Người đăng: thiengiavn@
Rõ ràng cô biết Hạo Nhiên chắc chắn là một kẻ lừa đảo, không những thế hắn
còn vô sĩ khi còn ráng ra giá đến 500 tệ một sợi dây chuyền, Nàng nhìn thế
nào cũng không ra viên đá này có gì đặc biệt, trông nó không khác gì một viên
đá bình thường . Nhưng có gì đó trong ánh mắt hắn khiến nàng khó chịu cảm giác
như chính mình đang bỏ qua một cơ hội nào đó rất quan trọng . Ngay khi Hạo
Nhiên vừa định cất sợi dây chuyền vào thì như một phản xạ không tự chủ được
nàng vội ngăn cản " ...Cái này ... cái này !!! " Nàng lúng túng . " Ngài có
thể bớt cho tôi được không ? " Mọi người xung quanh ngạc nhiên " Không phải cô
gái này điên chứ, biết là lừa đảo lại có ý muốn mua "
" Không được, ta chỉ có thể bán 500 tệ " Hạo Nhiên nhìn nàng một hồi rồi lắc
đầu
" Được rồi vậy ta mua " Nàng rút ngay ra 500 tệ rồi đưa cho Hạo Nhiên, bỗng
tên người hầu lúc nãy của nàng ngăn lại " Tiểu thư ! chúng ta không nên thương
hại bọn lừa đảo này . Mong tiểu thư suy nghĩ lại "
" Ta biết, nhưng không cần ngươi quan tâm, ý ta đã quyết " Nàng dùng tay hất
tên người hầu sang một bên rồi đưa tiền cho Hạo Nhiên
" Dù sao cũng Hi vong ngươi không lừa ta " Nàng nhìn hắn một hồi.
Không nói thêm gì cả, hắn chỉ nhìn nàng nhạt nhạt rồi cười nhẹ . Nhìn hắn nàng
hi vọng rằng người sẽ đáp lại một điều gì đó khiến nàng an tâm, nhưng bắt gặp
ánh mắt này của nàng hắn chỉ cười nhẹ, sau đó thái độ của nàng chuyển từ ngạc
nhiên sang nhẹ nhõm, không biết có phải nụ cười của hắn hay không, nhưng lúc
này lòng nàng bỗng chốc cảm giác nhẹ nhàng như trước giờ chưa từng có gì âu lo
cả . Nàng mĩm cười đáp lễ sau đó quay đi.
Qủa thật lúc nàng thay đổi quyết định của mình, hắn có phần bất ngờ . Không
nghĩ rằng cô gái này rất không tệ, không như những ngực to não bé màng hắn đã
từng gặp . Nhưng cũng tốt xem như đó là may mắn của nàng ta.
Tên người hầu quả thật không hiểu rốt cuộc tiểu thư hắn đang suy nghĩ gì, rõ
ràng hắn và tiểu thư đều biết đó chỉ là tên lừa bịp . Chỉ cần một lời nói của
nàng thôi hắn liền đánh cho tên lúc nảy đến khi lòi bộ mặt thật ra mà thôi .
Nhưng nàng lại quá tốt bụng nên thương hại kẻ đó . Hắn cũng không biết làm gì
hơn nếu đó là quyết định của nàng . Về phần nàng . không hẳn là nàng thương
thương hại Hạo Nhiên, dù chí ít cũng có một phần suy nghĩ đó, sự thật là tuy
đối với những người bình thường khác 500 tệ quả thật con số không nhỏ, nhưng
đối với nàng chừng ấy không đáng là gì, nghe người thiếu niên lúc nảy nói về
công dụng của nó tuy nàng biết không thể nào nhưng nghe người đó khẳng định
như vậy nàng hẳn hi vọng có nó một chút công dụng, còn nếu chỉ là một sợi dây
chuyền bình thường thì cứ xem như đó là món quà mà nàng mua tặng cha, việc
này suy cho cùng cũng không có thiệt hại gì cho nàng ,xem như là giúp kẻ đó
vậy . Tịnh Nghi lấy sợi dây chuyền ra vuốt nhẹ sau đó đeo lên tay.
" Khì khì .... cuối cùng cũng có được 500 tệ " Hạo Nhiên uể oải vươn tay
Từ lúc hắn ngồi đây đến giờ chung quy chỉ mới bán được một sợi dây chuyền ,
cũng may kiếm được 500 tệ nếu không hắn sẽ rất buồn rầu à.
Hắn bán ế cũng đúng thôi, những cửa hàng lâu năm có tiếng thường sẽ rất đông
khách đến xem hơn nữa cửa hàng cũng cao to, sang trọng, mặt hàng thì đa dạng
mẫu mã . Còn Hạo Nhiên hắn chỉ mới tự mở bán lần đầu hôm nay thì làm sao có
được một gian hàng to lớn được . hơn nữa những thứ hắn bán khá ít và trông có
phần cũ kĩ, nhiều người đi ngang chỉ liếc nhìn sau đó tặc lưỡi bỏ đi.
" Mẹ nó ! bọn này mù hết rồi à, hàng ta bán toàn những thứ mà khiến thiên hạ
đổ máu, bát phương dậy sóng thì không có ai thèm nhìn, còn mấy thứ tạp nham
, lấp lánh đó thì lại đỏ mắt đi mua " Tay hắn chóng lên cầm, miệng thì lầm
bầm chửi rủa.
Đột nhiên từ xa xa phía giang đối diện những âm thanh ồn ào vang đến, có vẻ
bên đó có chuyện gì thu hút rất nhiều người
" Ê người này là ai vậy ? Trong mọi người có vẻ ngưỡng mộ hắn " Một thanh niên
không rõ chuyện gì hỏi nhỏ
" Cái gì ! Ngươi không biết Long lão tiền bối à " Thanh niên khác vẻ ngạc
nhiên
" À ! xin thứ lỗi tôi từ tỉnh khác mới chuyển vào nên không biết rõ "
" Thì ra là ngươi ngoại tỉnh, hân hạnh ! hân hạnh "
Sau một lúc làm quen, ngươi thanh niên kia mới từ từ giải thích Long lão tiền
bối là ai ? địa vị như thế nào . " Long lão tiền bối thực ra chỉ là một trung
niên nam tử nhưng mọi người lại tôn kính ông và gọi là lão tiền bối, ông gia
chủ của là một trong tứ đại gia tộc nắm quyền ở Thiên Tân này, không ai lại
không biết, ông là một con ngươi rất hiền lành và công đức . Dù là một đại
gia tộc lớn nhưng trước giờ chưa từng xảy ra tranh chấp hay xích mích với một
gia tộc khác, ông luôn quản giáo nghiêm khắc các thành viên trong gia tộc khi
họ gây ra những điều không phải . Hơn nữa Long lão tiền bối rất rất sưu tập cổ
vật vì thế ông cũng là một người có tiếng trong giới buôn bán đồ cổ . Là một
người tài ba khi nhắc tới ông người ta còn biết đến một nhân vật khác của Long
gia - Long Nhất, cũng chính là nhị thiếu gia nhà họ Long, một thiên tài
trong Thế hệ kì tài . Ngoài ra ông còn một cô con gái là đại tiểu thư là một
người đam mê y thuật, nàng chỉ suốt ngày nghiên cứu trong nhà nên rất ít người
biết đến nàng ấy . dù là có nghe nói nhưng gặp mặt thì chỉ đếm trên đầu ngón
tay, nghe đồn nàng là một tuyệt sắc thiên kiêu . "
Tối nay Long tiền bối cùng với người hầu của mình đi đến Cổ Mộ để tìm xem lần
này có món đồ cổ nào đáng để ông để ý và ngoài ra ông muốn tìm mua cho con gái
mình một món trang sức, nàng rất ít khi ra ngoài điều đó làm ông rất đau đầu
vì tuổi tác của con gái ông tính ra cũng đến tuổi lấy chồng rồi nhưng nó vẫn
mặc kệ mà lao đầu theo những thứ y học đó . Hai người đi vào khiến cho rất
nhiều người chú ý bởi họ là những người có tiếng tăm ở thành phố này . Họ đi
đến đâu cũng có kẻ chèo kéo nịnh bợ để mong bán được hàng . Nhưng từ lúc vào
đây đến giờ Long tiền bối vẫn chưa nhìn được món nào phù hợp . Bỗng nhiên ông
cảm thấy điều gì đó rất mê hoặc, ngay lập tức ông dừng lại trước gian hàng
nhỏ của Hạo Nhiên, ánh mắt chăm chú nhìn vào một viên đá cũ . Linh tính mách
bảo ông rằng nhất định phải có được thứ này.
" Chào tiểu huynh đệ ! " Long tiền bối cất lời.
Lúc này Hạo Nhiên đang ngồi từ từ ngước lên nhìn lên vị trung niên trước mặt
mình, một hồi hắn thu lại ánh mắt sau đó mĩm cười
" Chào ngài ! Hình như ngài để ý viên đá này của tôi thì phải " Hắn cười nhẹ
rồi nhìn vào viên đá của mình
Khá bất ngờ khi Hạo Nhiên đoán ra được ý đồ của mình, Long tiền bối trịnh
trọng đáp " Qủa thật viên đá này của ngài khiến tôi chú ý à ! "
" Xin hỏi lai lịch của viên đá này thế nào ? "
" Thật không có gì đặc biệt chỉ là ta tình cờ nhặt được thôi ! " Giong hắn có
vẻ đang đùa giỡn.
" Tôi nhìn thấy viên đá này không bình thường, nó rất ... rất mê hoặc ! " Ông
nhìn chằm chằm viên đá rồi nói.
" Tôi muốn mua lại viên đá này, ngài có hay không muốn bán ? "
"Tất nhiên ta ở đây là để bán, hơn nữa đồ vật này đối với ta cũng chỉ là một
viên đá thôi "
Long tiền bối thở dài, hắn không ngờ một bảo bối thế này lại có người bán ,
hơn nữa còn nói nó không có tác dụng gì, theo ông đánh giá trước mắt tên này
chỉ là một kẻ vô tri hám lợi, chỉ may mắn có được vật này.
" Vậy xin hỏi, viên đá này ngài muốn bán bao nhiêu ? " Ông chăm chú
" Ta bán 1000 tệ " Hạo Nhiên khép hờ mắt đáp nhẹ
Cũng giống như chuyện lúc nảy, mọi người xung quanh như phát điên khi tên này
lại bán một thứ trông rất bình thường giá 1000 tệ . Nhưng Long tiền bối sửng
sốt sau đó ngay lập tức ông mĩm cười . Người khác không biết nhưng ông lại
biết rất rõ thứ này đáng giá bao nhiêu, lúc đầu ông cứ nghĩ tên này sẽ ra giá
cắt cổ vì biết ông xem trọng viên đá, nhưng không ngờ hắn chỉ ra giá 1000 tệ ,
quả thật có chút rẻ so với giá mà ông dự liệu
" Tốt, ta mua ! " Ông ngay lập tức mua không do dự
Hạo Nhiên lấy tiền rồi đưa cho ông ta viên đá . Cầm viên đá trên tay, ông
muốn xác định xem rốt cuộc thứ này là gì, ngay lập tức một vệt sáng nhỏ đưa
vào trong viên đá, bỗng ông nhanh chóng thu ngay về, gương mặt ngưng trọng ,
ông liếc mắt đánh giá người thanh niên bán viên đá này, sau đó ông cuối đầu
rồi quay đi, hết thẩy những hành động vừa rồi của vị trung niên này Hạo Nhiên
đều nhìn thấy nhưng hắn chỉ ngồi đó bình thản như chưa có chuyện gì.
Một hồi lâu cũng gần đến giờ đóng cửa rồi, Hạo Nhiên lẫm bẫm bấm ngón tay sau
đó thu dọn rời đi
" Khì Khì ... Hôm nay chỉ bán được 2 món nhưng lại đúng lúc ta có đủ tiền . Về
xem lão thái bà nấu gì rồi . Đói quá ! " Hắn phì cười rồi cất bước rời khỏi.
Trên một chiếc limouse sang trọng chạy về hướng trung tâm thành phố, một
trung niên đang ngồi ghế sau vẻ đang suy nghĩ . Ban nảy khi ông xem xét viên
đá, lập tức một cảm giác đáng sợ tấn công, nó đáng sợ đến nỗi nếu ông không
thu thần thức về ngay lập tức có thể hậu quả ông cũng không biết được, ngay
lúc đó có một cổ khí tức kéo ông ra . Với cấp độ như mình ông biết được khí
tức đó đến từ đâu.
" Lão nhỉ, ngươi hẳn cũng cảm nhận được " Long lão giọng ngưng trọng
" Vâng thưa lão gia ! Viên đá đó rất tà ác " Lão người hầu và cũng là tài xế
đáp
" Điều này ta biết ...! " Ông đổi giọng
" Tôi chỉ đùa với ngài thôi, thực ra từ đầu tôi đã để ý hắn, dù rất cố gắng
nhưng tôi vẫn không nhìn ra cấp bậc của hắn " Lão tài xế nghiêm túc
" Đúng vậy ! rốt cuộc hắn là ai mà có thể cứu được ta mà còn qua mặt được
ngươi " Ông chợt nhíu mày.
" Tôi cũng không biết được . Nhưng tôi biết chắc chắn hắn rất mạnh ! "
" Tại sao một kẻ mạnh như vậy ở Thiên Tân mà ta không biết nhỉ ? . Chắc hắn từ
nơi khác đến " Ông nhíu mày
" À lúc nảy hắn có tặng cho ngài một sợi dây chuyền nhỏ . Không biết những lời
hắn nói " Lão tài xế ngập ngừng.
Lúc này Long lão mới nhớ ra lúc quay đi hắn có tặng cho mình một sợi dây
chuyền và nói vật này có thể cứu mạng người hai lần, bất kể sống chết . " Rất
có thể lời hắn nói là sự thật, nhưng trên đời này tồn tại thứ như thế này sao
? " Ông suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ đó . Viên đá kia ông có
thể nhìn ra sự khác thường của nó, nhưng bất quá sợi dây chuyền này bất luận
ông xem xét thế nào kể cả dùng thần thức cũng không tìm được điểm khác thường.
" Hình như chúng ta quên mua quà cho tiểu thư, hay là vừa lúc có sợi dây
chuyền nhỏ này, xem như quà cho tiểu thư đi "
" Ngươi nói có lý, với tính cách của nó chắc không chê sợi dây chuyền này .
Ngoài ra nếu thật sự như lời tên đó nói, cũng là một cái lợi, xem ra cũng
không mất mát gì ! " Ông lấy sợi dây chuyền ra xem xét, sau đó cất ngay ngắn
vào túi.
" Lão gia ! đến nhà rồi " Lão tài xế bước ra cung kính mở cửa.