Người đăng: thiengiavn@
Ở một đại lục không thuộc Trái Đất, dưới chân núi Đồ Thần mệnh danh là ngọn
núi cao nhất và bí ẩn nhất ở đại lục, ban đầu nó chỉ là một ngọn núi hoang
không ngươi, nhưng lại hết sức kì lạ khi không một ai có thể bước chân vào
nơi đây, dù là nhân vật cấp thần thánh có khả năng đi vào nhưng việc đi ra
thì chưa ai từng thấy, từ đó người ta đặt cho ngọn núi này là núi Đồ Thần ,
và đặt trong tam đại cấm khu của đại lục . Thỉnh thoảng người dân dưới núi
thấy một cô bé chạy từ phía trên núi xuống sau đó lại lên núi rồi biến mất ,
số ít người cho rằng cô bé ấy sống trên ngọn núi ấy, nhưng làm sao có chuyện
một trong tam đại cấm khu lại có một tiểu nữ hài sinh sống, thế là mọi người
đặt ra giải thuyết hợp lí nhất là cô ấy chính là hồn ma, có lẽ cô bé xấu số
ấy đã bỏ mạng khi vô tình đặt chân lên ngọn núi này, thế là mọi người lập một
đền thờ nhỏ gần chổ người dân phát hiện cô bé để cầu nguyện cho linh hồn của
nàng.
Ở bên sường ngọn núi có một hang động nhỏ, được che đậy bởi những tán lá cũ ,
bên trong hang động tối đen như mực, không một tia sáng hay một sự sống nơi
đây tỏa ra cảm giác khiến người ta lạnh cảnh xương sống . Bỗng có một cô bé
đứng trước hang động sau đó cô nhìn xung quanh vẻ cảnh giác rồi bắt đầu đi vào
trong hang, bên trong rất tối nhưng cô ấy cứ đi ung dung như tất cả mọi đường
đi ngóc ngách đã nằm trong đầu cô vậy, quái lạ càng sâu không khí trong đây
còn dễ thở hơn, sau đó một chút ánh sáng nhỏ bắt đầu hiện ra rồi to dần to
dần, đến khi ra khỏi hang động đã là một khung cảnh mới, một cảnh tượng
thiên nhiên tương đẹp hiện ra, nơi đây có các loài động vật, có những con
suối, những con thác hùng vĩ . Kế bên có một căn nhà tranh nhỏ, hẳn nếu một
vị thần thánh thấy được cảnh này chắc sợ chết khiếp bởi không một ai biết được
một trong tam đại cấm khu của cả đại lục bên trong lại đẹp và bình yên như thế
này.
Tiểu nữ tử đi băng qua con suối đi đến trước căn nhà tranh nhỏ vẻ mặt cô háo
hức gọi lớn " Ông ơi cháu về rồi đây ! " . Một lát sau một một thân ảnh bước
ra từ ngôi nhà, lại một lần nữa điều này khiến người ta ngất xỉu, người bước
ra không phải một trung niên hay một cụ già, mà chỉ là một Tiểu khô lâu nhỏ
chỉ bằng bàn tay người lớn, quả thật trông rất dễ thương, Tiểu khô lâu ung
dung bước ra rồi ngồi lên chiếc bàn phía trước, cô bé thấy vậy chỉ mỉm cười
rồi cùng ngồi theo.
" Ông ơi ! hôm nay con ra ngoài xem có gì cho ông này ? " Cô bé tỏ vẻ thần bí
, xong cô lấy trong túi của mình ra một chiếc nón nhỏ được đan bằng những sợi
lá
" Ông à ! đây là cháu tự làm đó, ông thấy có đẹp không " có bé chỉ vào chiếc
nón nhỏ vẻ tự đắc " Từ này có chiếc nón này ông sẽ không sợ nắng hay mưa nữa
." Nàng bày tỏ vẻ lém lỉnh.
" Khụ Khụ, ngươi xem bộ xương như như ta mà sợ nắng mưa à ! " Tiểu khô lâu
hắc nhẹ
Cô quên mất ông mình chỉ là một bộ xương nhỏ làm gì mà sợ nắng mưa, nhưng cô
vẫn viện cớ để làm quà tặng ông . Tiểu khô lâu nhìn nàng một lúc sau đó bật
cười vui vẻ nhận
" Đã rất rất lâu rồi mới có người tặng cho ta một món quà " Tiểu khô lâu ánh
mắt xa xăm, ông bước ra khỏi ghế sau đó đứng nhìn chầm chầm về phía cuối trời
Như biết được điều gì đó nàng hỏi nhỏ " Có phải từng có người tặng quà cho ông
chính là chiếc đũa nhỏ mà ông cất trong nhà không ? "
Tiểu khô lâu giật mình nhìn nàng cười nhẹ " Tiểu nha đầu ngươi rất biết để ý
nha . Như nó không phải đũa, đó là vật mà một người rất quan trọng đã tặng
cho ta, cũng chính là người đã tạo ra ta "
Nàng khẽ rung động " Người đã tạo ra ông ? "
" Đúng vậy, vào lúc ấy cậu ta lớn hơn ngươi lúc này một chút ! "
" Trẻ vậy sao, trẻ tuổi như vậy mà đã tạo ra một khô lâu như ông ? " Trong
nàng dấy lên một sự tò mò khôn xiết
" Ông ơi kể cháu nghe về người đó đi, cháu muốn nghe !!! " Nàng khều nhẹ Tiểu
khô lâu với giọng điệu van xin
Tiểu khô lâu nhìn nàng hồi lâu sau đó thở dài rồi gật đầu " Cũng đã đến lúc
ngươi biết về chuyện này rồi, nhưng ngươi nhớ đây là bí mật tuyệt đối không
được kể cho ai " . Thật ra Tiểu khô lâu chỉ hù nàng thôi chứ đối với con người
nàng nó hiểu rõ hơn ai nhất bởi nàng là một cô bé mồ côi do chính nó mang về
và nuôi lớn.
Nàng gật đầu lia lịa rồi chạy vào nhà lấy một tách trà ra, mỗi khi đến lúc
ông kể chuyện nàng đều pha trà, đó như một thói quen, lần này cũng vậy .
Tiểu khô lâu nhìn tách trà nhỏ một hồi, sau đó lấy ngón tay vệt nhỏ trên bề
mặt nước trà, tách trà khẽ động . Nàng ngẩn ngơ nhìn Tiểu khô lâu rồi từng
hình ảnh hiện ra từ từ đi ngang tâm trí nàng.
Rất rất lâu rồi, cách đây ngàn vạn năm khi cả đại lục còn chìm trong bóng tối
, đại lục phân chia, thần ma quấy rối, con người trở thành nô bộc của các
chủng tộc, khắp nơi đại loạn . Lúc ấy cả đại lục chia làm năm phần mỗi phần
là một vị Đại Đế thống trị, mỗi người bọn họ đều mang trong mình tham vọng
nên không ngừng đấu đá chèn ép nhau, chiến tranh liên tục xảy ra khắp nơi ,
chúng sinh lầm than, hàng ngàn sinh linh chết đi cũng không thể siêu thoát ,
người đấu người, người đấu ma, người đấu thần . Vô số cự đầu vẫn lạc, rồi
các thế hệ khác lại đứng lên . Cứ liên tục như vậy, tháng tháng, năm năm ,
ngày càng hỗn loạn, chìm sâu vào bóng tối . Lúc ấy có một thiều niên trẻ tuổi
hắn một thân một mình hành tẩu khắp nơi trên đại lục, hắn rời bỏ gia tộc mình
để lên đường tìm lại người mẫu thân mất tích . Hắn qua rất nhiều nơi trải qua
rất nhiều khổ ải, nhìn thấy những người đáng thương nhất, nhìn thấy những kẻ
đáng chết nhất . Nhưng hắn vẫn cứ ung dung một đường mà đi, rất lâu sau đó
hắn đến một ngọn núi lớn, lúc này cảm thấy mình đã khá mệt mỏi, hắn dừng chân
tại đây . Hắn tìm thấy một nơi lí tưởng để xây một ngôi nhà tranh nhỏ kế bên
một dòng suối, Ngày qua ngày hắn lên núi săn thú, lội suối bắt cá, cuộc
sống cứ như thế bình yên lặng lẽ ngày qua ngày, một ngày nọ hắn cảm thấy mình
cô độc, hắn quen với sự yên lặng như một phần nào đó trong con người hắn
không chấp nhận sự cô độc, rồi tình cờ một lần xuống núi hắn thấy một bộ
xương người chết, nhưng đã phân hủy chỉ còn vài mảnh nhỏ . Hắn mang về rồi
dùng Sinh mệnh khí tức truyền vào bộ xương ấy, tĩnh mịch không có gì, nhưng
người thiếu niên ấy vẫn đứng đó quan sát ,đột nhiên bộ xương ấy khẽ rung lên
rồi vụn vỡ ra sau đó những mảnh xương nhỏ bắt đầu tìm lại nhau, chúng hợp lại
từng chút một các mảnh bắt đầu tái tạo " OANH ! " một thanh âm nổ ra, những
mảnh xương ấy phát sáng dữ dội sau đó từ trong quang ảnh đó dần hiện ra một
cái Tiểu khô lâu, nó rớt xuống rơi vào tay người thiếu niên ấy, bắt đầu bằng
những bước đi khập khiễng, Sau đó hắn dạy cho nó biết chữ, dậy nó hết những
thứ này sang thứ khác, Tiểu khô lâu dần trưởng thành, nhưng nó vẫn chưa thể
nói được, mặc dù nó hiểu tất cả những gì Người ấy dậy, những gì người ấy nói
.
Một ngày nọ khi Tiểu khô lâu mang một đầu yêu thú về, trong cứ như một con
kiến với chiếc lá to lớn trên lưng . Hôm nay nó định sẽ làm cho chủ nhân một
món mà nó vừa mới tham khảo trong sách . Nhưng nó tìm khắp nơi vẫn không thấy
người ấy đâu, nó cứ tìm mãi tìm mãi, khắp ngọn núi. trong mọi khe suối, mọi
khu rừng, nó rất sợ người ấy biến mất, nó rất sợ người tạo ra nó cũng bỏ nó
mà đi . Chưa bao giờ Tiểu khô lâu tuyệt vọng như lúc này, nó ngồi trên cái
đầu yêu thú con mắt sâu thẳm đen ngoáy nhìn xa xăm lên bầu trời . Bỗng một cảm
giác thân thuộc nó chăm chú nhìn về phía trước thì một thân ảnh xuất hiện.
"Ngươi đem thứ này về cho ta à ? " Hắn cười rồi chỉ vào đầu yêu thú
Sau đó hắn lấy từ trong túi ao ra một thanh gỗ nhỏ trong có vẻ giống như chiếc
đũa rồi đưa cho Tiểu Khô Lâu " Đây là vật ta muốn tặng ngươi, từ đây nó sẽ là
vũ khí của ngươi, hi vọng ngươi sẽ trân trọng nó " Tiểu Khô Lâu vuốt nhẹ thứ
vũ khí của nó, rồi nó quỳ xuống dập đầu trước chủ nhân, thiếu niên ấy xoa
xoa đầu nó rồi cười nói
" Từ nay ta sẽ gọi ngươi Tiểu Khô đi, ngươi sẽ là người bạn đầu tiên của ta "
Thiếu niên xem xét một hồi rồi nói
" À Ta tên là Hạo Nhiên . Thế nào, tên này hay lắm đúng không ?" Hắn nhìn
Tiểu Khô Lâu vẻ tự mãn, hắn nói tiếp " Đến lúc rồi, ngày mai chúng ta sẽ
xuống núi, ta dẫn ngươi xem thế giới này thế nào rồi " . Giờ khắc này Tiểu
Khô như hóa đá nó không thể tin được hôm nay chủ nhân tặng nó vũ khí, đặt tên
cho nó, ngày mai bọn họ sẽ cùng nhau xuống núi . Trong lòng nó ngập tràn sự
phấn khích và xúc động, không thể nói thành lời nó chỉ biết nhìn chằm chằm
vào chủ nhân, nhưng dù chỉ ánh mắt thôi, hai người bọn họ đã hiểu thấu tất
cả . Không cần lời nói, không cần hành động, bởi từ khi Tiểu Khô ra đời ,
tâm ý của bọn họ đã là một rồi
Hắn đưa tay ra, ngay lập tức Tiểu Khô Lâu nhảy lên tay hắn, một tay kia hắn
cầm đầu yêu thú rồi đi vào nhà vừa đi vừa huýt sáo " Chà chà ! Đói rồi chúng
ta ăn tối thôi, chuẩn bị cho ngày mai nào ! "
Truyền thuyết về " hắn " lúc này mới chính thức bắt đầu.