Phổ Hoa ngủ một giấc rất ngắn, dường như vừa nhắm mắt đã bị người ta nâng dậy.
“Diệp Phổ Hoa!”.
Có người vén tóc trên mặt cô ra, hai cánh tay mạnh mẽ khép lại sau lưng cô, để
cô dựa vào.
“Diệp Phổ Hoa...”.
Cô nhớ tới tư thế dựa dẫm mà mình tạo ra trước cửa hàng váy cưới, chân tay xòe
ra mỏi nhừ, cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp.
“Diệp Phổ Hoa, đừng ngủ ở đây, tỉnh dậy đi”.
“ừ...”.
“Tỉnh dậy nào, là mình!”.
“ừ...”. Cô đáp, cảm thấy như đang ở trong vòng tay bố.
“Là mình!”.
Đôi tay siết chặt hơn, cô cũng chòng chành theo, trán chạm vào cằm cậu ta, râu
cậu ta châm châm vào da cô, chạm vào chỗ cô bị cụng đầu.
Cơn đau chạm vào dây thần kinh nào đó, cô thầm ý thức được đó không phải bố,
không giống bố thường gọi cô “Hoa Hoa”.
“Là mình... mình là Thi Vĩnh Đạo!”.
Giọng nói của cậu ấy thành công trong việc phá vỡ cơn buồn ngủ của cô. Cô động
đậy lông mi, thoắt cái mở to hai mắt, ngồi thẳng người. Trước mắt thật sự là
cậu ta!
“Tỉnh chưa?”.
Cậu ấy ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng vỗ má cô, không hề bỏ qua
bất cứ dấu vết nào lưu lại trên người cô trong mười hai tháng qua.
Cô vô thức ôm cặp sách lùi lại, người vẫn chưa ngồi vững, trượt một cái ngả
lên người cậu ấy. Chất vải lạnh ở ngực cậu ấy dán lên mặt cô, chiếc áo sơ mi
đen trơn, trên đó có mùi thuốc lá và rượu, mùi của cậu ấy, cũng có mùi khó
chịu cô vừa nôn.
Cô có chút không dám tin, trong phút chốc cậu ấy bước ra khỏi giấc mộng xuất
hiện sinh động trước mắt cô. Cô ngồi đó, thuyết phục bản thân cậu không có
thật, nhưng khi giơ tay chạm lên cằm cậu, hàng râu cứng châm vào đầu ngón tay.
Âm thanh ong ong trong đầu lại trở về, đánh vào lý trí của cô. Tất cả những
chuyện xảy ra trong cuộc gặp mặt lại hiện lên trong đầu cô, khiến cô bụm miệng
gập xuống, thử lắng lại cơn khó chịu không ngừng dâng lên.
“Sao vậy?”. Cô tựa vào vai cậu, cậu nhẹ nhàng vuốt lưng cô, nhưng cảm nhận
được cô đang run cầm cập, cô cố kiềm chế, không lâu sau cơn run lại bắt đầu.
Cậu nhặt áo khoác dưới đất lên choàng lên người cô, bị cô đẩy ra. Cô chống lên
bàn chơi cờ đứng vững, lại cúi xuống chống lên tường. Cậu nghe thấy âm thanh
nôn khan dữ dội, vỗ lưng cô, cô nôn tới mức toàn thân run rẩy, còn giơ một tay
đẩy cậu ra xa, dường như không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Thực ra cậu đã thấy từ lâu rồi. Cô mơ hồ va lung tung trước cửa hàng thời
trang, gặp anh em nhà họ Khổng, nói vài câu rồi bất ngờ nôn. Cô chống lên cây
đứng vững xin lỗi người ta, ánh đèn chiếu lên sắc mặt trắng bệch của cô, khóe
miệng run run đáng thương.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”. Đợi cô nôn xong, cậu dìu cô rời xa chỗ đó, để cô dựa
lên người mình, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cô, “Mình đưa cậu đi dạo, đi
một lúc sẽ đỡ”.
Cô lắc đầu đẩy cậu, nhưng lực đẩy không mạnh.
Tính cách của cô chính là như vậy, vừa có điểm đáng hận nhưng lại vừa khiến
người ta nảy sinh thương mến. Cô gầy, cũng đen hơn, có thể còn gầy hơn cả một
năm trước, xương bả vai nhọn nhọn trên lưng. Các nữ sinh trong buổi họp mặt
đều trở nên xinh đẹp hơn, cô thì không, ngoài mái tóc dài ra, khí sắc không hề
tốt, vẫn giống như khi vừa trải qua lớp mười hai, gầy yếu mệt mỏi, cười cũng
uể oải.
“Thi...”. Cô yếu ớt gọi tên cậu, “Thi Vĩnh Đạo...”.
“ừ”. Cậu trả lời, vén tóc trước mắt cô ra sau tai, lộ ra cái trán bị đụng, một
mảng đỏ to bằng ngón tay cái, chỗ giữa hơi sưng lên. Cậu thở dài, khẽ thổi lên
chỗ sưng đỏ đó.
Cô co rúm lại tránh hơi thở của cậu, ngước mặt thất thần nhìn cậu, không nhịn
được hỏi: “Cậu làm gì...”.
Cậu cười đau khổ.
“Dạ dày còn khó chịu không?”. Cậu không trả lời thẳng câu hỏi của cô, nắm chặt
tay cô cùng ép xuống chỗ dạ dày, nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa. Mặc dù xa cách
một năm, cùng với mùi lạ trên người cô sau khi nôn nhưng cậu vẫn không ngăn
được khát vọng muốn lại gần cô.
Cô nhíu mày trốn tránh cậu, nhưng không vùng ra. Cậu nắm chặt quá, siết chặt
tới nỗi lòng bàn tay ra đầy mồ hôi. Tay cô nằm trong tay cậu, lạnh lẽo.
Cậu dắt cô ra khỏi ngõ, đưa cô qua đường, chầm chậm đi dạo trên lề đường còn
sáng đèn, qua cửa hàng ăn nhanh cậu mua chai nước nóng cho cô.
“Một năm qua cậu sống tốt không?”. Cậu nói chuyện với cô cứ như đang độc
thoại, “Mình cũng ổn, chỉ là rất mệt. Khoa Sinh Hóa trường Đại học Bắc Kinh
rất tốt nhưng học vô cùng vất vả, hoàn toàn không giống hồi cấp ba”.
Cô nhìn cậu, vẫn không nói năng gì.
“Những người tỉnh ngoài thi vào đều rất giỏi, muốn đứng đầu không dễ dàng như
trước. Hơn nữa, có vài tiết... mình cũng bỏ”.
Cô nghe rồi nhíu chặt mày hơn.
Cậu cười, không còn lạnh lùng hờ hững như trong cuộc gặp mặt nữa, ngược lại
còn có chút ngây ngô, “Mấy cái như tu dưỡng lý tưởng lớn, đại cương tư tưởng
Mao Trạch Đông, cậu cũng biết, mình căm ghét nhất là chính trị!”.
Cô đương nhiên biết, cậu từng nhắc đến, nếu không vì chính trị, cậu đã muốn
chạy theo cô học ban xã hội rồi. Cậu từng nói rất nhiều lời ngốc nghếch, làm
nhiều chuyện ngốc nghếch.
Bước tới cuối đường, họ lại quay lại. Cô thật không thể cử động được nữa, đứng
dưới mái hiên một hiệu thuốc không thể đi nổi nửa bước. Cô rút tay lau khóe
miệng, đặt chai nước rồi ngồi xổm xuống, cuộn mình lại, cúi đầu.
Cậu cũng ngồi yên lặng chờ đợi, vỗ vỗ đầu cô. Mười hai tháng không gặp, thực
ra cậu cũng không biết nên nói gì với cô.
“Chắc do ăn nhiều quá, nôn rồi sẽ ổn thôi, không sao”.
Cô cúi đầu thật thấp, giống như đứa trẻ ăn mày, chai nước trong lòng đã nguội
lạnh, cũng không nhìn cậu một cái. Cậu không đành lòng bèn kéo cô ngồi lên bậc
thềm của hiệu thuốc.
“Mình vào mua chút đồ, cậu đợi mình nhé”. Cậu nhìn vào mắt cô yêu cầu, cô khẽ
chớp mắt, như đồng ý mà cũng như không đồng ý.
Cậu nhảy lên bậc thềm, định bước vào lại quay đầu xác nhận lần nữa: “Cậu không
được đi đâu đấy”.
Cậu chạy đi mua thuốc tiêu hóa và xin một cốc nước nóng cho cô. Khi ra cô vẫn
còn ở đấy, vẽ trên hoa văn gốm sứ của bậc thềm, không lên tiếng.
Cậu quen với sự im lặng của cô, bóc vỉ thuốc lấy ra một viên, nắm trong tay
đưa tới miệng cô. Cuối cùng cô vẫn hơi động đậy, quay mặt trốn tránh.
Cậu theo cô, cô lại trốn, cậu vẫn theo, theo đến khi cô không còn nơi để trốn
nữa, tự cô lấy thuốc ngậm trong miệng, nhai kỹ, khẽ nói với cậu: “Cảm ơn”.
Đây là câu thứ hai cô nói với cậu, cậu còn tưởng tối nay cô sẽ không thèm để ý
đến cậu nữa.
“Trước đây cũng sống như vậy à?”. Cậu ngồi xuống cùng cô, mở xem tờ hướng dẫn
sử dụng trong hộp thuốc dưới ánh đèn yếu ớt, liếc trộm cô.
Cô dựa lên cánh cửa kéo, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời tối đen
như mực, “Không...”.
“Bây giờ đỡ hơn chưa?”. Cậu hỏi.
Cô nghiêng đầu, bên má ngậm viên thuốc phồng lên, hơi bĩu môi gật đầu.
Do dự một lúc, cậu hỏi: “Cậu... sống không tốt lắm à?”.
Cô vô thức xoa mặt, khẽ nói: “Không”.
“Thế ư?”. Cậu kéo cánh tay cô đặt trên đầu gối, mở tay ra để tự cô nhìn, “Cậu
gầy hơn lớp mười hai”.
Cô giơ bàn tay kia lên không trung, ánh sáng như xuyên qua đó, rồi lại thu
thành nắm đấm, đặt lại trong túi áo, sau đó nói với cậu: “Không”.
“Sao không?”.
Cậu đấu mắt với cô, cô trốn tránh ánh mắt của cậu rồi lại nhìn lên bầu trời,
trên trời chẳng có cái gì, ánh sao mờ mờ, mặt trăng cũng trốn sau đám mây, đây
là một buổi tối âm u ngột ngạt.
“Diệp Phổ Hoa! Cậu nhìn mình đi!”.
Cô rõ ràng nghe thấy nhưng lại cố ý không nhìn.
Cậu đứng dậy bước tới trước mặt cô, bóng cậu bao phủ trên mặt cô. Thế là cô
cúi đầu, trốn vào thế giới của mình. Cậu nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn
mình.
“Hôm nay có phải cậu không vui không?”. Cậu hỏi thăm dò.
Cô không trả lời.
“Bây giờ có phải cậu vẫn khó chịu không?”. Cậu lại hỏi.
Cô vẫn ngồi im như vậy.
“Nói chuyện với mình!”. Cậu yêu cầu.
Cô cố ý mím chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ bướng bỉnh thường thấy.
Cậu tức giận, thực ra cô cũng đang tức giận, giận bữa tiệc gặp mặt, giận cậu
và Cầu Nhân, giận chính bản thân mình.
“Hôm nay có phải cậu không vui không?”.
“Không...”.
“Cậu hôm nay có phải vẫn khó chịu không?”.
“Không...”.
“Cậu có phải từng dối gạt mình không?”.
“Không...”.
Câu trả lời của cô khiến cậu sụp đổ.
“Có phải cậu bị bệnh không?”.
“Không...”.
“Cậu có muốn gặp mình không?”.
“Không...”.
“Có phải cậu không thích mình không?”.
“Không...”.
Cô chợt bừng tỉnh, ý thức được cậu hỏi gì, mím môi, không ngờ đã nói ra một
từ.
Sự kích động cuồng nhiệt lóe lên trong mắt cậu, bàn tay nơi cằm cô buông lỏng,
nâng mặt cô, lại hỏi một lần nữa.
“Cậu... có thích mình không?”.
“…”
“Có phải cậu không thích mình?”.
“…”
Cô lại trở nên im lặng, không trả lời, cậu vẫn hỏi, hỏi hết lần này đến lần
khác, hỏi tới mức cô cực kỳ mệt, cực kỳ nhàm chán, cực kỳ phiền não, cuối cùng
cậu mới dừng lại, nản lòng ngồi trên bậc thềm, kéo cô lại gần.
Nắm tay cô, vò vò cái đầu vô cùng bướng bỉnh của cô, cậu không còn cách nào
đành hỏi: “Đưa cậu về nhà nhé?”.
Cô cúi đầu nhìn chăm chú đôi tay đan vào nhau của họ, nghĩ một lúc lâu mới gật
đầu, khẽ nói “ừ”.
Nhớ đến việc cô bị nôn, cậu quyết định tha cho cô. Mười hai tháng ở giữa họ,
cậu muốn vượt qua, không thể thực hiện trong chốc lát.