được mẹ của nó, bà Serena sẽ nghiêm trọng tới đâu, cảm xúc của bà
sẽ thế nào. Tưởng Quốc không muốn nghĩ nữa.
Chuyến xe dừng bánh tại một ngôi nhà ba tầng nằm tại vùng biên thành phố Hà
Nội. Nơi đây khá thưa người, không khí vẫn còn tương đối yên tĩnh. Tưởng Quốc
đột nhiên nhớ tới trong giấc mơ mà nó trải qua hồi nhỏ xíu, cái thời gian nó ở
Hà Nội, mật độ người ở đây đã lên tới mức khủng khiếp. Trong giấc mơ, khi học
cao đẳng, chỉ đi vài trăm mét đường là khuôn mặt của nó sẽ được miễn phí trang
điểm một lớp phấn không hề mỏng.
Tưởng Quốc hít một hơi thật sâu như để lấy thêm lòng can đảm. Nó bước xuống xe
và đi vào nhà với tư thái "tráng sĩ một đi không trở lại".
Anh Đoàn tiến lên, vỗ vai Tưởng Quốc, nói:
Tưởng Quốc đáp:
Tưởng Quốc thở dài, xách chiếc va li lên và tiến vào nhà. Mẹ của nó, bà Serena
đã đứng đợi tự bao giờ. Đôi mắt của bà đang chứa đầy sự ngóng trông, vui mừng
cho tới khi thân hình của đứa con trai độc nhất xuất hiện.
Tưởng Quốc cả đời sẽ không quên ánh mắt của mẹ mình khi đó: thương xót, đau
đớn, bất lực… Lần đầu trong đời, Tưởng Quốc mong ước bản thân sinh ra ngu xuẩn
một chút, ngu xuẩn để cho mình không thể lý giải những gì hiện tại đang xuất
hiện trong mắt của mẹ nó.
Giọng bà Serena như nghẹn lại:
Tưởng Quốc cúi đầu xuống, nó không dám nhìn vào đôi mắt của mẹ mình.
Bà Serena tiến lên, bà đưa đôi tay vẫn đang run rẩy của mình lên, khẽ vuốt ve
mái tóc đã biến màu của đứa con trai, rồi vuốt ve xuống mặt của nó. Nước mắt
của bà đã chảy dài trên mặt. Bà Serena hỏi:
Bà Serena đau lòng nhìn đứa con trai độc nhất của mình. Tuy đã được quản gia
bên Anh thông báo trước, nhưng tới khi gặp mặt, bà vẫn không thể nào ngăn được
xúc động. Bà Serena hối hận, đau đớn… bà hối hận khi để Tưởng Quốc một mình,
đau đớn nhìn thấy con mình hình hài biến dạng.
Tưởng Quốc run giọng trả lời mẹ:
Bà Serena xoa mặt Tưởng Quốc. Bà lắc đầu:
Thomas khẽ gật đầu, rồi đi theo mẹ vào nhà. Nó quyết định sẽ nói một phần sự
thật cho mẹ biết, ánh mắt của bà Serena có tác dụng mạnh hơn bất cứ ma chú
nào.
Anh Đoàn đi theo sau, anh cũng muốn nghe xem việc này rốt cuộc là thế nào.
Đồng thời, anh Đoàn cũng hiểu được, câu nói mà Tưởng Quốc nói với anh trước
khi gặp mẹ của nó.
Không một đứa con nào có thể giữ được bình tĩnh trước ánh mắt đó của người mẹ.
Không có bất kỳ trách móc, giận dữ… chỉ có lo lắng, đau lòng. Anh Đoàn thở
dài, thử đặt bản thân vào vị trí của Tưởng Quốc, anh không nghĩ ra bản thân có
thể làm gì khác ở vị trí của nó.
Trong bàn trà, Thomas nhận lấy ly trà từ tay chị Nguyệt. Nó cảm ơn chị và quay
về bà Serena hỏi:
Bà Serena mỉm cười, bà nói:
Con bé đi chơi với ông bà nội rồi.
Ông, bà cũng lên đây ạ?
Ừ. Bà con quý con bé lắm, nó cũng theo bà suốt.
Thomas mỉm cười, nó thực thích cảm giác ấm áp hiện tại.
Thomas nhấp một ngụm nước trà, nó nói:
Sau khi Tưởng Quốc nói xong, toàn cơ thể nó bốc cháy. Ngọn lửa màu đỏ cam bao
phủ bộ cơ thể Tưởng Quốc, thiêu đốt mãnh liệt.
Anh Đoàn, người ngồi ngay bên cạnh Tưởng Quốc vội vàng nhảy vọt ra xa. Thu
Nguyệt và bà Serena thốt lên rồi đưa tay ôm lấy miệng. Khi tất cả đang muốn
hét lên, ngọn lửa tắt lịm, bất ngờ nữa xảy ra, nơi Tưởng Quốc ngồi không có
bất kỳ dấu vết thiêu đốt nào, đồng thời thân hình Thomas cũng biến mất.
Anh Đoàn giật mình nhìn về phía cầu thang, nơi đó một đốm lửa nhỏ xuất hiện
rồi nhanh chóng bùng lên thành một ngọn lửa lớn. Từ ngọn lửa, Thomas xuất
hiện, nó bình tĩnh đi xuống phòng khách.
Bà Serena nhíu mày:
Tưởng Quốc gật đầu, nó ngồi xuống ghế:
Bà Serena không có nặng lời, bà chỉ nhẹ nhàng an ủi, lo lắng cho con trai.
Hành động của bà Serena khiến Tưởng Quốc càng day dứt, nó tuyệt đối sẽ không
khiến cho mẹ nó hay bất kỳ thân nhân nào của nó tiếp tục lo lắng thêm nữa. Ánh
mắt của bà Serena khiến nó đau lòng hơn bất kỳ điều gì khác.