Phổ Hoa trải qua một đêm kinh hoàng nhất.
Cô tỉnh lại trên giường mình, ý thức được có một cánh tay sát trên da, cơ thể
lập tức tạo ra phản ứng, co rúm lại không theo sự điều khiển, run rẩy đến mức
răng va vào nhau lập cập. Cánh tay đó lập tức thu lại, cô nghe thấy có người
khẽ nói bên tai: “Đừng sợ... là anh... Đừng sợ...”.
Cô không phân biệt rõ là ai, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Nhưng cơn đau trong cơ thể không ngừng giày vò cô, dường như mê man tỉnh giấc,
liên tục vã mồ hôi, mơ thấy ác mộng, muốn nói nhưng không thể mở mắt nổi.
Cô không biết mình đã nằm bao lâu, sẽ nằm bao lâu.
Mở mắt lần nữa trời hình như đã sáng, một người đang đứng bên giường, đặt túi
chườm lạnh lên trán cô. Cô không nhìn rõ gương mặt của Vĩnh Đạo, nhưng biết đó
là anh. Anh ngậm viên thuốc mớm cho cô, nhưng cô không nuốt nổi một miếng,
chảy khỏi khóe miệng. Ham muốn sống khiến cô không màng sự hãi, dùng cánh tay
duy nhất có thể điều khiển chạm vào quần áo anh, kéo kéo.
“Vĩnh...”. Cô gọi không ra tên anh, đặt cánh tay đó lên ngực.
“Anh ở đây... Em sao thế... khó chịu ở đâu...”. Giọng anh run rẩy, cẩn thận dè
dặt lau mồ hôi cho cô, thử giúp cô xê dịch người.
Nhưng cơn đau lập tức lại bắt đầu, hơn nữa từ một điểm nhanh chóng lan rộng ra
toàn thân. Ý thức của cô càng lúc càng mơ hồ, cô nghiêng đầu, vô vọng bấm đốt
ngón tay.
Cô không biết, nếu lại ngủ tiếp, lần sau có còn tỉnh dậy được không.
Cố gắng duy trì chút tỉnh táo cuối cùng, cô góp nhặt từng chút sức lực mở
miệng gọi anh: “Vĩnh... Vĩnh Đạo...”.
Anh quỳ xuống, gương mặt nóng bỏng kề sát mu bàn tay cô.
“Anh đây... Anh đây... Em nói đi...”.
Cô rất muốn khóc, rất buồn, nhưng quan trọng hơn cả khóc là cô muốn nói cho
anh biết.
Đặt tay lên ngực, cô chớp chớp mắt, lặng lẽ khóc, hít một hơi.
“Đau... chỗ này...”.
Hai từ đã làm kiệt quệ toàn bộ sức lực của cô. Cô mở to mắt, biết anh vén tóc
trên mặt mình, vỗ má nói chuyện với cô. Nhưng cô đều không nghe rõ gì hết, đến
gương mặt anh cũng dần dần mơ hồ.
Trước khi bóng tối sụp xuống, cô nhìn anh một lần cuối cùng, có lẽ anh đã
khóc, vì cô nghe thấy âm thanh gần như tuyệt vọng gọi tên mình.
Không ngừng chòng chành, không ngừng đau đớn, Phổ Hoa cảm thấy cơ thể mình bị
chia năm xẻ bảy, tinh thần vô cùng vạn phần, gần kề cái chết.
Nỗi đau đớn cũng giảm dần theo thời gian, nhưng vô cùng chậm. Lần tiếp theo có
thể phân biệt được mọi thử xung quanh đã là rất nhiều ngày sau rồi. ít nhất
đối với Phổ Hoa đó nhất định là rất nhiều ngày, thậm chí rất nhiều năm. Vì
người đứng bên giường xem ra đã già đi, đặc biệt là Vĩnh Đạo. Anh thậm chí còn
thảm hại hơn cả thời gian phòng thí nghiệm xảy ra chuyện, ngồi bất động bên
giường, không cạo râu, không rửa mặt, từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô.
Thấy cô đã tỉnh, tất cả mọi người đều sống lại, Quyên Quyên nhoài lên giường
ôm tay cô khóc thất thanh, miệng gào: “Cậu dọa chết mình rồi! Phổ Hoa... Cậu
không thể chết được!”.
Bản thân Phổ Hoa cũng rơi nước mắt, nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, cảm thấy
sống thật mệt mỏi, sống đã chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Hải Anh và Doãn Trình cũng có mặt, Phong Thanh, Thái Hồng, Tiểu Quỷ, Mạch
Mạch, Đường Đường đều ở đó, chỉ vắng mặt bố. Tất cả đều khóc, Vĩnh Đạo cũng
khóc.
Trong thời gian ba ngày, cơn sốt của Phổ Hoa mới giảm đi.
Cô biết chiếc xương sườn thứ ba của mình bị gãy, suýt chút đâm vào phổi, màng
phổi hơi chảy máu, cấp cửu cả một tối.
Cô cũng biết, mấy ngày mấy đêm liền Vĩnh Đạo không chợp mắt, dường như đập phá
bàn đón tiếp cấp cứu của bệnh viện. Anh giống như kẻ điên phòng thủ trong
phòng bệnh, không ai đuổi đi được. Sau trận cãi nhau với Quyên Quyên, mọi
người không ai thử đuổi anh nữa. Tay anh bị thương quấn lớp băng dày, nghe nói
vết thương cắt ngang lòng bàn tay.
Cô cũng biết, bố vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng mẹ Vĩnh Đạo đã tới, cứ
khóc bên giường cô, mà không gọi cô tỉnh được, đối với Vĩnh Đạo, đánh cũng
chẳng được, chửi cũng chẳng xong đành gọi Vĩnh Bác từ Thanh Hải trở về.
Vượt qua thời kỳ nguy hiểm ban đầu, bệnh tình của Phổ Hoa rất nhanh đã ổn
định, cô được bố trí tĩnh dưỡng trên giường đơn dành cho bệnh nhân. Vĩnh Đạo
cũng ốm theo một trận nặng, cả ngày ngồi trên ghế sofa trong góc phòng bệnh,
hiếm khi nói chuyện, chỉ ngồi đó ngây dại.
Một tuần sau xuất viện, hàng ngày Phổ Hoa đúng giờ gọi điện cho bố, chỉ nói
mình bận làm bản thảo, đi công tác vài ngày, vài hôm sau sẽ trở về.
Cô chuyển về chung cư, không có thang máy, xe lăn không lên được, cô nhất định
phải có người bế lên.
Doãn Trình, Phong Thanh đều có mặt, Vĩnh Bác cũng có thể, cô đều không để ý.
Vĩnh Đạo đứng đầu, anh giơ tay ra nhưng cô quay đầu đi.
Anh lùi lại, mắt nhìn Phong Thanh bế cô đi lên, cúi đầu đi cuối cùng.
Những ngày sau đó, anh bắt đầu nhượng bộ một cách không hề có nguyên tắc, chỉ
cần không đuổi anh đi, hàng ngày để anh vào phòng ngủ nhìn cô hai cái, anh
liền lặng lẽ làm việc trong phòng, làm việc nhà, cái gì cũng làm, cái gì cần
thì làm cái đó.
Sau khi Quyên Quyên đi làm, người có thể luân phiên chăm sóc cô càng lúc càng
ít đi, Phổ Hoa cũng không muốn làm phiền mọi người, nhưng không ai yên tâm để
lại cô và Vĩnh Đạo ở bên nhau. Một là cô bài xích anh một cách kịch liệt, hai
là giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhìn vết thương trên cơ thể cô có thể đoán ra
bảy tám phần nên không yên tâm để anh ở lại. Quyên Quyên uy hiếp sẽ báo cảnh
sát bắt Vĩnh Đạo đi, hai bên lại nổi lên không ít xung đột, cuối cùng Vĩnh Bác
lấy thân phận anh cả tạm thời hóa giải mâu thuẫn.
Vết thương của Phổ Hoa cần chăm sóc, tội của Vĩnh Đạo cũng cần phải tính sổ.
Nhưng rốt cuộc họ là vợ chồng, khi cô cần chăm sóc nhất, người hiểu cô nhất
vừa vặn lại là anh.
Trải qua thời kỳ theo dõi vài ngày, anh bắt đầu được cho phép ở trong phòng cô
lâu hơn. Thường chỉ khi cô ngủ rồi anh mới dám tới bên giường, ôm cô xoay
mình, massage tay chân và bả vai cứng ngắc cho cô, giúp cô nấu thuốc.
Khi thuốc giảm đau không có tác dụng, Phổ Hoa cũng chẳng còn cách nào, cô muốn
chịu đựng, nhưng chịu không nổi, nhất định phải có người khác ôm cô làm điểm
tựa mới có thể cử động đơn giản. Bố không biết tình hình, người khác cũng
không phải đều có mặt hai mươi bốn tiếng, y tá mời đến trong một tuần thì đi
mất hai người, cuối cùng người ở lại làm những việc này không một lời oán thán
chỉ còn lại Vĩnh Đạo. Giặt quần áo, bế cô vào nhà vệ sinh, nấu cơm, thu dọn
nhà cửa, thức đêm...
Việc anh làm đối với cô là thứ cô căm thù, khinh bỉ nhất cả đời này, nhưng khi
tỉnh dậy giữa đêm nghe tiếng anh đi lại ở cuối giường, nhìn thấy anh vài tiếng
lại bưng đồ cô không ăn nổi, bản thân mình vẫn đói, cô lại không cách nào đuổi
anh đi.
Quyên Quyên nói anh suýt chút đập nát bàn đón tiếp bệnh nhân cấp cứu, huyết áp
kế bị vỡ, thủy ngân bắn lên vết thương của anh, chảy máu, chỉ vì y tá không
cho xe đẩy của cô vào phòng cấp cứu đầu tiên.
Tới nước này rồi, còn có thể thế nào nữa?
Biện pháp trừng phạt cô có thể làm đối với anh chính là im lặng, không nói
chuyện với anh, một câu cũng không nói, vài ngày, hơn chục ngày, một từ cũng
không nói, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của anh.
Anh cam tâm tình nguyện chấp nhận hình thức trừng phạt như vậy.
Mùa đông dần đến, thời gian buổi chiều trở nên ngắn ngủi.
Anh nộp trước phí cung cấp ga, phòng ngủ trở nên ấm áp, phòng khách lạnh hơn
một chút. Anh liền ở trong phòng khách, ngủ trên ghế sofa, đắp chăn mùa hè.
Chưa được vài ngày anh lại thêm bệnh ho, như lần trước, chỉ là nghe có vẻ nặng
hơn, thường ho cả đêm, sau đó chạy ra ban công, để không quấy rầy cô nghỉ
ngơi.
Ánh đèn từ khe cửa hắt vào, Phổ Hoa nghe thấy tiếng sột soạt ở ngoài. Nhưng
không còn cảm thấy sợ hãi mà có thể ngủ ngon giấc.
Sau khi có thể xuống giường, Quyên Quyên vẫn kiên quyết muốn đuổi Vĩnh Đạo,
nhân lúc cô nghỉ ngơi, tìm anh ra ngoài nói chuyện.
“Anh đi đi, nhanh lên! Chỗ này không cần anh!”.
“Ngày mai nói sau...”.
“Không cần ngày mai, tôi có thể qua đây”.
“Tôi không đi...”.
Nằm trên giường Phổ Hoa nghe thấy lời đối thoại như vậy, nửa đêm cô cảm thấy
có thứ gì chạm vào mu bàn tay mình, rất nóng, tróc da, nứt nẻ.
Nghĩ một chút, là môi của Vĩnh Đạo.
Cô muốn rút tay về nhưng không động đậy.
Anh quỳ bên giường, cẩn thận e dè nắm tay cô, khẽ giọng: “Xin lỗi... Anh không
đi...”. Phổ Hoa nhớ ra, khi ở bệnh viện cũng là cảnh này. Chỉ do khi đó cô đau
quá, không nhớ rõ.
Quá nửa đêm, anh ra phòng khách, trước khi ra ngoài còn lật người giúp cô, đắp
chăn cẩn thận.
Nghe tiếng ho không ngừng ở phòng khách, cô chậm rãi vùi mặt vào trong gối.
Nước mắt bất giác
chảy ra, từng giọt từng giọt, cảm giác còn đau hơn cả tối đó.