Phổ Hoa Của Hiện Thực - Hai Mươi Tám Tuổi 5


Gần đến cuối năm, Vĩnh Bác đi Thanh Hải, gửi về một tập ảnh hồ Thanh Hải rất
đẹp, tiện thể nhắc tới việc của Vĩnh Đạo đã được cứu vãn, họ cũng mới nói
chuyện điện thoại. Vì một nữ biên tập hơn ba mươi tuổi cùng văn phòng đang
hừng hực khí thế đòi ly hôn, Phổ Hoa không chịu được sự ồn ào bèn tạm thời đổi
sang phòng họp cách âm để thẩm định bản thảo, đến mail ngày thường cũng chỉ
xem qua loa.

Người khác ly hôn vốn là chuyện cá nhân, nhưng vì chồng của nữ biên tập là phó
tổng biên tập cùng tòa soạn, lại lằng nhằng với một nữ tác giả, kết quả cả
phòng biên tập tối tăm rối loạn, một thời gian sắc mặt ai cũng khó coi.

Phổ Hoa nghe nói trước đây nữ biên tập đang chống nạnh ở hành lang lớn tiếng
chửi nữ tác giả là “Kẻ thứ ba chết tiệt”, “Đồ đàn bà đê tiện”, “Không được
chết tử tế”, rõ ràng chuyện không liên quan tới mình nhưng cô không cách nào
yên tâm làm việc. Có thể do dịch bản thảo quá mệt mỏi, mí mắt cô nhảy dữ dội,
cơn đau âm ỉ ở ngực đã dịu hơn trước một chút nhưng vẫn còn. Mỗi lần nghe hai
chữ “kẻ thứ ba”, tiếng “lộp bộp” luôn không biết từ đâu xuất hiện trong lòng
Phổ Hoa.

Thế nào là kẻ thứ ba?

Lâm Quả Quả nói là kẻ bước vào phá vỡ tình cảm hôn nhân của người khác...
Nhưng Phổ Hoa rất muốn hỏi, tình trạng như của cô thì được gọi là gì?

Cầu Nhân là gì? Bản thân cô là gì?

Trước tết Nguyên Đán, bố mẹ không hẹn mà cùng nhắc tới việc bảo cô đi xem mặt,
hơn nữa nhất định muốn nói rõ quan hệ với nhà họ Thi, tài sản sau khi ly hôn
phân chia rõ ràng, người nào sống cuộc sống của người đó. Phổ Hoa không nghĩ
gì, cô bị mẹ mắng kịch liệt mấy lần, mẹ cô thậm chí còn đề nghị đưa cô đến nhà
họ Thi đòi lại công bằng. Rốt cuộc đã ly hôn rồi, tình cảm không còn, mẹ cô
lại đề cập tới chuyện Vĩnh Đạo không quan tâm đến cảm nhận của Phổ Hoa, luôn
miệng mắng anh là “thứ lòng lang dạ sói”. Bố thì không như vậy, nhưng đằng sau
sự trầm của bố cất giấu sự bất lực còn lớn hơn, liên tục dặn dò Phổ Hoa “Cân
nhắc kỹ lợi hại, sớm giải quyết vấn đề, đừng làm hại chính mình, cũng đừng làm
hại đến cuộc sống nhà người ta”.

Nghĩ trước nghĩ sau, cô xóa tin nhắn hỏi thăm Vĩnh Đạo trong di động đi, cuối
cùng trong ba ngày trước tết Nguyên Đán, Phổ Hoa lấy hết dũng cảm viết hai bức
thư. Lời ít ý nhiều, vẫn làm tổn thương người khác, dán hai bức thư xong, cô
thu dọn bản thảo bỏ đi trên bàn làm việc, nằm trên ghế sofa cầm chiếc cốc tối
đó Vĩnh Đạo từng dùng trong tay, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô không dám suy đoán kết quả của hai bức thư gửi đi sẽ như thế nào, viết hết
ra những lời trong lòng, cuối cùng cũng được giải thoát!

Trong giấc mơ, Phổ Hoa tưởng tượng bản thân mình ở hồ Thanh Hải hoang vu không
bóng người, giẫm lên bờ cát ngập nắng mặt trời thần thánh, in vết chân trên
nền cát trong gió nhẹ, không còn dấu tích của Vĩnh Đạo, cũng không còn trói
buộc mười mấy năm trước. Giống như vỏ ốc màu tím đáng yêu trên tấm thiệp điện
tử chúc mừng năm mới mà cô gửi tặng Vĩnh Bác, trở lại đáy sâu đại dương, nằm
lặng lẽ ở đó, chờ đợi vận mệnh đến lần thứ hai.

Vĩnh Bác:

Khi anh đọc được bức thư này thì em và Vĩnh Đạo đã chia tay từ lâu rồi, hy
vọng anh có thể hiểu, đồng thời hãy thông cảm cho em phải dùng cách như vậy để
nói với anh sự thật vào lúc này. Mùa hè năm nay, Vĩnh Đạo đã tìm thấy hạnh
phúc. Anh từng hỏi em Cầu Nhân là ai? Cô ấy là bạn thời cấp hai của em, sau
này cùng lớp với Vĩnh Đạo, bây giờ là vợ anh ấy.

Hình như em chưa từng chính thức gọi anh là anh cả, cũng chưa mời anh tới
“chốn cũ” ăn bữa cơm, hy vọng sau này có cơ hội. Chúc anh năm mới mọi việc
thuận lợi, bài viết ảnh cần giúp có thể tìm em bất cứ lúc nào.

Phổ Hoa.

Vĩnh Bác không trả lời lá thư của Phổ Hoa, đến ngày cuối cùng nghỉ tết Nguyên
Đán hai bức thư đã gửi đi vẫn bặt vô âm tín.

Mấy ngày nghỉ, ngoài việc vài lần ăn cơm cùng bố và mẹ, thời gian còn lại Phổ
Hoa đều ở nhà thu dọn phòng ốc.

Một thời gian dài không bước vào phòng chứa đồ, chìa khóa trong ổ xoay một lúc
lâu mới mở được. Vừa bước vào liền thấy “ảnh cưới” đầy bụi, trên giá bên cạnh
là sách, cúp giải thưởng, mô hình của Vĩnh Đạo, trong tủ còn treo đầy quần áo
của anh, sau đó là cà vạt, hộp giày xếp gọn gàng, chưa vứt chiếc nào.

Ngồi xuống mở từng hộp ra, lựa ra cái cũ, ngay cả hộp dây giày cũng vứt ra
hành lang. Sách và cúp giải thưởng tuy không nỡ vứt nhưng cũng đóng thùng cho
vào góc.

Đoạn tuyệt với quá khứ thì nhất định phải quyết đoán, Phổ Hoa ôm những đồ cũ,
giống như hoàn thành nghi thức nào đó, đứng trước thùng rác tối om đặt từng
thứ đại diện cho “Thi Vĩnh Đạo” của quá khứ vào “vực thẳm” không đáy, đóng nắp
lại, trong lòng không hề vui vẻ, chỉ có nỗi buồn từ từ trở lại.

Ngày đầu tiên đi làm, vài đồng nghiệp trong phòng biên tập vắng mặt, nữ biên
tập đang náo loạn ly hôn cũng không đi làm, Phổ Hoa lấy mấy kỳ chuyên mục của
Lâm Quả Quả đã phát hành chuẩn bị xem thì di động trong ngăn bàn đổ chuông.
Lần này không phải là tin nhắn, Vĩnh Đạo trực tiếp gọi điện đến.

“Anh muốn gặp em”. Giọng anh rất hung dữ, hơi thở nặng nề, như sắp cãi nhau,
“Tan làm anh tới tìm em!”.

“Không cần đâu!”. Phổ Hoa lập tức từ chối, hoàn toàn không quan tâm anh có
thái độ gì, cúp máy luôn.

Vài phút sau, máy bàn của Lưu Yến đổ chuông, nói vài câu rồi chuyển ống nghe
qua.

“Tiểu Diệp, chồng em này”.

Phổ Hoa vô cùng lúng túng nhận điện thoại, cố gắng hết sức nhỏ giọng trả lời
một tiếng “A lô”

“Diệp Phổ Hoa, anh cần gặp em!”. Giọng nói khàn khàn của anh càng rõ ràng hơn
trước, cũng có thể nhận ra anh đang tức giận.

“Vì sao?”.

“Gặp mặt rồi nói, hết giờ làm gặp nhau”.

Phổ Hoa muốn nói “Em không rảnh”, nhưng nghĩ tới Lưu Yến đang vờ thẩm định bản
thảo bên cạnh, đành đổi giọng nói: “Nói sau nhé”.

Bên kia anh không lên tiếng, qua mấy giây, di động “rầm” một tiếng không biết
đập vào đâu, tóm lại là bị ngắt máy, sau một chuỗi tiếng tút tút, đã trở nên
im lặng.

Tan làm Phổ Hoa không đi theo tuyến đường thường ngày cô vẫn đi làm mà về nhà
bố, cả đêm tắt máy. Ngày hôm sau đi làm như bình thường, tan làm không đi đâu
cả, gọi taxi đưa tới tầng dưới nhà bố, chạy lên tầng trên, rút dây điện thoại
bàn ra.

Cô biết trốn tránh Vĩnh Đạo cũng không thể giải quyết được vấn đề nhưng nhất
định không muốn gặp anh, cho dù anh mệt mỏi, tiều tụy, hay tinh thần phấn
chấn. Cô tin anh sẽ từ bỏ, sau khi bố mẹ anh biết sự tình, anh không còn lý do
tiếp tục bám theo cô nữa.

Sau đó, Phổ Hoa đi một chuyến tới Thiên Tân, lần đầu tiên gặp cậu nhóc năm
tuổi - Lâm Bác ở khu chung cư nhỏ gần Nam Khai, thực hiện cuộc thăm hỏi đầu
tiên trong năm mới đối với Lâm Quả Quả. Kế hoạch thực hiện trong vội vã lại
khiến cô phục hồi trạng thái làm việc trước đây, hoàn toàn quên đi chuyện của
Vĩnh Đạo.

Khi Phổ Hoa ngồi tàu hỏa trở về Bắc Kinh đã là tối của hai hôm sau, ở lại thêm
một ngày nữa vì cô muốn ở Thiên Tân cho khuây khỏa, nhân tiện mua ít quà cho
Lâm Bác. Lâm Quả Quả dắt Lâm Bác tiễn Phổ Hoa tới sân ga. Khi tàu chạy, Lâm
Bác vẫy tay chạy theo hét lên: “Tạm biệt dì Diệp! Dì Diệp lần sau lại đến
nhé!”.

Trở về Bắc Kinh, có vài tin nhắn trong di động trong hai ngày tắt máy, bố dặn
dò cô ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, chú ý sức khỏe, Quyên Quyên không gọi được
cho cô nên không thiếu lời trách cứ, quan tâm một cách tràng giang đại hải,
Phổ Hoa đọc xong thấy lòng ấm áp, không tránh khỏi gượng cười.

Thông báo cho bố mình vẫn bình an, cô xếp hàng đợi xe trở về nhà, khoảng nửa
tiếng đã tới nơi, trên xe nghe ghi âm cuộc nói chuyện ở Thiên Tân, thi thoảng
đan xen vài câu Lâm Bác chạy tới hỏi. Đó là một bé trai rất đáng yêu, trưởng
thành sớm, nhạy cảm, nhưng không mất đi vẻ nhiệt tình ngây thơ, Phổ Hoa rất
thích cậu bé.

Trở về nhà đã gần nửa đêm, trong sân tĩnh lặng, trên lầu chỉ có rất ít phòng
còn sáng đèn. Phổ Hoa đi qua một chiếc ô tô đỗ trước tòa nhà, lấy chìa khóa
cửa trong túi. Chìa khóa xe của Kỷ An Vĩnh hôm đó cũng gắn một chiếc dây đeo
như vậy, không biết là trùng hợp hay nhìn nhầm. Tầng dưới cũng có một chiếc
Buick cùng kiểu loại như vậy, nhìn nghiêng rất giống xe Vĩnh Đạo.

Cô thở chầm chậm, chống tay lên tường đi lên lầu, ngực không đau nặng như
trước, chỉ đột nhiên đau nhói một cái khi ôm chặt Lâm Bác, nhịn một chút liền
khỏi.

Đèn cảm ứng bật sáng trước bước chân một giây, chiếu xuống bậc thầm và cái
bóng đổ dài của chính Phổ Hoa, cô dừng ở trước cửa nhặt mấy tờ hóa đơn tiền
điện, nước rơi dưới đất lên, cô phát hiện mấy hôm không về, cửa nhà đối diện
đặt thêm mấy thùng đồ linh tinh, làm lối vào chật khá nhiều so với trước đây.

Cô đẩy cửa vào, phòng khách phảng phất mùi rượu tản trong không khí, nhàn
nhạt, nhưng không dễ bỏ qua. Phổ Hoa mò mẫm trong bóng tối bước tới ban công,
cánh cửa sổ mở khi cô đi giờ khép hờ, bên ngoài có một chiếc áo len vẫn treo,
quên chưa thu vào. Trở lại phòng khách mò mẫm công tắc trên tường, cô tới
phòng bếp kiểm tra ống dẫn ga, cũng may mà mọi thứ vẫn bình thường, tắt đèn đi
ra, một trận gió đóng “rầm” cánh cửa khiến Phổ Hoa sợ toát mồ hôi.

Cô quay người nhìn xung quanh, căn phòng vẫn như khi rời đi, chiếc cốc trên
bàn, nước khô thành hai vòng tròn. Đoán chừng do bản thân nghĩ nhiều, cô cởi
áo khoác ngồi lên ghế sofa, vừa định ngồi nghỉ thì lại nghe rõ tiếng động nho
nhỏ vọng ra từ phòng ngủ.

Âm thanh đó càng lúc càng vang, giống như tiếng bước chân người. Phổ Hoa sởn
gai ốc, cả người đề phòng sững sờ không dám động đậy trên ghế sofa. Ánh sáng
hắt ra từ kính mờ của phòng tắm, tiếng quạt quay vù vù, một bóng đen chầm chậm
bước ra từ trong bóng tối.

Phổ Hoa nén tiếng hét trong lồng ngực vì đã nhìn rõ gương mặt anh, hơi thở hổn
hển gấp gáp, suýt nữa ngã nhào.

May không phải kẻ xấu! Nhưng nhìn rõ dáng vẻ anh, cô lập tức ý thức được bản
thân suy nghĩ quá đơn giản.

Vĩnh Đạo chống lên khung cửa dựa lên tường, phần lớn gương mặt bị khuất trong
bóng tối của phòng ngủ, tay kẹp điếu thuốc đang hút dở, đưa lên miệng rít một
hơi, đóm lửa đỏ lòe chiếu sáng cả gương mặt anh.

Phổ Hoa lùi lại rồi đứng lên, từ khi có thể phân biệt rõ tình cảm đến nay, cô
chưa từng gặp một Thi Vĩnh Đạo như vậy, quen thuộc đến mức khiến cô lạ lẫm, sợ
hãi. Sự chờ đợi, nhiệt tình, đuổi bắt, trêu chọc, dí dỏm từng có trong mắt anh
trở nên lạnh lùng, giống như tấm lưới vô hình trải ra trước mặt cô.

Anh im lặng hút thuốc, đôi mắt đen, tóc rối. Chú ý thấy bước chân cô di chuyển
về hướng cánh cửa, trước khi cô mở cửa, anh búng đầu thuốc xuống đất, hung
hăng giẫm chân dập tắt đốm lửa.

Ánh mắt của Phổ Hoa rơi xuống chân anh, đôi giày anh đang đi chính là đôi giày
cô vứt hôm tết Nguyên Đán.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #42