Người đăng: Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
Thomas đi loanh quanh một cách bất an, có lẽ chưa bao giờ nó nghĩ mình sẽ thấy
lo lắng như vậy khi ở trong văn phòng của Gs Dumbledore, kể cả lần đầu bước
vào đây và đồi diện với chất vấn từ Gs cũng không khiến Thomas no lắng đến
vậy.
Thomas đứng dậy và đi loanh quanh căn phòng, nó cảm thấy cần kiếm cái gì đó để
làm nếu không bản thân sẽ phát khùng mất.
Căn phòng của Gs Dumbledore là một căn phòng tròn rộng rãi, đầy những âm thanh
buồn cười. Mấy bức tường treo đầy chân dung các thầy và cô hiệu trưởng cũ của
trường Hogwarts. Tất cả đều đang ngủ gà ngủ gật trong khung tranh – có điều
Thomas tin chắc là họ đang giả vờ ngủ. Nó còn nhận ra chân dung của Phineas
Nigellus Black, ông cụ từ đời nào của mình. Tuy nhiên, suy xét tới cái thái độ
mà gia tộc Black mà nó biết, Thomas quyết định giả ngu không quen biết.
Đi xung quanh, Thomas tới bên con Phượng Hoàng Fawkes. Con chim già đang đậu
trên một cái cành cây vàng, nó nhìn lụ khụ trông như một con gà tây hom hem bị
vặt lông hết một nửa. Hai mắt nó lờ đờ và lông lá cứ tiếp tục rụng tơi tả.
Thomas đầy hứng thú đánh giá con chim, nó biết rằng con Phượng Hoàng này đã đi
tới cuối cuộc đời. Được nhìn thấy Phượng Hoàng niết bàn là một dịp hiếm có khó
tìm, dù với bất kỳ ai.
Ngay trước con mắt soi mói của Thomas, con Phượng Hoàng bùng cháy, trở thành
một quả cầu lửa. Quả cầu rít lên một tiếng to rồi biến mất trong một giây sau
đó, chỉ để lại trên sàn một đống tro tàn.
Cửa văn phòng mở ra. Gs Dumbledore bước vào, với dáng điệu buồn rười rượi.
Thomas vội quay đầu lại, nó hỏi:
Gs Dumbledore không trả lời câu hỏi của Thomas, ông nói:
Thomas im lặng, nó không biết phải nói gì trong thời điểm hiện tại. Gs
Dumbledore quay lại nhìn kỹ người học trò của mình, ông nói:
Gs Dumbledore không nói tiếp, ông trờ đợi câu trả lời của Thomas, ông không có
bất cứ nghi ngờ nào về đạo đức của Thomas nhưng điều đó không có nghĩa là
người học trò này sẽ không làm ra chuyện sai lầm. Ngược lại, chính sự xuất sắc
của Thomas mới dễ dẫn tới hậu quả đáng tiếc. Năm xưa Voldemort là một, Gs
Dumbledore không muốn Thomas thành kẻ thứ 2.
Thomas chần chừ, nó lo lắng không biết có nên nói chuyện quyển sổ cho Gs
Dumbledore hay không. Nó sợ thầy sẽ nổi giận, sẽ thất vọng, sẽ không còn tin
tưởng… nó nữa.
Gs Dumbledore chờ đợi Thomas với sự bình tĩnh trên nét mặt, nhưng trong lòng
ông không thể nào bình thản như vẻ ngoài, bây giờ chính là lúc Gs đánh giá xem
bản thân ông có một lần nữa nhìn nhầm người hay không.
Cả gian phòng Hiệu trưởng chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở của hai
người khẽ quanh quẩn, nhỏ đến dường như có thể bỏ qua. Những bức tranh của các
hiệu trưởng cũ cũng hé mắt thôi giả chết, có lẽ chính chúng cũng hiểu rõ sự
quan trọng trong quyết định lần này của Thomas.
Sau một hồi do dự, Thomas quyết định nói cho Gs Dumbledore mọi chuyện, dù sao
thì đây là sai lầm của nó, lấp liếm không phải là cách mà Thomas lựa chọn, nó
không cho rằng giấu diếm Gs là cách làm khôn ngoan.
Gs Dumbledore chăm chú ngồi nghe Thomas kể lại toàn bộ câu chuyện, từ việc lên
kế hoạch để thu được quyển sổ cho tới khi nó bị mất cắp. Toàn bộ quá trình ông
không nói một lời, tuy nhiên trong tâm trạng lại nhẹ nhàng rất nhiều, chí ít
là lần này ông đã không nhìn nhầm người.
Gs Dumbledore sợ nhất là Thomas nghĩ ra một cái gì đó để lấp liếm sai lầm của
bản thân, rồi sai lầm nối tiếp sai lầm, cuối cùng đi lên con đường không có
lối về. Những bức tranh trên tường cũng tiếp tục giả vờ ngủ, chuyện tiếp theo
đã không cần chúng phải để tâm.
Thomas hỏi:
Gs Dumbledore gật đầu, ông hỏi ngược lại:
Con có biết 50 trước cũng đã xảy ra một vụ tấn công?
Vâng! Nạn nhân là Moaning Myrtle.
Gs Dumbledore bật cười:
Thomas im lặng, nhiều người luôn nhìn vào cái gọi là Phù Thuỷ vĩ đại nhất mà
quên đi Gs Dumbledore cũng là một con người. Một khi tìm hiểu rõ về vị phù
thủy vĩ đại này thì sẽ biết được rằng cuộc đời ông là một chuỗi những hối hận
kéo dài. Hối hận vì cái chết của em gái, hối hận vì không thể cứu rỗi người
mình yêu… Vô số lỗi đau và day dứt mà chỉ cần một trong số chúng thôi cũng đã
đủ để kéo sụp đổ một người. Thomas cũng không biết nếu như đặt mình vào vị trí
của Gs thì nó sẽ trở thành người như thế nào? Điên cuồng, nhân cách vặn vẹo,…
nó cũng không biết nữa.
Câu hỏi của Gs Dumbledore kéo Thomas về hiện tại:
Thomas ngẩng đầu lên, nó không thể tin vào tai mình. Nếu nó không nhầm thì Gs
Dumbledore đã cho nó thêm một cơ hội. Thomas hỏi lại:
Gs Dumbledore mỉm cười hiền lành, ông đáp:
Thomas kích động, nó đoán không sai, Gs đã cho nó thêm một cơ hội:
Gs Dumbledore gật đầu, sắc mặt ông nghiêm túc trở lại.
Được, ta sẽ giao việc này lại cho con. Nhưng con phải nhớ: đây là cơ hội
cuối cùng!
Vâng!
Thomas gật đầu vô cùng dứt khoát. Lần này nó sẽ làm thật triệt để, không cần
Gs Dumbledore nhắc nhở, chính Thomas cũng sẽ không cho phép bản thân thất bại
lần tiếp theo. Lần này, nó sẽ sử dụng vũ lực nếu như cần thiết.
Gs Dumbledore hỏi:
Con có nói quyển sổ đã rơi vào tay con được một thời gian. Thế con có nhận
ra nó là cái gì không?
Là một Trường sinh Linh Giá (Horcrux) thưa thầy!
Gs Dumbledore ngây người. Ông hỏi lại Thomas với giọng vô cùng nghiêm trọng:
Trường sinh Linh Giá! Con chắc chắn chứ? Làm sao con biết về nó?
Uhm! Con có tìm đọc rất nhiều loại sách. Con nhớ được có một lần con mua
được một bản chép tay cũ kỹ ở Hẻm Xéo, trong đó có đề cập tới Trường sinh Linh
Giá. Nhưng không có cách cụ thể để chế tạo, chỉ nói rõ đặc điểm và phương
hướng. Tuy nhiên nó quá tà ác, vì vậy con không có đi sâu tìm hiểu. Và thật
trùng hợp khi quyển sổ mà con tìm thấy của Voldemort cũng có đủ những đặc điểm
của nó.
Gs Dumbledore gật gật đầu. Khuôn mặt ông lúc này hết sức trầm trọng, ông nói:
Con không được nói chuyện này cho bất kỳ ai! Và khi tìm được quyển nhật ký
đó hãy đưa nó tới đây cho thầy. Chúng ta sẽ tìm cách hợp lý nhất để giải quyết
nó.
Vâng! Con đã rõ, thưa thầy!
Gs Dumbledore lẩm nhẩm:
Tạm biệt Gs Dumbledore, Thomas ra về. Gs nói, ông cần yên tĩnh, và chính
Thomas cũng muốn trở về tìm hiểu coi kẻ nào đã ăn chộm quyển nhật ký của
Voldemort.
Thomas trở về và gặp Harry, Ron, Hermione và Ginny vẫn đang ngồi tại phòng
sinh hoạt chung. Cùng với họ là 2 anh em sinh đôi Fred và George. Khuôn mặt
của Ron, Fred và George đang đỏ lên tới mang tai vì tức giận. Còn Hermione
đang ôm lấy Ginny, người đang khóc thút thít, và nói gì đó – có lẽ là vài câu
an ủi.
Thomas tiến đến, nó hỏi:
Ron đứng xộc dậy, nó túm lấy cổ áo của Thomas, gầm lên:
Harry vội vàng ôm lấy Ron và kéo nó ra, miệng khuyên bảo:
Hermione cũng đã đứng dậy, cô nói:
George một bên giữ lại Fred, một bên lên tiếng:
George vô cùng tức giận, nhưng anh hiểu rõ hiện tại nổi giận cũng không có tác
dụng gì. Hơn nữa anh cũng tin Thomas có lý do chính đáng để làm như vậy.
Thomas thở dài, nó nói:
Lời xin lỗi chân thành của Thomas đã đưa tới hiệu quả đáng kể, chí ít thì sắc
mặt của Ron và Fred đã khá hơn một chút. Thomas nhìn xung quanh, những người
còn ngồi trong phòng sinh hoạt đang hiếu kỳ nhìn sang, hiển nhiên việc Thomas
xung đột với đám bạn là một đề tài có tính hấp dẫn vô cùng lớn.
Dứt lời, Thomas mang theo nhóm bạn tiến về phòng ngủ, để lại sau lưng một đám
học sinh đang túm tụm bàn tán, những tiếng xì xào theo đuôi cả bọn cho đến tận
khi Thomas đóng sập cửa phòng.