Phổ Hoa Hiện Tại - Hai Mươi Bảy Tuổi 7


Phổ Hoa ước chừng chuyện tiền trả góp mua nhà hàng tháng, tiền lương kiêm tiền
phiên dịch bản thảo cộng vào với nhau có thể tầm bảy tám nghìn, bao gồm tiền
trả góp mua nhà hàng tháng, thừa ra gần đủ duy trì cuộc sống, còn lại không
nhiều. Trước kia cô không tính toán, chút tích lũy kinh tế trong tay có hạn,
còn có thể ứng phó một khoảng thời gian, nhưng phải tính toán lại cho lâu dài.

Buổi trưa đi thăm bố, đến taxi cô cũng không nỡ ngồi, chen lên hai chuyến xe
bus, đi bộ nửa bến, trong tay xách sữa và thuốc bổ cho bố. Tuy Vĩnh Đạo sẽ
không xuất hiện nhưng cô vẫn lấy danh nghĩa của anh để mua đồ cho ông.

Khi ra khỏi nhà, Quyên Quyên dặn dò rất nhiều, nhưng điểm mấu chốt là nắm thời
cơ mà nói chuyện ly hôn đã bị Phổ Hoa bác bỏ. Bất cứ việc gì cũng cần quá
trình, đặc biệt là việc lớn liên quan tới cả đời cô. Sắp tới khu nhà bố sống,
cô dựa bên tường nghỉ ngơi, ngắm phong cảnh, điều chỉnh lại tâm trạng mình.

Vì đây là khu nhà cô đã sống rất nhiều năm, nên mỗi lần trở lại Phổ Hoa đều có
cảm giác thân thiết khó nói. Ngõ sâu, ở giữa là ngã ba ngăn ra, cách vài mét
lại có một cột điện xi măng, trên đó dán đầy quảng cáo nhỏ, tìm người, tìm thú
cưng, chữa bệnh nan y. Các cụ ông cụ bà trong ủy ban tự quản khu dân phố đeo
băng đỏ, mỗi lần nhìn thấy cô toàn hỏi này hỏi nọ, người sống cùng cửa tòa nhà
còn nhắc tới Vĩnh Đạo.

Đoán trước được anh sẽ không tới, Phổ Hoa nửa nhẹ nhõm, nửa hụt hẫng.

Đi vào ngõ, cô ôn lại một lần nữa những lời định nói với bố. Từ nhỏ, cô đã
được bố mẹ giáo dục không được nói dối, cô lại dùng hai năm để thêu dệt một
lưới to dối trá, để họ tưởng rằng cô sống rất tốt, cuộc sống sau hôn nhân hạnh
phúc đằm thắm, ngoài việc chưa có con, cái gì cũng đều viên mãn. Cô không hiểu
sức mạnh nào đã giúp cô nói dối, hơn nữa còn có thể duy trì lâu đến vậy.

Những lời có thể khiến bố yên tâm nhất mới ôn được có một nửa, Phổ Hoa dừng
lại trên đường.

Ngay lối rẽ, một chiếc xe Buick màu xám bạc đang đỗ. Đầu xe dán biểu tượng
“Decepticons” bằng kim loại, trên kính chiếu hậu treo một tấm thẻ bình an. Đó
là tấm thẻ mấy năm trước xin trong chùa, chiếc xe đã từng ngồi biết bao lần,
Phổ Hoa không thể nhớ sai được.

Hôm đó Vĩnh Đạo không trả lời tin nhắn, cô chắc anh sẽ không tới, xem ra cô
đoán sai rồi.

Có phải anh đã diễn quá sâu rồi không? Phổ Hoa suy đoán.

Trước đây để tránh tai mắt của mọi người, họ thường cùng về nhà thăm bố mẹ.
Gặp nhau ở lối rẽ, cô ngồi trong xe đến khu nhà, Vĩnh Đạo giúp cô xách đồ, đến
bên bố hỏi han ân cần. Tiết mục này diễn định kỳ trong hai năm ly hôn, ăn cơm
ở cả hai nhà, thậm chí đón Tết, hai người bọn họ diễn tốt đến mức không ai
nhận ra. Trên xe là đôi nam nữ bình thường, xuống xe lại trở về đôi vợ chồng
thắm thiết.

Cũng vì họ diễn quá thành công, không ai nghi ngờ hôn nhân của họ. Bố hài lòng
với Vĩnh Đạo, tuy bố mẹ chồng không nồng nhiệt, nhưng Vĩnh Bác chẳng kiêng nể
gì cô mà nổi giận trong mail, anh coi cô như người nhà. Chỉ có Quyên Quyên,
không nề phiền phức mà phê bình sự trốn chạy như vậy, Hải Anh cũng từng nói,
điều này sẽ làm hại bọn họ.

Ban đầu là ai đề ra cách làm như vậy, Phổ Hoa cũng không nhớ nữa. Hình như cả
hai không hẹn mà cùng ngầm hình thành, ai cũng không muốn nhắc đến với người
nhà, liền diễn tiếp vở kịch này, nhưng còn bây giờ?

Cửa xe mở, Vĩnh Đạo bước xuống từ ghế lái, bỏ kính râm xuống, áo complet vắt
trên cửa xe. Anh không tốn mảy may sức lực nào đã thấy chỗ cô đứng, đóng cửa
xe bước qua.

Ánh mặt trời rọi lên người anh, từng cử động ấy vẫn giống như cậu nhóc hồi đại
học. Anh đạp xe tới tìm cô, dựa vào lan can lán để xe, dáng vẻ lười nhác đọc
một quyển sách, trong miệng ngậm cọng cỏ non xanh, hoặc dùng lá làm thành
chiếc sáo dài mảnh, đứng dưới cửa sổ thổi cho tới khi cô đi ra mới thôi.

Cũng không ai ngờ, cuộc sống từng như bầu trời trong xanh bao la, tới hôn nhân
lại phủ đầy mây đen, con người từng chắc chắn tin cậy cuối cùng lại quay lưng
mà đi. Phổ Hoa lựa chọn ly hôn nhưng chưa từng nghĩ tới tái hôn, nghĩ đến diễn
kịch nhưng chưa nghĩ xem kết thúc thế nào.

Bàn chân đặt lên chỗ bị mặt trời nung nóng cảm giác hơi âm ỉ đau, Phổ Hoa chợt
bừng tỉnh, xách hai túi đồ đi về phía trước, định coi như không thấy anh.
Nhưng Vĩnh Đạo mãi mãi không phải là người cô muốn thoát khỏi là có thể thoát
khỏi.

Anh đứng ở bàn đánh cờ ven đường chỗ cô nhất định phải đi qua, dựa cột đèn,
mặc complet.

Phổ Hoa cúi đầu, đếm những viên gạch dưới đất, kiên trì đi qua Vĩnh Đạo.

Anh chẳng hề để ý, cũng sớm quen với việc trốn tránh của cô, cài khuy áo đi
theo sau.

Họ tiến vào khu nhà, Phổ Hoa nghe thấy anh chào hỏi bác gác cổng, vẫn nhẹ
nhàng quen thuộc như xưa, thực sự giống như chàng rể cuối tuần về nhà vợ.

Cô hận không thể ném đồ trong tay lên người anh, đuổi anh đi. Gió nóng, quần
dính sát vào da thịt,

cánh tay bị hai túi đồ trĩu nặng, phát đau, những thứ này đều có thể chịu
đựng, nhưng anh khiến cô không thể chịu đựng tiếp được nữa.

“Diệp Phổ Hoa!”.

Trước khi cô nổi giận, anh đã gọi cô trước rồi.

Anh từng bước lại gần, định đón đồ từ tay cô. Phổ Hoa bất chấp trong vườn có
hàng xóm cũ, mặc kệ, cô chạy lên tòa nhà cũ bố đang sống, như thể chạy như vậy
thì có thể hoàn toàn thoát khỏi người phía sau.

Cô chạy một hơi lên tới tầng sáu, dựa vào tường thở hổn hển, phải chống tay
lên đầu gối mới không quỵ ngã. Lưng áo sơ mi ướt đẫm, mồ hôi khiến lớp trang
điểm dính nhớp nháp trên mặt, cô có thể cảm nhận được mồ hôi từ Thái Dương
chảy xuống dưới, cả người ướt rượt như vừa chạy hết tám trăm mét.

Cô căm ghét cảm giác dốc toàn lực tới điểm cuối cùng, nghẹt thở, cổ họng đau
khủng khiếp và tiếp theo là sự thất bại. Cô chưa từng chiến thắng, ít nhất
trong cuộc chiến với anh, cô luôn thua cuộc, cho dù anh thường biểu hiện thờ
ơ.

Sau vài phút, Vĩnh Đạo bước lên bậc thang cuối cùng đứng trước mặt Phổ Hoa.
Vẫn kiểu thong dong không vội của anh, không nghi ngờ rằng anh sẽ bình thản
đón đồ trong tay cô. Lần này, anh không để cô trốn tránh.

“Em chạy cái gì?”. Anh không giống vẻ tùy ý như mấy hôm trước, nhăn trán không
vui, giống quan tâm, nhưng gần như ép cô vào góc tường, từ trên cao nhìn xuống
cô.

Lúc này, ánh mắt anh thành thanh kiếm sắc có thể xuyên qua cả lớp bảo vệ, tháo
bỏ lớp ngụy trang của cô dễ như trở bàn tay. Cô không nơi ẩn náu, chỉ có thể
phơi mình dưới sự xem xét kỹ càng của anh, quay lưng giơ tay ấn chuông.

Tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay nhỏ nhìn rõ khớp xương, Phổ Hoa kinh ngạc
trong lòng, tuy cố gắng hết sức che giấu nhưng vẫn bị nhìn thấy. Cô cảm nhận
được người phía sau sững lại một chút, sợi dây đỏ trước đây vừa vặn bây giờ
buông thõng trên tay cô.

Tay chống lên tường, Vĩnh Đạo dựa gần vào, ngăn không cho cô ấn chuông lần
nữa, khi cô không hề phòng bị, anh liền chạm vào sợi dây đỏ kết kiểu đồng tâm.

Phổ Hoa vội vàng đưa tay ra sau, cắn chặt môi, cài khuy tay áo.

“Vì sao phải chạy?”. Lần này, giọng nói của Vĩnh Đạo mang theo sự bất mãn rõ
ràng.

Cô quay người lại. Quan hệ giữa họ bện thắt như sợi dây đỏ, muốn cởi đã không
cởi được, ngược lại lại càng thắt thêm tầng tầng lớp lớp. Cô không có cách
nào, cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ có thể dùng giọng điệu bất đắc dĩ nhất thử
khuyên anh rời đi.

“Có lẽ anh nên đi đi”. Cô định lấy lại đồ trong tay anh, anh không hề rời đi.

“Anh không đi”.

Dường như anh rất thích thưởng thức tiết mục dày vò cô như vậy, còn bất ngờ
giơ tay ấn chuông khi cô chưa kịp đề phòng.

“Anh...”.

Lời vừa tới đầu môi liền bị bàn tay dừng trên trán chặn lại, anh giống như xưa
thay cô chỉnh lại tóc mái rối tung cho gọn lại rồi mới nghiêm mặt.

“Anh nói rồi, anh không đi!”.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #8