Họ bị vây hãm trong căn phòng chứa đồ nhỏ chỉ đủ xoay người, lật những chiếc
hộp xếp ngay ngắn bên tường. Vĩnh Đạo xộc tới từng chiếc, lục tìm những thứ
từng liên quan tới quá khứ. Quyển vở ghi chép của cô, bài văn của cô mà anh
lén thu thập, ảnh chụp tập thể lúc tốt nghiệp, tài liệu thi đại học tìm cho
cô... Những kỷ niệm đó kích động thần kinh anh, anh đỏ mắt túm được cái gì thì
xé cái đó, vò nát, miệng không ngừng kêu gào: “Chẳng phải em đều vứt rồi ư?
Vứt đi, giữ làm gì!”.
Anh kéo cô lên, gạt đi những thứ đã được sắp xếp gọn gàng trên giá đựng đồ. Mô
hình, cúp giải thưởng, sách, đĩa hát, khung hình, kèn ác-mô-ni-ca, vợt
tennis... mấy ngày trước cô vừa sắp xếp lại từng thử sạch sẽ, ngăn nắp, bây
giờ rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, anh vẫn cảm thấy chưa đủ triệt để, vung
chiếc vợt tennis lên đập cúp giải thưởng biến dạng mới thôi.
Phổ Hoa ở phía sau ôm chân anh, hoảng loạn lắc đầu, miệng vô vọng hét: “Vĩnh
Đạo... Vĩnh Đạo...”.
Nhưng anh để ngoài tai, kéo quần áo cũ trong tủ, từng đống to nhét vào tay cô,
giống như đống rác, sau đó kéo cô và đống quần áo ra vứt ngoài hành lang.
Cô bị đẩy đến nỗi đứng không vững, loạng choạng hai bước ngã trước cửa nhà.
Anh quay lại lấy nhiều đồ hơn, cô chỉ dùng cơ thể chặn lại, bị anh đẩy ra.
Cô cố chịu cơn đau trên người, nhỏ bé thảm hại nhoài trên đất, hét lên: “Vĩnh
Đạo... Đừng như vậy...”.
Anh không nghe, ôm chiếc hòm trong kho chứa đồ, kéo tới hành lang, vứt xuống
thùng rác tối tăm.
Cô đã tuyệt vọng, thấy anh lấy bức thư từ trong quyển từ điển, đặt đồ trong
tay nhào qua giằng từ tay anh ôm vào lòng, lùi trở lại góc phòng hoảng sợ nhìn
anh.
Anh thở phì phò vứt quyển từ điển, bước tới trước mặt cô cạy mấy ngón tay cô
ra, chẳng tốn hơi sức nào cướp đi bức thư, “Đưa anh!”.
Rút ra lá thư mỏng, anh lạnh lùng liếc một cái, sau đó căm ghét vo tròn, châm
lửa trước mặt cô.
Đốm lửa liếm vào lá thứ, giống như con rắn độc thè lưỡi, chiếm đoạt chút ký ức
đẹp đẽ cuối cùng của cô. Nước mắt cô đã khô, dốc toàn lực xông lên định giành
lấy lá thư từ anh, cuối cùng anh vẫn chắn được.
Cơ thể mất sức, cô ngã ra cửa phòng chứa đồ, rên lên một tiếng, vài giây gần
như mất đi ý thức, lại duy trì sự tỉnh táo yếu ướt, cơn đau trầm trọng ở ngực
khiến cô không thể thở nổi, nhưng bóng anh từ phía sau từng chút từng chút phủ
lên người cô càng khiến cô sợ hãi.
“Em vẫn muốn giữ thư viết cho cậu ta hả?!”. Anh ngồi xuống, lấy ra ảnh cưới bị
đè dưới người cô, lau sạch vết bẩn, vuốt ve nụ cười thản nhiên của cô trong
ảnh, “Em không cảm thấy em rất giả tạo ư? Diệp Phổ Hoa! Rõ ràng em yêu cậu ta,
vậy sao còn ở bên anh, còn kết hôn cùng anh! Sao em không theo đuổi cậu ta,
nói với cậu ta rằng em thích cậu ta?!”.
Cô cố gắng chống người, lảo đảo ngồi dậy, cắn môi không nói. Thi Vĩnh Đạo trẻ
trung khôi ngô sáng sủa trong bức ảnh và người đàn ông hung dữ trước mặt tạo
sự khác biệt rõ nét, khiến trái tim cô buốt lạnh từng cơn. Đó là tấm ảnh kỷ
niệm kết hôn mà họ có, anh lại bật lửa.
Cô giơ tay cầu xin anh: “Vĩnh Đạo, đừng như vậy được không, em xin anh, chuyện
qua rồi thì cho qua đi, anh buông em ra được không?”.
Anh phủ bóng lên cô, nắm cằm cô hướng về phía mình, lạnh lùng hỏi cô từng từ:
“Được, vậy em nói cho anh biết - tối đó - có phải em ở cùng cậu ta!”.
Phổ Hoa bất lực lắc đầu, chống lên tường thử đứng dậy.
“Em không... em thực sự không có...”.
Vẻ mặt anh vô cảm, như đang xem xét một con quái vật, đột nhiên ngẩng đầu cười
ha hả, cười đến mức gần chảy nước mắt. Quăng tấm ảnh cưới trong tay đi, anh
đứng lên hung hăng đạp lên, ra sức giẫm lên gương mặt anh trong tấm ảnh. Cô
cúi người xuống, dùng chút sức lực cuối cùng thử bảo vệ tấm ảnh cưới, bị anh
túm cổ áo, điên cuồng lắc.
“Em thử nói lại lần nữa!”. Mắt anh như nổ tung, ấn cô xuống đất.
Cô cứng người lại, cố nhả ra vài từ: “Em không có! Em không có!”.
Gân xanh trên trán anh nổi lên, sống chết nắm lấy cô, đôi mắt lạnh lẽo, hơi
thở nặng nề phả từ trên xuống dưới cổ cô, cúi người nói: “Diệp Phổ Hoa! Em là
đồ lừa đảo!”.
Giọng nói của anh khiến cô run cầm cập theo bản năng, quay đầu, hai tay đột
nhiên bị anh túm chặt, dùng khăn quàng cổ trên đất quấn vào chân tủ.
Cô thực sự sợ hãi, bi thương hét lên một tiếng: “Đừng...”, nhưng đã trễ rồi.
Bàn tay lạnh lẽo của anh tiến sâu vào trong quần áo, không hề âu yếm, không hề
hôn môi, dùng tay bịt miệng cô, xé toạc quần, tàn nhẫn đâm thẳng vào cơ thể
cô.
Cô đau đến cực độ, đau đớn gào lên một tiếng, cơ thể lập tức căng như sợi dây
sắp đứt đôi. Kèm theo cơn đau là bóng tối ập đến.
Cô không còn sức để vùng vẫy, mỗi một cử động lại khiến cơn đau trong ngực
càng trầm trọng hơn, cô nghẹn ngào một cách mơ hồ, muốn nắm chặt cái gì đó
nhưng ngón tay vặn vẹo hết sức cũng chỉ có thể chạm vào góc cứng nơi đáy tủ.
Chiếc tủ bị đụng phải nghiêng hẳn đi, rất nhiều vật kỷ niệm của bọn họ rơi
xuống loảng xoảng, anh quăng cô ngã trên tấm ảnh cưới, mặc kệ Diệp Phổ Hoa
trong những khung ảnh ấy rơi vỡ từng mảnh.
“Em nói thật đi! Có phải em ở cùng cậu ta! Có phải không!”. Anh dừng lại, nâng
mặt cô lên gỡ chiếc khăn ra.
Cô giống như con cá quẫy nước cầu được chết trong chiếc lưới, cái gì cũng
không thể nghe được, ưỡn người lên đụng đầu vào trán anh, rồi lại ngã xuống.
Trở người bò ra phía ngoài, tay chân đều bị anh khống chế, anh kéo người cô,
đổi sang góc mỏng manh nhất, lần nữa đi thẳng vào cơ thể cô từ phía sau.
Cô khóc, không phản kháng nữa, mắt mở trừng trừng, nắm một nắm tàn giấy, nằm
sấp ở đó, nhấp nhô co rúm theo chuyển động của anh. Cô chạm vào khung ảnh
cưới, giơ tay chạm vào nó, chờ đợi tất cả kết thúc.
Cuối cùng anh cũng đạt được thỏa mãn trong sự đau khổ cực độ, quay người cô
lại ôm cô, thở hổn hển gấp gáp, không chút ý thức gọi tên cô.
Cô mềm nhũn dựa lên người anh, dùng một tay có thể cử động đẩy anh ra. Nhưng
một chút sức lực cô cũng không còn, ý thức dần dần mơ hồ, cảm giác cuối cùng
là hình như có thứ gì đó chảy ra từ cơ thể.
Cô co giật, rồi ngã xuống.