Xe vừa tới con đường quen thuộc, Phổ Hoa cuống cuồng gõ vào ghế trước ra hiệu
tài xế dừng xe, chạy xuống chưa được vài bước liền nôn ngay ở gốc cây gần
nhất. Nôn một trận kịch liệt, cô phải ngồi xổm xuống chống lên cây mới giữ
vững được cơ thể, kiềm chế cơn choáng váng do Thái Dương đau thắt. Dường như
có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi não cô, cô cười gượng một cách xót xa, tưởng
tượng sự đau đớn đó là một Diệp Phổ Hoa khác bị nhốt chặt trong trái tim hơn
hai mươi năm. Nếu có thể, cô khao khát moi ruột móc bụng để nôn ra hết bản
thân trong cơ thể này và tất cả những thứ liên quan đến quá khứ, những ký ức
liên quan đến Vĩnh Đạo, nên quên, chưa quên, cô đều muốn quét sạch cùng với sự
đoạn tuyệt quan hệ giữa họ.
Nhớ tới những lời của Vĩnh Đạo, bàn tay chống lên cây, và thậm chí cả cơ thể
cô cũng đều không nén nổi mà run rẩy. Khi cuối cùng đã nôn sạch, cô đứng thẳng
người dựa lên thân cây điều chỉnh lại hơi thở, gom đủ sức lảo đảo bước lên
phía trước. Diệp Phổ Hoa, mày khá hơn chút đi! Cô học giọng điệu của Quyên
Quyên, thầm cảnh cáo bản thân.
Rốt cuộc do uống nhiều quá, đến đường về nhà cũng đi nhầm, cô bước ra khá xa
rồi lại vòng lại chỗ xuống xe. Dừng ở giữa đường, kìm nén cơn đau đầu một cách
khó khăn.
Người đang đứng trong bóng cây hình như là Thi Vĩnh Đạo. Cô nhắm mắt làm ngơ
lướt qua đó, bắt đầu lẩm nhẩm một bài hát cũ của Mạc Văn úy một cách vô thức.
“Có lẽ tình yêu của anh là chiếc giường đôi
Nói không chừng ai cũng đều có thể cùng anh lưu lạc
Ánh mắt anh khóa tại nơi nao
Sự bướng bỉnh của anh là một bức tường nội tâm đóng chặt.
Có lẽ trái tim anh là căn phòng đơn
Sẽ trở nên chật chội khi thêm một người
Muốn nhìn xem dáng vẻ ban đầu của anh
Lớp ngụy trang cởi bỏ, anh sẽ thế nào?”.
Hát tới một nửa, Phổ Hoa bật cười khanh khách vì mình hát sai điệu, cảnh cuối
cùng ở “chỗ cũ” giống như bức tranh ngâm trong nước, thấm nhòe không còn rõ.
Vĩnh Bác tiễn ra ngoài, cô nhoài lên cửa kính xe ô tô vẫy tay tạm biệt anh,
hét lớn “Vĩnh Đạo, tạm biệt”, “Thi Vĩnh Đạo! Tạm biệt”.
Giây phút đó ngốc nghếch biết bao? Cô lại gọi nhầm người.
Vĩnh Đạo thật đâu? Cô đã quên chú ý đến anh, anh có gia đình của anh, vợ của
anh, không cần cô quan tâm.
Cuối cùng cô về đến trước tòa nhà mình ở, đèn cảm ứng âm thanh trên cầu thang
lắc lư đến nỗi Phổ Hoa không mở mắt ra nổi. Cô giơ tay che mắt, chỉ để lại một
kẽ hở, vừa từng bước máy móc bước lên bậc thềm vừa đếm số bậc đi lên.
“1, 2,4, 25, 23, 26...”.
Con đường này không biết đã đi bao lần, hai năm qua cô đã quen với việc một
người về một người đi. Quen thuộc tới nỗi cô nhắm mắt cũng biết cánh cửa nào
là của nhà mình. Dựa lên cửa, cô mở túi tìm chìa khóa, mò trong túi không
thấy, cuối cùng mất kiên nhẫn đổ hết đồ trong túi ra, ngồi xổm trên đất tiếp
tục tìm.
Tìm hồi lâu, ánh sáng của đèn cảm ứng đã tắt, hành lang chìm trong bóng tối.
Cô không tìm thấy chìa khóa, tay chạm vào một chiếc giầy, vuốt nhẹ lên trên,
đó là chiếc giày rất to, chắc của đàn ông, thậm chí còn có gấu quần. Ngẩng
đầu, Phổ Hoa nhíu mắt nhìn cái bóng đổ xuống trong bóng tối, đầu óc hỗn độn
không phân biệt nổi anh là ai.
Cô chẳng hề thấy sợ, chỉ đau đầu kinh khủng. Cô đẩy đẩy anh, anh không hề động
đậy, cô liền nhích sang một bên tìm chìa khóa của mình. Hành lang lại sáng, do
anh giậm chân, cô quay đầu nhìn anh, lại khẽ hát, cúi đầu tìm chìa khóa.
“Đừng nói vẫn còn cảm giác
Anh và em đều biết chúng ta chỉ có thể trung thành với trực giác
Chính vì không đủ nên thường không biết cự tuyệt
Nhưng lại không muốn thỏa hiệp vì đối phương
Đừng nói vẫn còn cảm giác
Anh và em đều biết ôm nhau không có nghĩa là thân thiết
Có thể sợ hãi bị từ chối tuyệt không dám trực tiếp
Hay chúng ta đang đợi cơ hội lần sau
Cùng nhíu mày nhưng lại có cảm nhận khác nhau”.
Cô đang hát tới đoạn điệp khúc thì nghe thấy có người gọi tên mình, bóng đằng
sau ấy lại nghiêng qua, cửa cũng mở. Cô dường như bị anh bế lên, hơi thở nặng
nề áp sát vào tai cô, bàn tay đỡ trên lưng trở thành một cái ôm quá thân mật.
Cô chớp chớp mắt, choáng váng gỡ đôi tay siết chặt trên eo, cuối cùng cảm thấy
có chút sợ hãi, đẩy cái bóng trước mắt ra rồi hỏi: “Anh làm gì vậy?”.
Anh ôm cô đi vào trong, cô cố sức thoát ra. Dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng cô
túm chặt khung cửa dựa người vào tường, cao giọng hơn ngăn anh tiến lại gần,
nói với anh một cách khó khăn: “Anh... không được... không được vào! Đây là
nhà tôi... tôi không quen... anh... lần cuối cùng... cuối cùng... hết rồi...”.
Anh hoàn toàn không hề nghe cô nói, bước lên trước kéo cô vào lòng. Vòng tay
anh có cảm giác quen thuộc đáng sợ, quen thuộc đến nỗi cô có thể cảm thấy anh
đang giận dữ hay đang ngấm ngầm nhẫn nhịn. Anh rất giống Vĩnh Đạo, quá giống,
đặc biệt là cách anh ôm cô. Cô ngước mặt lên, chờ đợi cô là đôi mắt đen của
anh, cùng với dục vọng được che giấu trong đó, như chạm phải thứ gì không nên
nhìn, cô quay mặt đi, hơi tỉnh rượu.
Nhưng đã muộn, anh cảm nhận được ý định của cô, dễ dàng chặn đứng, ôm cô vào
phòng.
Tiếng va vào cửa tác động đến ý thức hỗn độn của cô một cách đau đớn, không
kịp vùng vẫy đã bị anh ấn vào tường siết chặt hai tay, ngay sau đó đôi môi đè
xuống một cách chuẩn xác chặn mất hơi thở và tất cả phản kháng của cô, anh
khàn khàn gọi tên cô, mang theo hơi rượu nồng nặc trong miệng, tách răng cô
ra, tìm kiếm từng góc quen thuộc trong miệng cô.
Anh là Vĩnh Đạo! Cô say đến tám chín phần nhưng vẫn vô cùng quen thuộc với hơi
thở và cái hôn của anh.
Cô bắt đầu lấy hết sức đá anh, cắn anh, vì họ không thể như vậy. Anh siết chặt
cô, mút môi cô không rời, thậm chí còn kéo tuột cả một bên khuyên tai, làm rơi
bút chì cài trên tóc cô.
Cô đau tới mức co người lại, vung tay loạn xạ nhưng tay lại bị anh bắt được.
“Chẳng phải là lần cuối ư!”. Anh vén mái tóc dài dính trên mặt cô, cùng cô ngã
ra đất, lồng ngực phập phồng, phả hơi rượu nồng nặc lên người cô, liên tục lặp
lại: “Lần cuối cùng!”.
Ánh đèn qua khe cửa phòng tắm chiếu lên mặt anh, cô nhận ra vẻ liều lĩnh của
anh, nhớ tới Thi Vĩnh Đạo lạnh nhạt đó và những lời anh nói tại “chỗ cũ”,
dường như đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô cảm nhận được vị tanh ngọt trong miệng, sự chán ghét và phẫn nộ không ngừng
tăng thêm khiến cô bất chấp tất cả mà đánh anh. Chỉ đánh vài cái, cô đã mệt
tới mức ngã vật ra. Anh lại cúi xuống chặn đi giọng nói của cô, bàn tay lỗ
mãng thô bạo tiến vào vạt áo cởi nội y của cô, trực tiếp chiếm lấy phần da
thịt mềm mại trên ngực cô.
Sức anh vượt xa cô, chỉ cần anh muốn, cô không thể chiến thắng.
Đây chính là lần cuối cùng của anh ư?
Lần cuối cùng gặp người nhà anh? Hay lần cuối cùng tiếp nhận sự chiếm hữu của
anh?
Phổ Hoa nghĩ một cách đau xót, túm chặt áo Vĩnh Đạo, phản kháng lần cuối. Cô
không thể chấp nhận anh lúc này! Cho dù trong hai năm ly hôn, cơ thể cô chưa
từng chống cự lại anh, nhưng bây giờ, giữa bọn họ không còn là ai vượt qua
ranh giới, mà có một hố ngăn cách sâu thẳm ở đó, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Cô đẩy mặt anh ra, nhân lúc anh không phòng bị liền cắn lên cổ anh, cắn mạnh
đến mức toàn thân run rẩy, dường như cắn đứt một miếng da, anh hít vào, không
thể không xoay đầu bịt vết thương, dừng lại.
Họ đều chảy máu, hơn nữa vết thương đang đau.
Anh ngồi xuống nền nhà thở một cách nặng nề, xòe lòng bàn tay, nhìn về phía
cô.
Cô lau khóe miệng, nhanh chóng bò ra khỏi phạm vi anh có thể chạm tới, vào
phòng tắm khóa mình trong đó, kiệt sức trốn trong bồn tắm.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, cô mở vòi nước lạnh, dùng vòi hoa sen rửa sạch đôi
môi anh chạm vào và vết bẩn dính trên quần áo. Nước rất lạnh, toàn thân cô ướt
sũng, nước chảy từ tóc vào mắt, cô vội tắt vòi nước.
Ôm vòi hoa sen trước ngực, cô ngồi trong bồn tắm mệt mỏi độc thoại: “Thi Vĩnh
Đạo! Anh đi đi! Anh đi... Thi Vĩnh Đạo! Anh đừng tới nữa! Không có lần cuối
cùng! Không bao giờ có lần cuối cùng nữa! Không có... tôi không phải Cầu Nhân!
Tôi mãi mãi không phải! Tôi cũng không phải cô ta... tôi không phải! Anh đi!
Anh đi ngay đi!”. Cô bắt đầu lẩm nhẩm một cách vô nghĩa, gọi bố, Quyên Quyên,
Vĩnh Bác, thậm chí là An Vĩnh, những lời họ từng nói, những ký ức ấm áp mà họ
để lại cho cô, và tất cả những chuyện tốt đẹp thuộc về quá khứ mà cô có thể
nhớ được.
Cô đã quá mệt mỏi với việc cãi nhau với anh rồi, ý chí kiên cường qua một đêm
gần như suy sụp. Cô chịu đựng đủ những ngày bị anh đeo bám rồi, hai năm qua
lúc gần lúc xa nhưng cả hai cần nhau, đem lại cho cô dũng cảm tiếp tục chờ
đợi, nhưng đó chỉ là bong bóng hư ảo, còn chưa chạm đến đã vỡ tan. Từ giây
phút biết anh tái hôn, khát vọng của cô đối với anh trở thành sự chán ghét cực
độ, chán ghét anh, cũng chán ghét bản thân. Tối nay anh nói anh hy vọng có một
đứa con khi ba mươi tuổi.
Họ từng có con, nhưng đã mất, còn có rất nhiều thứ họ từng có cũng trôi theo
thời gian chảy cùng dòng nước, không thể lấy lại.
Cô không cần lần cuối cùng! Cho dù loại kết thúc nào cô cũng không cần!
Mặc bộ quần áo ướt, Phổ Hoa ôm bụng cuộn tròn trong bồn tắm, vô thức rơi lệ,
nghĩ đến câu hát còn dang dở.
“Có lẽ tình yêu của anh là chiếc giường đôi
Nói không chừng ai cũng đều có thể cùng anh lưu lạc
Ánh mắt anh khóa tại nơi nao
Sự bướng bỉnh của anh là một bức tường nội tâm đóng chặt.
Có lẽ trái tim anh là căn phòng đơn
Sẽ trở nên chật chội khi thêm một người Muốn nhìn xem dáng vẻ ban đầu của anh
Lớp ngụy trang cởi bỏ, anh sẽ thế nào?
Đừng nói vẫn còn cảm giác
Anh và em đều biết chúng ta chỉ có thể trung thành với trực giác
Chính vì thiếu nên thường không biết cự tuyệt
Nhưng lại không muốn thỏa hiệp vì đối phương
Đừng nói vẫn còn cảm giác
Anh và em đều biết ôm nhau không có nghĩa là thân thiết
Có thể sợ hãi bị từ chối không dám trực tiếp
Hay chúng ta đang đợi cơ hội lần sau
Cùng nhíu mày nhưng lại có cảm nhận khác nhau”.
Cô đã để vuột mất anh, thực sự vuột mất rồi