Phổ Hoa Của Hiện Thực - Hai Mươi Tám Tuổi 1


Quá lâu chưa nói chuyện với Vĩnh Đạo, nghe thấy tiếng “ừ”, trái tim thấp thỏm
căng thẳng của Phổ Hoa cuối cùng mới nhẹ nhõm vài phần. Cô từng suy đoán anh ở
đâu, sống thế nào, trước khi gọi điện cũng nghĩ làm thế nào bứt ra ngay, nhưng
khi nghe thấy anh ho vẫn không nén được đành lên tiếng hỏi.

“Anh... vẫn ổn chứ?”.

Vĩnh Đạo “ừ” rất khẽ, bị ngắt bởi một trận ho, anh vất vả điều chỉnh lại hơi
thở, mãi lúc sau vẫn không nói gì. Phổ Hoa gần như có thể tưởng tượng ra dáng
vẻ khi đó của anh, anh chưa bao giờ thuộc dạng người biết chăm lo cho bản
thân, quen sống cẩu thả, khi bị bệnh đến uống thuốc đúng giờ cũng quên.

“Anh... không sao chứ?”. Tâm trạng phức tạp, Phổ Hoa tựa vào ban công, sắc
trời u ám tối tăm vô hình trung khiến cho mâu thuẫn trong lòng cô thêm trầm
trọng hơn. Lý trí nói cho cô biết không cần quan tâm tới anh, mặc kệ anh tự
sinh tự diệt đi, nhưng tình cảm bao năm lại khiến cô không cách nào không lo
lắng. Cô rất muốn mang câu “Cầu Nhân không lo cho anh à?” ra chọc giận anh,
nhưng không nói lên lời.

“Có chuyện gì à?”. Anh khàn khàn hỏi, nghe ra một chút lạnh nhạt.

Phổ Hoa nắm di động nóng rực kề sát tai, hít thật sâu rồi nói: “Vĩnh Bác...
kêu anh nhanh chóng gọi điện về nhà, bố mẹ anh bên đó...”.

“Biết rồi...”. Vĩnh Đạo thô lỗ cắt ngang lời cô, “Tự anh biết nên làm thế
nào...”.

“Anh...”. Thái độ của anh khiến cô buồn bực.

“Em nói với anh trai anh, kêu anh ấy ít quan tâm chuyện của anh đi... Không,
em căn bản không cần để ý tới anh ấy, anh có thể tự mình giải quyết”. Vĩnh Đạo
lại dùng cách giải quyết vấn đề như trước đây, giọng nói lộ rõ vẻ mất bình
tĩnh, còn có chút thô lỗ, “Những chuyện này em đừng quan tâm!”.

“Nhưng em đã gọi điện cho nhà anh rồi...”. Phổ Hoa bắt đầu hối hận vì đã gọi
cuộc điện thoại đó, càng hối hận để Vĩnh Đạo biết trong tình trạng này. Điều
này đã là gì chứ? Anh ấy lấy người khác, gia đình còn không biết, xảy ra
chuyện tự cô tình nguyện lo lắng cho anh. Nghĩ tới những lời anh từng nói khi
gặp mặt và sự thô lỗ sau đó, cô ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm
không nên có, tranh cãi trong bất kỳ vấn đề nào với anh đều không cần thiết.

“Bỏ đi... Coi như em chưa từng nói”. Cô chuẩn bị ấn phím ngắt máy, lại nghe
thấy đầu bên kia điện thoại, Vĩnh Đạo hỏi một câu: “Em chưa nói cho họ biết
đấy chứ?”.

Cô không hiểu anh ám chỉ điều gì? Cũng không trả lời, ấn phím màu đỏ trên di
động.

Trở về phòng khách, Phổ Hoa ngồi xuống đất ôm đầu gối, chỉnh âm lượng ti vi ở
mức rất to nhưng không hề xem. Di động đặt cạnh chân, sau khi chuyển sang chế
độ im lặng, màn hình bắt đầu điên cuồng lóe sáng, một số điện thoại lạ gọi
lại, cô không nghe, đợi cho cuộc gọi kết thúc, sau đó màn hình lại sáng.

Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến anh đột nhiên thay đổi thái độ, quan tâm
chuyện cô có nói với bố mẹ không? Nghĩ lại, cũng chỉ có khả năng chuyện ly
hôn, tái hôn.

Rất nhanh, điện thoại bàn trong phòng vang lên, tiếng chuông phá vỡ đối thoại
của các nhân vật trong ti vi, khuấy đảo tâm trạng Phổ Hoa lần nữa. Cô dứt
khoát rút dây điện thoại ra, chỉnh âm lượng ti vi ở mức to nhất, đổi sang đĩa
Friends, mở xem đại một tập.

Cô nhớ lại tình tiết câu chuyện, liên tục cảnh cáo bản thân, điều cần làm thực
sự không phải là quan tâm Thi Vĩnh Đạo, mà nên quên anh ấy đi như lời Quyên
Quyên nói, quên sạch quá khứ.

Hôm sau đi làm, trên mặt cô xuất hiện quầng thâm do thiếu ngủ, Phổ Hoa mất rất
nhiều thời gian viết cho Vĩnh Bác một bức email, giải thích tất cả tình hình
cô nắm được. Cô rất muốn nói rõ ân oán những năm nay, để Vĩnh Bác nói cho nhà
họ Thi tình hình bọn họ, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh của Vĩnh Đạo lúc này và thân
phận lập trường của Vĩnh Bác, Phổ Hoa lưu bức thư viết được một nửa vào trong
thư nháp.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô trở thành người dễ từ bỏ. Hoặc có lẽ vẫn
kiêng dè điều gì? Rất nhiều chuyện trước kia, đến bạn thân như Quyên Quyên cô
cũng giữ kín như bưng, huống hồ, bây giờ người cần đối diện là hai cụ nhà họ
Thi và Vĩnh Bác.

Dường như nhìn ra tâm trạng nặng nề cả một buổi sáng của Phổ Hoa, ăn cơm trưa
xong từ nhà ăn trở về, Lưu Yến vờ như vô tình hỏi: “Tiểu Diệp, gần đây sắc mặt
em luôn rất kém, có phải mang bầu rồi không?”.

Một câu hỏi vô cùng bình thường lại khiến Phổ Hoa khiếp sợ, liên tục phủ nhận,
cô trở về bàn làm việc trốn mình sau màn hình vi tính, không muốn giao lưu với
bất kỳ ai.

Nhưng khả năng quan sát của phụ nữ thật đáng kinh ngạc, cũng thật đáng sợ, câu
nói gần xa của Lưu Yến là cái bẫy nhỏ rất khó đề phòng, buổi chiều chị ấy lại
hỏi đến chuyện quần áo, đồ ăn, thậm chí cả chuyện tế nhị vợ chồng, với điệu bộ
của người phụ nữ đã kết hôn, chị ấy hỏi không chút kiêng nể. Phổ Hoa trầy trật
trốn tránh, chịu đựng tới lúc tan làm, cô là người đầu tiên rời khỏi phòng
biên tập.

Cô đương nhiên không thể để người ngoài biết chuyện gia đình của cô, ngồi lên
xe, cô vẫn lo lắng tới email trong thư nháp. Nghĩ đến anh em nhà họ Thi quen
biết hơn chục năm, nếu chuyện ly hôn và tái hôn không giấu được, ắt sẽ có một
trận sóng to gió lớn đổ xuống đầu cô.

Sau khi liên lạc điện thoại tối đó, Vĩnh Đạo lại biến mất không tăm tích, chỉ
có Vĩnh Bác gần như ngày nào cũng gửi mail hỏi thăm tiến triển của sự việc,
Phổ Hoa trả lời mập mờ hai lần, tới lần thứ ba sợ Vĩnh Bác nghi ngờ, không trả
lời thư nữa.

Hai hôm sau, gặp Vĩnh Bác trên MSN, Phổ Hoa không kịp đề phòng nhìn chăm chú
vào khung Chat anh ấy gửi, sau một loạt chuỗi nhấp nháy ở màn hình là một hàng
chữ đỏ lớn: Rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì? Vĩnh Đạo về Bắc Kinh chưa! Phổ
Hoa không dám chạm vào bàn phím, lặng lẽ nhìn avatar của Vĩnh Bác, không biết
cô ngồi đó bao lâu, hệ thống tự động thay đổi trạng thái của cô thành logout.

Buổi tối trước khi đi ngủ, di động không thiếu được tin nhắn của Vĩnh Bác, đến
hai hôm sau khi cuộc họp biên tập viên vừa diễn ra được một nửa, Phổ Hoa lại
bị đồng nghiệp gọi ra nhận fax, nghĩ chắc là chuyện của Vĩnh Đạo, cô liền cảm
thấy bất an.

ở cuối hành lang, cô mới lấy giấy ra, một bản fax cỡ A4, một đoạn dài viết
tay, ký tên Vĩnh Bác. Nghĩ do lỗi mạng, cô không trả lời tin nhắn, anh đành
phải dùng cách này để tìm hiểu từ cô. Chỉ đọc một nửa, Phổ Hoa bèn để bản fax
vào kẹp tài liệu, không đọc tiếp.

Cô không quay lại tiếp tục tham dự cuộc họp, mà trở về văn phòng, ngồi xuống
trước bàn làm việc, nhét bản fax vào ngăn bàn, sau đó mở bức thư mới viết được
một nửa trong phần thư nháp ra, nghĩ một lát, tiếp tục viết.

Vĩnh Bác.

Vừa nhận bản fax của anh xong, không biết khi nào anh có thể đọc được email
của em.

Đừng tức giận, có được không, chúng em có thể giải quyết vấn đề hiện nay bằng
cách thức của người trưởng thành. Chuyện của Vĩnh Đạo, em biết bao nhiêu đều
đã nói cho cả anh rồi, bây giờ anh ấy không còn ở bên em, đừng truy vấn em
nữa.

Em đã gọi điện cho bố mẹ anh, hai hôm trước em cũng nói chuyện điện thoại với
Vĩnh Đạo. Em tin anh hiểu tính cách anh ấy hơn em, việc kinh doanh của phòng
thí nghiệm mấy năm gần đây em chưa từng hỏi, Vĩnh Đạo cũng không hy vọng em
tham gia vào. về tiền nong, nếu cần em sẽ giúp. Lời của anh, em đều đã truyền
đạt toàn bộ cho anh ấy, có chuyện gì, hai anh em các anh có thể trực tiếp nói
chuyện, đừng thông qua em. vấn đề anh hỏi em, thứ lỗi em không thể trả lời, có
lẽ anh đi hỏi Vĩnh Đạo thì hơn.

Chúc anh bình an!

Ký tên mình, Phổ Hoa giữ con chuột dừng một lát ở phím gửi, hạ quyết tâm mới
gửi đi. Màn hình hiển thị email gửi thành công, cô thở dài, dựa vào ghế, lấy
ra bản fax của Vĩnh Bác đặt dưới bài dịch, không muốn nhìn, lại không nén được
muốn xem.

Con số thâm hụt mấy chục vạn của phòng thí nghiệm nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất
nhiều, Tất Mã Uy thường ngày cần cù, thật thà, hiền lành đó lại có thể làm ra
việc lấy tiền nghiên cứu khiến cô không dám tin. Tất Mã Uy theo Vĩnh Đạo rất
lâu rồi, khi Vĩnh Đạo vắng mặt, cậu ta cũng coi như trụ cột của phòng thí
nghiệm, như vậy người mình giao phó toàn bộ trách nhiệm lại phản bội mình, tâm
trạng Vĩnh Đạo không cần nói cũng biết.

Phổ Hoa không nén được than thở lòng người khó lường, nhưng, cô có hoàn toàn
thấu hiểu Vĩnh Đạo không?

Vĩnh Bác còn hỏi một câu ở cuối bản fax, khi trả lời thư, Phổ Hoa cố ý lờ đi.
Cầu Nhân là ai? Đó là chuyện của Vĩnh Đạo, không liên quan tới cô.

Trước khi tan làm, cô thu dọn đồ đạc, Phổ Hoa tưới ít nước cho bồn cây đã khô
cạn. Chiếc áo sơ mi mỏng, rộng rủ xuống mặt bàn, cô vô tình liếc thấy ánh mắt
quan sát của Lưu Yến, đành đặt bình phun nước xuống, cởi cúc dưới ra, dùng hai
vạt áo cột chặt một nút trên eo, dường như muốn nói cho chị ấy biết: Em không
mang bầu, đừng nhìn em nữa!

Cô ngồi tàu điện ngầm về nhà. Vì đúng giờ cao điểm, sân ga chật ních người vừa
tan sở. Những người bán sách báo di động chiếm mất vị trí chờ tàu quen thuộc
của Phổ Hoa, cô đi thẳng đoạn cuối của sân ga, đối diện với đường hầm tối om
chờ đợi chuyến tàu tiếp theo vào ga.

Bây giờ trên tay trống trơn, không nhẫn, không có sợi dây đỏ, trong lòng có
chuyện cô chỉ có thể xoa xoa cổ tay trống không, vờ như ở đó vẫn còn đeo đồ.
Thói quen là thứ khó thay đổi, nếu phải dứt bỏ, nhất định cần có một quá
trình, huống hồ phải quên một người sớm chiều ở bên cạnh hơn chục năm!

Tàu vào ga, hành khách trên toa cuối rất đông, giây phút cửa mở trào ra ngoài
như dòng nước lũ, Phổ Hoa ở khu vực lên tàu nhẫn nại chờ khách xuống hết. Đối
diện với những gương mặt xa lạ, cô vô thức tìm kiếm gương mặt trẻ trung của
Tất Mã Uy, biết rõ không thể vô tình gặp cậu ta ở đây nhưng cô vẫn ôm tia hy
vọng mịt mù. Từ khi biết toàn bộ sự việc có dính dáng tới cậu ta, cô rất muốn
chính miệng hỏi vì sao cậu ta lại làm như vậy. Vĩnh Đạo đối với cậu ta có tình
bạn cùng trường và sự tín nhiệm, lại trọng dụng và dìu dắt mấy năm nay, xét về
tình về lý cậu ta không nên làm như vậy, lẽ nào vì mấy chục vạn có thể gạt bỏ
hết tất cả tình cảm trước đây ư?

Phổ Hoa lên tàu theo dòng người, đứng ở đuôi khoang tàu không có chỗ ngồi. Sân
ga nhanh chóng khuất sau tầm mắt, cô vô vọng dựa lên lan can chờ đợi trạm dừng
kế tiếp. Đột nhiên cô nghĩ đến lần cô và Vĩnh Đạo cùng lên tàu điện ngầm tới
Học viện Ngoại ngữ tham dự kỳ thi phân cấp, anh bám vào lan can ở cuối toa tàu
không người, biểu diễn “vượn gô- ri-la”, chọc cho cô cười, giảm bớt áp lực.
Lúc đó là giữa mùa hè, họ đứng dưới quạt gió của toa tàu, anh nắm tay vịn kể
truyện cười cho cô, cô khẽ dựa vào người anh, ôm eo anh. Giây phút ngắt điện
lúc giao đường, anh cúi đầu hôn lên trán cô, khẽ giọng bên tai cô: “Đừng căng
thẳng, sẽ thi tốt mà”.

Đây là việc rất xa xưa rồi, có lẽ là năm vui nhất thời họ học đại học. Toa tàu
lắc lư từ từ đi về phía trước, Phổ Hoa định thần, lướt qua gương mặt của những
người xa lạ trong dòng người tuôn ra cửa, cảm thấy trong những gương mặt và
bóng dáng nhiều vô kể kia có người đang nhìn thẳng vào mình, ngược dòng người
đi về phía mình. Ảo giác đó càng lúc càng mãnh liệt, khiến cô không thể không
chớp mắt, nhìn kỹ người đàn ông bước ra từ khoang tàu khác.

Anh ta mặc một bộ trang phục kỳ lạ, áo khoác lông màu sậm cỡ rất lớn, mặt để
râu, còn đeo kính đen trong tàu điện ngầm, hình dáng anh khiến Phổ Hoa nghĩ
đến một người, cô nhường đường phía trước, nhưng anh ta không đi qua, mà tháo
kính ra tiến lại phía cửa cô đang đứng.

“Là anh!”.

Phổ Hoa giật nảy mình, nghiêng đầu, đối diện là gương mặt tiều tụy của Vĩnh
Đạo, trong lòng cô bỗng thấy nhói đau, bỏ kính ra, gương mặt anh trông càng
tiều tụy. Lông mi bám bụi, khóe mắt có một vết sẹo chưa khỏi, đặc biệt là đôi
mắt anh, mệt mỏi đỏ sọc, giống như lâu lắm không được nghỉ ngơi, người nhìn
như già đi năm tuổi.

“Sao anh...”. Cô há miệng, không biết nên nói gì.

“Lại đây, có chuyện muốn hỏi em”. Anh đeo lại kính, nắm tay cô dẫn tới góc toa
tàu, tàu đang đi qua đường giao, Phổ Hoa cảm thấy sau lưng có một cánh tay đỡ
mình.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #38