Một tháng Phổ Hoa dưỡng bệnh, Vĩnh Đạo không hề rời đi. Tóc dài tới mang tai,
Vĩnh Bác phải ép buộc mới cắt bừa trong bếp.
Sáng sớm anh nấu cháo chờ cô ăn mới đi ra ngoài mua thức ăn, khi ra khỏi cửa
còn dùng chìa khóa của mình khóa trái cửa lại, buổi trưa trở về làm cơm, hâm
cháo, xào cho cô hai món hợp khẩu vị, hoặc mua từ ngoài về. Nếu Phổ Hoa tỉnh
ngủ, anh liền đặt cơm trưa trên tủ đầu giường, thêm nước vào thiết bị sưởi
điện, vẩy nhiệt kế xuống dưới ba mươi lăm độ, rồi ra ngoài. Nếu cô đang ngủ,
anh liền bê ghế ngồi cạnh giường đợi cô tỉnh dậy.
Anh ăn thức ăn thừa của cô, nên mỗi bữa của cô đều khác nhau, cháo cũng thay
đổi. Khi chán ăn thì được có vài miếng cháo là nôn ra. Cảm thấy cô khó chịu,
anh liền không nấu cháo nữa, ra ngoài mua loại mạch nha trước đây cô vẫn thích
ăn, thêm sữa bò cho hương vị đậm đà.
Cô uống, anh cũng uống một cốc. Cô không uống, anh cũng nhịn đói theo.
Anh cố gắng hết sức không quấy rầy để cô nghỉ ngơi, phần lớn thời gian một
mình ngồi ngây ra trong phòng khách, có lúc thu dọn đồ đạc bừa bãi, có lúc
đứng trên ban công hút thuốc. Những điều họ có thể nói, không thể nói, có thể
làm, không thể làm đều đã nói hết làm hết, giờ có nói gì cũng đều đã chẳng còn
ý nghĩa nữa.
Anh thường đứng trước cửa, đứng rất lâu, lâu tới khi cô ngủ rồi vẫn đứng đó,
tỉnh dậy mở mắt phát hiện anh vẫn đứng như vậy.
Anh tìm thấy gối của mình trong đống đồ đạc còn lại ở kho chứa đồ, đặt bên
giường giúp cô đỡ cơ thể, tuy cô không thể hiện rằng không muốn nhưng cũng
không ôm cái gối đó ngủ, mỗi lần đều là anh lặng lẽ nhét vào sau lưng cô, lần
sau nhìn thấy chiếc gối thường bị vứt xuống đất, dưới góc giường. Thế là anh
đổi thành chiếc đệm dựa trên ghế sofa, lấy cái gối đi.
Phổ Hoa hồi phục đi lại bình thường, Vĩnh Đạo cũng gần như thu dọn xong đồ đạc
còn lại trong kho chứa đồ, một vài cái có thể sửa, anh đặt trong thùng, ở mặt
ngoài dán giấy ghi chú. Vài thùng của anh, còn có một vài thùng của Phổ Hoa,
đều đã chia ra.
Tiền Phổ Hoa gửi cho anh, anh khóa trong tủ đầu giường. Tất cả tài khoản trong
nhà, ngoài thẻ lương của anh ra thì vẫn luôn dùng dưới tên cô, vì vậy cùng đặt
vào đó, tiền không nhiều, anh liệt kê hóa đơn, nhắc cô khoản tiền nào khi nào
tới hạn phải gửi tiếp. Những món nào là ngoại hối thì có thể quy ra nhân dân
tệ gửi tiết kiệm tiếp.
Căn nhà đứng tên Phổ Hoa, anh bỏ ra khoản chi trả đầu tiên, nhưng không hề
nhắc tới phải chia thế nào, chỉ tìm tài liệu về các khoản thủ tục thế chấp,
đến hướng dẫn sử dụng của đồ điện gia dụng trong nhà cũng để hết trong túi ni
lon, đặt ở chỗ cô có thể thuận tiện tìm thấy.
Ngoài chiếc xe, về cơ bản anh trắng tay ra khỏi nhà, hộ khẩu vốn là một người,
anh là chủ hộ, và chứng minh thư của cô, giấy chứng nhận ly hôn cũng khóa
trong tủ quần áo ở phòng ngủ.
Tối hôm trước phải chuyển những đồ đã thu dọn xong, Phổ Hoa nghe thấy ngoài
phòng khách có giọng nói, là của Doãn Trình.
“Sau này làm thế nào?”.
“Chưa từng nghĩ”.
“Đi thật à?”.
“Ban đầu đã nói rồi, cô ấy khỏe, nên đi thì đi”.
“Vậy hai người...”.
Giọng Vĩnh Đạo quá nhỏ, Phổ Hoa không nghe thấy những lời sau đó của anh. Ban
đầu đã quyết định như vậy, cô cũng quyết thực hiện một cách triệt để.
Khi nên đi thì đi, đi rồi đừng quay đầu lại.
Ngày anh chuyển đi là cuối tuần, thời tiết rất đẹp, đã nói trước nên Phổ Hoa
nằm trong phòng không ra, nhưng công nhân khiêng từng thùng ra ngoài, di
chuyển đồ đạc, cô vẫn nén đau xuống giường, đứng sau khe cửa nhìn họ làm việc.
Buổi trưa Vĩnh Đạo vẫn bưng bát cháo nấu vào phòng cô như thường lệ, anh không
ra ngay, ngồi trên chiếc ghế cạnh giường. Giọng anh khàn khàn, vẫn còn ho, chỗ
lên vảy ở khóe miệng đã thành một vết thương khô lớn bị nhiệt.
Anh khó chịu ho một tiếng, khó khăn mở lời, “Có chút chuyện, anh muốn nói với
em”.
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện sau khi xảy ra sự cố. Phổ Hoa dựa vào mấy
chiếc gối được chồng lên nhau, khép hờ mi mắt, đầu quay về hướng khác.
“Đồ đạc... anh đều thu dọn cả rồi, đặt ở chỗ cũ, chắc có thể tìm thấy. Trong
tủ thuốc có vài loại thuốc quá hạn, anh đã đổi cho em, thuốc kháng sinh đừng
tự mình tùy tiện uống, thuốc cảm, sốt không thể uống nhiều, chia ra uống trước
bữa ăn sau bữa ăn theo hướng dẫn sử dụng, không khỏe thì phải đi bệnh viện.
Anh đã nộp tiền cung cấp sưởi ấm cho bên quản lý nhà ở, trước khi ra ngoài nhớ
tắt lò sưởi điện đi nhé, trên đó đừng hong đồ khô, tránh bị cháy. Anh dán số
bên quản lý nhà ở đằng sau cửa bếp, đồ gì bị hỏng trong nhà em đừng tự mình
làm, bây giờ chưa khỏi, sau này khỏi rồi cũng đừng cậy sức, đặc biệt là đồ
điện, phải tìm người tới sửa”. Thấy cô không khó chịu, anh liền nói tiếp.
“Khi có người tới nhà, tốt nhất tìm người tới ở cùng em, tránh bất tiện”. Anh
lấy ra chìa khóa trong túi, đặt trong lòng bàn tay vuốt nhẹ: “Hai năm qua, ban
ngày anh đều trở về khi em không có nhà, đây là chìa khóa, em giữ lấy. Còn có
một chùm dự trữ ở dưới hộp đựng đồ lặt vặt trong bếp, đừng tùy tiện đưa người
khác. Nguồn điện của quạt thông gió trong phòng tắm hơi lỏng, chắc không bị hở
điện, nhưng khi cắm thì em cẩn thận một chút, đừng để tay ướt. Còn nữa, anh
đổi dép cho em thành đôi chống trơn rồi, đừng dùng sức ở chỗ bị thương, một
tháng nữa, phải trở lại chụp phim xem thế nào rồi...”.
Đặt chìa khóa lên trên tủ đầu giường, anh kéo ghế sát cạnh giường. Phổ Hoa vốn
đắp áo khoác ngồi, đợi anh tiến gần, cô bèn nằm xuống, quay lưng lại, không
nhìn anh.
Vì cô vẫn không nói chuyện với anh nên anh lựa chọn rời đi một cách lặng lẽ.
Trước khi đi, vẫn đứng bên giường, anh đi rồi lại quay lại nhìn cô, vuốt khẽ
bàn tay cô đặt ngoài chăn.
Kho chứa đồ bỗng chốc trống trơn, tủ quần áo Vĩnh Đạo từng dùng chỉ còn vài
chục cái mắc áo. Quyên Quyên cùng hít thở không khí mát lành với Phổ Hoa trong
phòng, cô thường mở cửa liếc vào trong khi đi qua phòng chứa đồ. Chiếc thùng
còn lại trong góc cũng đã được niêm phong, sau lần cuối cùng khóa phòng chứa
đồ này, cô vẫn chưa bước vào.
Tháng một hàng năm là lạnh nhất, nhưng Phổ Hoa cảm thấy năm nay vẫn ổn, cũng
có thể do trong nhà có thiết bị sưởi ấm nên cô không cần co ro chịu đựng mùa
đông giá rét đằng đẵng trên giường, vết thương trên ngực càng ngày càng đỡ,
Phổ Hoa trở về đón năm mới bên bố, khi có thời gian rảnh Quyên Quyên cũng qua
đó cùng cô.
Rằm tháng giêng, Hải Anh đưa con tới thăm Phổ Hoa, Doãn Trình cũng tới, mọi
người cùng ngồi ăn lẩu, Quyên Quyên kể vài câu chuyện buồn cười, Phổ Hoa dựa
vào ghế sofa ôm đệm dựa lắng nghe mọi người nói chuyện, đưa phong bao đỏ dày
cho con của Hải Anh.
Tất cả mọi người đều tránh không nhắc lại chuyện trước kia, thời gian dường
như trôi đi rất nhanh, cái lạnh ngày đông thổi xa mảng quá khứ trong gió Tây
Bắc.
Trong ấn tượng của Phổ Hoa, mùa đông này và những mùa đông khác vừa giống
nhau, vừa khác nhau.
Từ sau khi Vĩnh Đạo đi, Vĩnh Bác cũng không còn liên hệ với cô nữa, sau bức
thư cuối cùng đó, mỗi lần gửi thư cho anh đều bị trả về.
Khi hoa mộc lan trong sân phòng biên tập nở, Phổ Hoa thu dọn văn phòng phẩm
trong văn phòng, lấy lại bức ảnh cũ đặt dưới bàn kính, rời nhà xuất bản.
Trong bữa tiệc chia tay, Phổ Hoa đặc biệt kính Lưu Yến ba chén trà.
Thông qua mối quan hệ của Lưu Yến, cô tìm được một công việc ở Thiên Tân. ở
Bắc Kinh to lớn này, cơ hội rất nhiều nhưng cô muốn rời khỏi một thời gian,
thay đổi môi trường và tâm trạng, lại không muốn đi quá xa, cuối tuần có thể
gặp bố. Quan trọng hơn cả là Lâm Quả Quả ở đó, cô ấy mở rộng vòng tay thu nhận
cô, tuần đầu tiên tới Thiên Tân, Phổ Hoa ở nhà Lâm Quả Quả, hàng ngày ngủ trên
chiếc giường nhỏ của Lâm Bác.
Công ty mới của Phổ Hoa nằm trên đường Mục Nam nổi tiếng trong khu vực thành
cổ, cửa sổ của cô đối diện với hàng cây bên đường. Tuy hoa mộc lan chỉ thơm
thoang thoảng nhưng mỗi khi gió thổi thì hương thơm nhè nhẹ ấy lại bay vào
phòng làm việc.
Công việc Phổ Hoa làm không phải biên dịch mà là trợ lý hành chính. Công ty
không lớn, trên dưới chỉ có hơn chục người, thứ cô phải dịch đều là hóa đơn
chứng từ xuất nhập khẩu, nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, bắt đầu rất nhanh.
Thuê xong phòng, ngày thứ sáu bắt đầu đi làm, Phổ Hoa vô tình gặp một người ở
tầng dưới công ty, nói ra cũng thật khéo, lại là Ngu Thế Nam.
Không giống với hồi gặp trong khuôn viên trường Sư phạm năm đó, Ngu Thế Nam
gần như không nhận ra Phổ Hoa ngay, nhưng người bên cạnh ta cậu từ xa đã gọi
cô một tiếng: “Chị dâu!”.
“Vĩnh Đạo đâu?”. Ngu Thế Nam tự nhiên nhìn ra phía sau cô.
Phổ Hoa vuốt mái tóc ngắn bên tai cho gọn gàng, hờ hững bình tĩnh nhìn hai
người đối diện, nói với họ: “Sau này gọi tên mình đi, mình và anh ấy... chia
tay rồi”.