Phổ Hoa bề ngoài vẫn đi làm tan làm như bình thường, bản thân cô khó buông
xuôi những lo lắng về việc của của Tất Mã Uy. Cô không chỉ một lần mơ thấy
Vĩnh Đạo với gương mặt bị thương và đôi mắt mệt mỏi vằn máu. Cô cảm thấy mình
lại sắp rơi vào cảnh khốn cùng trước đây, đến bước đường cùng, giống như một
chân sa vào cát lún không cách nào tự thoát ra được.
Chiếc cốc tối đó anh uống nước vẫn đặt trên thành bồn rửa tay trong bếp, hàng
ngày cô đều nhắc nhở bản thân rửa sạch rồi cất đi, nhưng lại không muốn chạm
vào, liền cứ để nó như vậy. Tuy nhiều lần bảo bản thân đừng nhúng tay vào, Phổ
Hoa vẫn lên mạng điều tra tư liệu của phòng thí nghiệm và manh mối liên quan.
Trong vài ngày, tin tức có giá trị ít đến mức đáng thương, cô chỉ tìm thấy lời
giới thiệu về phòng thí nghiệm của Vĩnh Đạo.
Thông qua bản giới thiệu này, cô mới hiểu rõ mấy năm nay Vĩnh Đạo đang làm gì,
là vất vả kinh doanh, miễn cưỡng sinh tồn trong khe hở những phòng thí nghiệm
nhà nước mọc lên như nấm.
Phổ Hoa suy nghĩ hai ngày, cuối cùng quyết định đi Đại học Bắc Kinh một
chuyến, tận mắt nhìn bản báo cáo nghiên cứu bị Tất Mã Uy ăn cắp bản quyền.
Giống như Vĩnh Bác nói: Cho dù giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, khi nó khó khăn
nhất, em không thể khoanh tay đứng nhìn!
Câu nói này đánh trúng chỗ yếu nhất của Phổ Hoa, sau khi cô biết mình liên
quan đến toàn bộ sự việc thì không cách nào không quan tâm.
Đầu tiên cô liên lạc với bạn bè trong trường đại học, lại tìm Tang Hinh Mai,
nhanh chóng thông qua cô ấy xin được tờ giấy chứng nhận ra vào thư viện. Phổ
Hoa đã chuẩn bị vẹn toàn, chọn buổi chiều không quá bận rộn sau khi làm xong
bản thảo liền xin nghỉ để đi Đại học Bắc Kinh, đó là nơi Vĩnh Đạo và Tất Mã Uy
cùng học, cũng là nơi cô thường đến thời hai người yêu nhau.
Đã rất lâu cô không bước qua khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh, khi bước vào,
những cảnh năm, sáu năm trước trong phút chốc trở lại trước mắt Phổ Hoa. Trong
mấy năm ngắn ngủi khuôn viên thay đổi rất nhiều so với trước kia, cô cũng vậy,
khi đó hai người ở bên nhau, bây giờ chỉ còn lại một người.
Tại thư viện, cô nhanh chóng tìm được tất cả tạp chí sinh hóa của trường kỳ
gần đây, trong lúc chờ đợi nhân viên thư viện chọn tài liệu, cô lại nhập tên
Vĩnh Đạo vào máy tính. Sau vài giây tìm kiếm, trên cửa sổ liệt kê ra những báo
cáo Vĩnh Đạo từng phát biểu mấy năm nay. Cô không ngờ, cùng lúc khi họ trải
qua giai đoạn tình cảm bấp bênh, anh vẫn có thể đạt được nhiều thành tích như
vậy trong công việc.
Lại nhập tên Tất Mã Uy để tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy báo cáo phát biểu cậu
ta ký tên một mình trên tạp chí, mở tin ra, ngày phát hành cũng mới gần đây.
Lấy ra bản gốc và tất cả các bài viết của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa copy mang ra ngoài
thư viện mới bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ. Cô rất lạ lẫm đối với lĩnh vực chuyên
ngành sinh hóa, nhưng tóm tắt lời tựa và nội dung, không khó nhìn ra độ khó
của đề tài và đóng góp của nó.
Đi dạo trong khuôn viên trường, cô nhất thời chưa biết nên làm gì tiếp theo.
Khiếu nại thẩm tra đối với việc ăn cắp báo cáo cần phải có một quá trình, chỉ
dựa vào tài liệu trong tay, khả năng thắng của Vĩnh Đạo không lớn.
Bất giác cô đi tới cổng khoa sinh hóa. Tòa nhà giảng đường vẫn như vài năm
trước, Phổ Hoa từng vô cùng quen thuộc với tòa nhà thí nghiệm bên cạnh. Thời
đại học, cô thường đứng ngoài phòng thí nghiệm đợi Vĩnh Đạo tan học, thi
thoảng còn ra phía sau tòa nhà, nhìn xuyên qua cửa kính đã bị tróc sơn tìm
dáng vẻ mặc áo khoác trắng làm thí nghiệm của anh.
Đó đã là chuyện của mấy năm trước nhỉ? Năm năm hay mười năm?
Phổ Hoa quên cả mình đứng trước tòa nhà bao lâu, trời không còn sớm, cuối cùng
cô quyết định đi vào xem.
Đúng lúc tan học, từng tốp hai, ba sinh viên chạy ra lấy xe, cặp sách đeo chéo
rất giống Vĩnh Đạo mấy năm trước, hoạt bát tràn đầy sức sống, gương mặt chưa
hiểu thế sự mang nụ cười đẹp đẽ đơn thuần. Phổ Hoa không nén được thổn thức,
cô cũng từng có thời kỳ như vậy, ngồi trên gióng xe đạp của Vĩnh Đạo, nghe mấy
danh từ sinh hóa không thuận miệng mà anh nói, đưa cô đi các cửa hàng trong
khuôn viên trường ăn tối.
Tìm kiếm bóng dáng trước kia trong từng người trẻ tuổi lướt qua mình, Phổ Hoa
đột nhiên chấn động toàn thân, dụi dụi mắt rồi lại mở ra, bóng lưng người đàn
ông vừa ra khỏi cửa cuối hành lang quen thuộc một cách khác thường.
Cô đuổi theo, cậu ta đã ra khỏi tòa nhà, rời xa ánh sáng tối tăm trong tòa
nhà, gương mặt Tất Mã Uy hiện rõ trước mắt cô.
Phổ Hoa dừng ở cửa, hít một hơi lạnh. Lúc cô do dự, Mã Tất Uy đã kẹp túi sách
nhảy vài ba bậc thềm đi lấy xe.
Cô không dám kinh động cậu ta, lẩn trốn trong đám người thử lại gần. Tất Mã Uy
không hề nhận ra, cúi đầu mở khóa, chính lúc Phổ Hoa sắp bước tới trước mặt
cậu ta thì cậu ta nhảy lên xe đạp ra con đường nhỏ.
Khuôn viên rộng lớn có hàng trăm hàng nghìn nam sinh đạp xe, nếu bây giờ không
đi theo, có thể cậu ta sẽ chạy mất, không tìm được nữa. Vì vậy Phổ Hoa không
do dự đặt tài liệu đã photo vào trong túi, co cẳng đuổi theo.
Sau khi tham gia kỳ thi thể dục thời trung học, Phổ Hoa chưa từng chạy như
điên thế này. Vài lần cô bị bỏ xa đằng sau, khi sắp tới gần, Tất Mã Uy lại
chuyển hướng. Từ tòa nhà sinh hóa chạy tới cổng trường, cô đã mệt tới mức thở
hổn hển, phải chống lên tường điều hòa hơi thở hỗn loạn của mình.
Tự nhiên cô nghĩ đến Vĩnh Đạo năm hai mươi hai tuổi, bí mật đổi tất cả mật mã
thành ngày sinh của cô để cô đoán. Cô hỏi vì sao, anh nói như vậy vĩnh viễn
không thể quên. Thực ra sinh nhật họ không cùng năm, không cùng tháng, chỉ
cùng một ngày. Sự trùng hợp như vậy với người khác cũng chẳng là gì, nhưng đối
với anh lại trở thành “duyên phận” to lớn.
Cuối cùng Phổ Hoa vẫn bị mất mục tiêu, Tất Mã Uy đạp xe khỏi trường rẽ vào con
đường toàn quán ăn nhỏ. Trên đường đều là người, đạp xe cũng nhiều, giao lộ bị
tắc nghẽn bởi mấy chiếc xe máy tạt qua từ hai hướng, cô lại đuổi theo, đã
không còn thấy bóng dáng của Tất Mã Uy.
Chống tay lên chiếc ô của quầy hàng bên đường, Phổ Hoa dừng lại để nghỉ. Mồ
hôi thấm qua từng sợi vải áo sơ mi, thấm sang cả áo khoác, nóng hừng hực như
nướng cô trên lửa, cô không dám đi, đoán Tất Mã Uy có khả năng ăn tối tại một
nhà hàng nào đó, liền đi tìm từng nhà một.
Sắp tới cuối đường, cuối cùng cô phát hiện Tất Mã Uy xách hai hộp cơm đi ra từ
một nhà hàng. Phổ Hoa len qua chiếc xe đạp bên cạnh, không màng tất cả chạy
lên tóm cậu ta, giơ tay gần như sắp chạm vào giá sau xe đạp cậu ta, đột nhiên
cậu ta quay vào ngõ bên cạnh, cô không kịp dừng lại, đâm thẳng vào chiếc xe
đạp điện đi từ ngõ khác ra.
Phổ Hoa cảm thấy trước mắt tối sầm, phút chốc ngã nhào xuống đất, ngực đau
nhói, túi sách trong tay tung ra, báo cáo đã photo cũng bị rơi ra.
Mất vài phút cô hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, được người đi đường
xung quanh đỡ lên cũng không quan tâm việc nhặt đồ, tập tễnh đuổi theo Tất Mã
Uy, nhưng xe cậu ta đã biến mất từ lâu.
Trời dần tối, Phổ Hoa ngồi xổm trên đất nhặt đám tài liệu photo, đột nhiên cô
rất muốn khóc, không chỉ vì chỗ va chạm ở ngực bị đau mà còn vì mấy tờ tài
liệu bị lộn xộn thứ tự, giấy bị thấm nước bẩn.
Trên xe bus trở về, Phổ Hoa dựa lên thanh lan can, thử đặt tờ giấy rơi ra vào
vị trí cũ, lau sạch chỗ bẩn, nhưng vết bẩn ngược lại càng lau càng loang rộng.
Tới nhà, đối mặt với đống giấy lộn xộn, cô che lên khoảng tím trên ngực, nằm
xuống giường, đau tới mức không dám bôi thuốc lên đó. Buổi tối tuy đã nằm
xuống nhưng cô vẫn không ngừng mơ thấy ác mộng, không phải cô đang đuổi theo
Tất Mã Uy mà là cô rơi vào vực sâu muôn trượng.
Túi xách bị đứt một bên quai, hôm sau không thể không thay túi đi làm. Cả đêm
không ngủ ngon, khi đi đường toàn thân Phổ Hoa nặng nề, xách túi cũng có chút
trầy trật.
Lưu Yến nhìn thấy vết thương trên tay cô, hỏi xảy ra chuyện gì, Phổ Hoa ngồi
thẳng người gõ bàn phím, chỉ nói bị ngã, lặng lẽ lấy thuốc giảm đau mua trên
đường ra uống. Vì không khỏe, đọc bản thảo cũng khó chuyên tâm, chỉ cần ngồi
một lát là phải điều chỉnh tư thế để vết thương trên ngực đỡ đau.
Buổi trưa, cô không ăn cơm, chống tay lên tường lên tới tầng thượng của phòng
biên tập, đứng bên cửa sổ hong nắng, nhớ tới lời Lâm Quả Quả viết trong chuyên
mục.
“Cảm giác áy náy trong hôn nhân đến từ đâu? Do bỏ ra chưa đủ? Do phản bội
không chung thủy? Do lừa dối? Do lạnh nhạt? Hay đơn thuần chỉ là cân nhắc lợi
hại, mất đi chỗ nương tựa của chính bản thân tình cảm?”.
Cô có thể nén chịu sự khó chịu trên cơ thể, nhưng không đủ dũng khí trả lời
những câu hỏi sắc bén này.
Cô có cảm thấy áy náy với anh không?
Nếu đáp án là phủ nhận, thì tại sao cô không thể quên nổi gương mặt mệt mỏi
của Vĩnh Đạo trên ghế sofa tối đó.
Ngẩng mặt nhìn ánh mặt trời, Phổ Hoa cố gắng hết mức lơ đi sự khó chịu trên cơ
thể, nhưng khóe mắt vẫn cay cay, dường như có thứ gì sắp trào ra.