Tàu tới trạm kế tiếp, rất nhiều khách xuống, họ đứng kề nhau trong khoang tàu
có phần rộng rãi, trước mặt là cửa kính. Phổ Hoa thấy mùi thuốc lá trên áo
khoác anh xộc lên mũi, còn pha trộn mùi ẩm ướt.
Tàu lại chuyển bánh, anh mượn cớ thân tàu lắc lư, nghiêng người qua, dùng
giọng nói người ngoài không thể nghe được hỏi cô: “Gần đây em có gặp Tất Mã Uy
không?”.
Phổ Hoa vô thức nhíu mày, để bản thân duy trì khoảng cách với anh. Nhưng khi
hơi thở của anh phả lên mặt cô, cô nhìn rõ vết thương đã đóng vảy trên khóe
mắt anh và một con người khác của chính mình hiện rõ trong đồng tử anh. Anh
không hề đùa, anh đang nghiêm túc!
“Có gặp cậu ta không?”. Anh lại hỏi một lần nữa.
Cô không nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi đó, ngược lại muốn giơ tay chạm vào vết
thương nơi khóe mắt anh.
“Anh sao vậy?”.
“Mặc kệ anh, nói cho anh biết có phải em từng gặp Tất Mã Uy không? Hoặc cậu ta
có gọi điện cho em không? Lần cuối hai người liên lạc là khi nào?”. Vĩnh Đạo
nhíu mày vội vã kiếm tìm trên gương mặt cô, “Hay... em từng đến phòng thí
nghiệm?”.
Bị lây sự lo lắng của anh, cô chưa kịp để ý chỗ tay đau do bị anh nắm, cố gắng
nghĩ lại việc liên quan tới Tất Mã Uy.
“Nghĩ được gì chưa?”.
Cô không chắc chắn lắm, “Sau khi ăn cơm cùng Vĩnh Bác, em... có gọi điện tới
phòng thí nghiệm một lần”.
“Tất Mã Uy nhận điện à?”. Mặt anh sa sầm.
“Vâng”. Cô gật đầu. “Khi đó anh không có mặt, em...”.
“Bọn em nói chuyện gì? Chuyện nhà? Hay liên quan tới anh? Cậu ta có hỏi gì em
không?”. Anh thay đổi mục tiêu, ngăn khách đi tàu từ chỗ khác đổ vào, anh dùng
cánh tay chống lên cửa sổ chắn những ánh mắt tò mò đáng ghét đó, “Em nghĩ kỹ
đi, hai người từng nói gì, hoặc cậu ta hỏi những gì?”
Tàu lại bắt đầu tiến vào đường hầm tối om, Phổ Hoa không nhìn thấy bóng dáng
mình trên kính, cúi đầu, vẫn không thể lơ là sự tồn tại của Vĩnh Đạo.
Nội dung cuộc điện thoại đó, cô thực sự không còn nhớ nữa!
“Bọn em từng nói...”. Cô di chuyển mũi giày, không tìm ra bất cứ manh mối có ý
nghĩa nào.
“Ví dụ...”. Anh ngừng lại một chút, thận trọng nhắc tới mấy từ: “Sinh nhật
em?”
“Sinh nhật em?”. Phổ Hoa không nén được bèn ngẩng đầu lên, nghi ngờ vì sao có
thể nhắc tới điều này, cô gọi điện hoàn toàn vì muốn biết tình hình của anh,
còn Tất Mã Uy hiển nhiên hiểu rõ dụng ý của cô, “Cậu ta hỏi em gần đây có tốt
không... nói nếu rảnh thì ăn bữa cơm... không nhắc tới sinh nhật em... còn
có...”.
“Còn có cái gì?”.
“Còn có những lời khách sáo bình thường...”.
Vĩnh Đạo cảm thấy sự khác thường từ biểu hiện của Phổ Hoa, đuổi theo tầm nhìn
của cô, “Cậu ta... thực sự chưa từng nhắc tới sinh nhật em?”.
“Không có... em không nhớ rõ nữa...”.
Anh vẫn không từ bỏ, đợi cô nhớ ra điều gì, nhưng Phổ Hoa vắt óc nghĩ, tất cả
thứ có thể nghĩ được chỉ còn lại những điều này.
Tàu lắc lư một cách khủng khiếp, cô cũng lắc theo, vô thức vịn vào anh để đứng
vững. Tay anh đặt xuống eo cô rất tự nhiên, trước khi cô phản ứng lại, anh nắm
chặt nút thắt trước eo cô.
Họ rơi vào khoảng im lặng bối rối, ánh mắt anh vẫn dừng trên gương mặt cô,
dưới ánh nhìn trực tiếp như vậy, cô đành trốn tránh nhìn sang bên cạnh.
Trong tàu vang lên tiếng loa báo trạm đến, tên trạm khiến đầu Phổ Hoa đột
nhiên lóe lên một ký ức mơ hồ.
Cô do dự, đẩy đẩy Vĩnh Đạo.
“Sao vậy?”.
“Cậu ta... hình như nhắc tới sinh nhật anh”.
“Sinh nhật anh? Nói thế nào?”.
“Cậu ta từng nói khi nào sinh nhật anh cùng đi ăn ở nhà hàng Hàn Quốc mới mở
trên đường Tri Xuân”.
“Còn gì nữa? Cậu ta nhắc tới ngày nào cụ thể nào không?”.
Cô không hiểu ngày sinh nhật và chuyện của phòng thí nghiệm có liên quan gì
tới nhau, cô lắc đầu.
“Cậu ta chỉ nói có thế, rốt cuộc là thế nào? Liên quan gì tới ngày sinh
nhật?”. Phổ Hoa bất giác cao giọng, Vĩnh Đạo nhìn xung quanh rồi đưa cô về cửa
khoang tàu.
“Xuống tàu nói chuyện, ở đây không tiện”.
Vào ga vài phút, họ chưa nói chuyện lại, đứng song song trước cửa khoang tàu,
một tay anh vịn lên thanh vịn cao nhất, một tay đỡ vai cô, vài lần nghiêng đầu
ho, tiếng ho rát như có kim loại xát qua cổ họng. Nghe anh ho, cô không cách
nào thờ ơ, tìm kẹo ngậm bạc hà trong túi đưa anh.
Đi thang máy trở lại mặt đất, anh giơ tay vẫy xe ở cổng ga tàu điện ngầm, hỏi
cô: “Đi đâu nói chuyện? Chỗ em hay chỗ anh?”.
Phổ Hoa lúc này mới ý thức được tình hình rất bất tiện, quan hệ bây giờ đều
không thích hợp đi tới cả hai nhà, ở ngoài đường cũng không ổn.
Cô đành đề nghị: “Đi tới quán Starbucks nhé?”.
Anh dứt cơn ho, cúi đầu phủi phủi áo khoác, ngẩng đầu hỏi cô: “Em thấy thế
nào?”.
Cắn cắn răng, cuối cùng Phổ Hoa vẫn đồng ý về chỗ mình. Sau khi lên xe, anh
đọc địa chỉ rồi len vào ghế sau, ngồi sát bên cạnh cô. Cô hơi dịch sang một
bên, vờ nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nhất thời rất khó hình dung tâm trạng
phức tạp của mình.
Sau “lần cuối cùng”, một lần nữa anh đứng trước cửa nhà cô, cô từng có suy
nghĩ chặn anh ở ngoài, nhưng khi chìa khóa chuyển động trong ổ khóa, nghe thấy
tiếng anh ho sau lưng, cô lại mềm lòng.
Vào nhà, Vĩnh Đạo cởi áo khoác lông có mùi khác thường ném xuống đất, bước tới
ghế sofa ngồi xuống, Phổ Hoa mới phát hiện bên trong anh chỉ mặc một cái áo sơ
mi trắng rất mỏng, vạt trước có miếng rách, cổ áo còn thiếu một cái cúc.
Cô rót nước nóng cho anh, lại dấp khăn nóng để anh lau mặt, sau đó chuyển ghế
ngồi đối diện với anh.
Anh dựa lên ghế sofa, mắt nhìn cô chăm chú, không lên tiếng, gần như có thể
nhìn thấu vẻ bất an của cô. Rất lâu rồi họ không nói chuyện tử tế, thậm chí
cũng chưa ngồi mặt đối mặt một cách bình tĩnh.
Uống nước nóng xong, tay anh vẽ lên thân cốc, cúi đầu không biết đang nghĩ gì,
Phổ Hoa nhẫn nại chờ đợi, một mặt suy đoán ngọn nguồn sự việc, một mặt lén
quan sát vết thương nơi khóe mắt anh. Cô muốn lấy thuốc ra bôi cho anh, lại
muốn chặn đứng cơn kích động ngu xuẩn như vậy của bản thân. Người nên che chở
anh ấy, chăm sóc vết thương cho anh ấy là Cầu Nhân, chiếc khăn bông nóng đó đã
là giới hạn rồi.
“Thực ra... chẳng phải chuyện tiền nong, bất luận anh trai anh nói với em là
bao nhiêu”. Vĩnh Đạo đặt cốc nước xuống, gối đầu lên cánh tay, mệt bã người
dụi dụi ấn đường, “Anh nói với nhà là tiền, họ có thể sẽ không quá lo lắng.
Nếu là tiền, quả thật không phải vấn đề lớn, tiền có thể kiếm lại được”.
“Vậy rốt cuộc là cái gì? Vĩnh Bác nói mấy chục vạn? Những thứ đó có liên quan
gì tới Tất Mã Uy?”.
Cô hỏi liên hồi, anh không vội trả lời, mà chỉ nhìn cô không chớp mắt, như
chưa từng quen biết một Diệp Phổ Hoa như vậy.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”. Lòng cô càng thêm sốt ruột, thấy anh không
nói, có phần luống cuống.
Anh ngồi một lúc lâu, cũng nhìn đủ mới bắt đầu nói.
“Phòng thí nghiệm không thua lỗ nhiều tiền đến thế, mấu chốt là... số liệu và
báo cáo thí nghiệm của mấy hạng mục trong tay”.
Sự hiểu biết của Phổ Hoa đối với công việc của Vĩnh Đạo cũng chỉ giới hạn ở
một vài đề tài, nhưng lờ mờ nhận thức được tầm quan trọng to lớn của sự việc.
“Báo cáo làm sao?”.
“Bản báo cáo cuối cùng...”. Anh dừng lại một chút, “Bị Mã Tất Uy giành phát
biểu trước rồi”.
“Với danh nghĩa của phòng thí nghiệm?”. Phổ Hoa ôm tia ảo tưởng cuối cùng,
Vĩnh Đạo cười gượng một cái, không trả lời.
Anh ngửa người dựa vào ghế sofa, nhắm mắt, xem ra rất mệt mỏi. Trong lòng cô,
anh trước nay là Thi Vĩnh Đạo mạnh mẽ, cho dù gặp phải gập ghềnh nào, cũng
chưa từng để lộ vẻ yếu đuối. Đây là lần đầu tiên, anh bộc lộ sự thất bại trong
công việc với cô, khiến quyết tâm của cô lại dao động.
“Sao có thể... số liệu và báo cáo chẳng phải do anh phụ trách ư?”.
Anh vẫn nhắm mắt, gương mặt vẫn nở nụ cười gượng gạo đó.
“Tất cả lưu trong máy tính của anh... Cậu ta lấy được mật khẩu...”.
“Mật khẩu gì?”.
Anh ngồi dậy, tưởng cô vẫn chưa hiểu.
“Cậu ta đăng nhập vào máy tính của anh, lấy đi cả tập tài liệu, tháng trước đã
tuyên bố kết quả một phần. Còn mật khẩu máy tính anh...”. Ánh mắt anh hơi sa
sầm, “Là ngày sinh của em!”.
Tất cả sự việc đã sáng tỏ, Phổ Hoa ngồi cứng đơ trên ghế, không biết nên có
phản ứng thế nào với câu nói của anh.
“Hiểu rồi chứ?”. Vĩnh Đạo hỏi.
Cô không lên tiếng, ngượng nghịu cầm chiếc cốc rỗng trước mặt trở lại bếp, vờ
như đi lấy nước cho anh.
Dựa vào thành bồn rửa tay trong bếp, trái tim Phổ Hoa rất hỗn loạn, giống như
cuộn chỉ gai rối bời. Đặt cốc nước nóng sang một bên, cô không có dũng khí
bước ra. Suy đi nghĩ lại cùng một vấn đề: Ly hôn hai năm, máy tính của anh vẫn
dùng ngày sinh của cô làm mật khẩu, vì sao?
Cô mở tủ bếp, tất cả đều trống không, đến một gói mỳ tôm cũng không có. Cô lấy
nồi ra, đặt nước nóng, lấy vài quả trứng gà trong tủ lạnh cho vào nước, nhìn
nước chầm chậm từ phẳng lặng không gựn sóng tới khi bọt khí lăn tăn từng lớp
lớn nhỏ.
Vũ trang lại cho mình, cô bưng trứng gà luộc chín ra, Vĩnh Đạo vẫn ngồi chỗ
cũ, dựa lên thành ghế sofa, Phổ Hoa bước tới mới phát hiện anh đã ngủ rồi. Anh
nhắm mắt, hơi thở đều đều, giống như đửa trẻ bị thương ở ngoài trở về nhà. vết
thương trên khóe mắt anh cong thành một đường cong vô lực, khiến mũi cô đột
nhiên cay cay, không thể không đặt đồ xuống, vào phòng ngủ lấy chăn mỏng ra.
Cô đắp chăn lên người anh, anh vẫn chưa tỉnh, đầu nghiêng về phía cô. Nhìn
gương mặt quen thuộc đến nỗi như đã được khắc vào tim, cô ngồi xuống, rơi vào
một cảm giác buồn đau không giải thích được.
Vì sao lúc cô nên hận anh nhất lại có thể mềm lòng chứ?
Lau thử ẩm ướt nơi khóe mắt, cô đỡ anh nằm lên ghế sofa. Anh hơi động đậy một
chút, miệng lẩm bẩm những từ mơ hồ không rõ rệt, quay đầu rồi lại ngủ say.
Buối tối, Phổ Hoa thu áo khoác lông phơi trên ban công vào phòng, sờ vào túi
áo, lấy ra vài tờ cuống vé và hộp thuốc rỗng. Có thể anh đã đi tới một nơi rất
xa để tìm Tất Mã Uy, chạy liên tiếp mấy thành phố, chẳng thu được kết quả mới
mệt mỏi trở về nơi này tìm chứng cứ chỗ cô.
Ngồi đối diện ghế sofa, cô nhớ lại Tất Mã Uy trong ký ửc, cậu nam sinh cao gầy
cung kính gọi anh là “anh Thi”, sạch sẽ, gọn gàng, cặp kính vàng nho nhã, mỗi
lần gặp đều thẹn thùng cười với cô. Cô rất có thiện cảm với cậu ta, cảm thấy
cậu ta giống một người. Bây giờ xem ra, cô nhìn nhầm rồi!
Vắt áo khoác bên cạnh ghế sofa, cô nhẹ nhàng trở về phòng mình, trước khi rời
đi, cô đứng rất lâu trước ghế sofa nhìn chăm chú dáng vẻ anh ngủ.
Phổ Hoa lại mất ngủ, nửa đêm bị tỉnh giấc bởi tiếng mở cửa, đi dép bước ra
ngoài, Vĩnh Đạo đã không còn ở đó nữa. Trên ghế sofa chỉ còn lại chiếc chăn
mỏng đã gấp, để lại dấu vết anh từng nằm, trứng gà trên bàn thiếu hai quả, vỏ
trứng bóc ra được vứt gọn trong thùng rác.
Cô bước ra ban công, nhìn ra ngoài theo thói quen. Trong đêm, ngoài ánh đèn
lác đác, cái gì cũng không nhìn rõ. Anh có lẽ cũng đang đứng ho dưới gốc cây
nào đó, hút thuốc, hoặc cô đơn rời đi.
Bức tranh đó vặn xoáy vào trái tim cô đến đau đớn, nhoài người lên lan can ban
công, cô lặng lẽ rơi lệ.
Sáng sớm ra khỏi nhà, quay đầu nhìn lên mắc áo từng treo áo khoác của anh,
trên đó trơ trọi, bất động đứng im, cô vẫn muốn khóc.
Anh đã đi đâu? Sau này sẽ thế nào?
Biết rõ không nên nhớ, nhưng cô không thể ngăn bản thân, hết lần này đến lần
khác, nghĩ đi nghĩ lại.