Tốt nghiệp lớp mười hai, những thứ nên thu dọn đều đã thu dọn xong, những việc
nên kết thúc rốt cuộc đã kết thúc.
Mọi người chúc mừng bằng nhiều hình thức, Quyên Quyên mấy lần gọi điện hẹn Phổ
Hoa ra ngoài đều bị cô từ chối. Ngày thứ hai thi xong, cô cởi bỏ bộ đồng phục
trường, đổi sang trang phục thường, tới làm thêm ở cửa hàng sách trước đây cô
mình giới thiệu.
So với đãi ngộ sáu tệ một tiếng ở nhà hàng đồ ăn nhanh, ở cửa hàng sách kiếm
ít hơn, nhưng Phổ Hoa thích dọn dẹp giá sách rồi ngồi trong góc xem sách tiếng
Anh, thi thoảng nhớ lại quá khứ.
Không thể phủ nhận, Thi Vĩnh Đạo đã cho cô rất nhiều thứ đáng để nhớ, thiệp
“tối cao” nhàu nhĩ, ba bình thuốc đã uống hết, bộ găng tay, khăn quàng cổ màu
tím, đương nhiên cũng có hamburger và sữa lắc cậu ấy mua cho cô trong lần thứ
hai đến Ngọ Môn. Nếu không phải cậu ấy, những thứ này có thể cô mãi mãi không
nỡ ăn. Nghĩ tới những lần bên nhau đó, cô cũng có thể rơi nước mắt, một mình
nằm trên giường đơn sờ thùng giấy phía dưới. Trong đó chứa rất nhiều ký ức,
rất nhiều bí mật. Cậu ấy bỏ ra bốn năm, cô chẳng phải cũng thế ư?
Những thứ cô bỏ ra, báo đáp ở nơi nào?
Giấy thông báo của ban tự nhiên và xã hội gần như cùng lúc gửi tới các nhà,
nhận được điện thoại báo tin vui của Quyên Quyên, Phổ Hoa liền chạy vào phòng
bố, rút sổ tiết kiệm trong tủ ra xem. Tiền tiết kiệm miễn cưỡng có thể đóng
học phí ba năm, học tới năm thứ tư sẽ hết sạch tiền tích góp. Cô ôm hộp tiết
kiệm của mình, dốc sạch, chỉ có vài trăm tệ. Từ khi đăng ký nguyện vọng, Phổ
Hoa luôn lo lắng vì chuyện học phí, cuối cùng chọn Sư phạm cũng do trợ cấp
nhiều, học phí thấp, có thể giảm bớt gánh nặng cho bố. Cô ngồi trên giường,
không còn thời gian để rơi lệ, nhất định phải sớm tính toán cho tương lai.
Khi tối hơn chút, Quyên Quyên gọi điện tới, Thi Vĩnh Đạo quả nhiên đã được
tuyển vào trường Đại học Bắc Kinh, nóng ruột mấy tuần, giờ Phổ Hoa có thể thở
phào nhẹ nhõm vì vui mừng cho cậu ấy cũng không tránh khỏi áy náy, và một chút
đau lòng.
Hôm sau nữa, Phổ Hoa đi làm thêm ở cửa hàng sách, vừa ra khỏi khu nhà liền
nhảy khỏi xe đạp.
Thi Vĩnh Đạo đang dắt xe đứng bên kia đường, phơi mình trong ánh nắng chói
chang. Cậu ấy trở nên đen hơn, tóc dài ra, cũng béo hơn một chút, nhưng trong
mắt ngoài sự lạnh giá, chỉ còn lại một cảm giác bình tĩnh khiến cô vô cùng
khiếp sợ. Cô từng thấy sự bướng bỉnh, nhụt chí, ngang ngược, bất lực, nhưng cô
chưa từng thấy cậu ấy xa lạ như vậy.
Cô dắt xe bước qua đó, cậu lên xe đạp về phía giao lộ, đi cách xa một đoạn,
dừng ở đó đợi cô.
“Đi thôi, cùng mình về trường lấy chút đồ”.
Cô không từ chối, đây có lẽ là việc cuối cùng cô có thể làm cho cậu ấy.
Trên đường đi, cô yên lặng đạp xe theo sau cậu ấy, họ không nói chuyện, giống
như hai người xa lạ. Suy nghĩ duy nhất cô có là cậu ấy đừng làm việc ngốc, còn
cậu ấy muốn nói gì hoặc làm gì với cô, cô đều có thể chịu đựng.
Điều phải đến sẽ đến, trốn cũng không trốn nổi, nhưng cô không ngờ, điều có
thể đến lại đến đột ngột như vậy.
Tới trường học, cậu ấy dùng khóa dây khóa bánh sau của hai xe lại với nhau
trên lan can lán để xe, trước tiên đến phòng hoạt động nhóm lấy tác phẩm mô
hình máy bay được giải, sau đó lên tầng thượng.
Cô không hỏi nhiều, cả đoạn đường chỉ đi theo cậu ấy, hiếm khi biểu hiện hợp
tác như vậy.
“Ngồi đây đi, trên đó nắng quá”.
Cậu ấy tìm một chỗ râm mát ở góc rẽ cầu thang để cô ngồi, bản thân lại nhảy
xuống, ngồi bệt xuống đất, có thể đối mặt với cô.
“Mình nói trước, nói xong cậu hãy nói”. Cậu ấy lau mồ hôi trên trán, rút từ
trong túi áo ra một bức thư, “Đây là giấy báo nhập học của mình, khoa Sinh Hóa
- trường Đại học Bắc Kinh, mình đạt điểm cao nhất lớp tự nhiên, nói được làm
được!”.
Cậu ấy mở phong thư đưa cô xem, chỉ dòng chữ ở trên: “Tên, chuyên ngành của
mình, mình nghĩ giấy thông báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh chắc cũng
không khác biệt, không biết tờ của cậu có phải chỉ đổi tên và chuyên ngành
không, mình là mùng ba nhập học”. Dặn dò xong, cậu gấp thư lại đặt xuống đất,
ánh mắt trở nên sắc bén, giơ tay ra với cô, “Bây giờ tới lượt cậu, giấy triệu
tập khoa Trung văn, trường Đại học Bắc Kinh của cậu đâu? Đưa mình xem!”.
Phổ Hoa mặt không biểu lộ cảm xúc, thu chân lại trên bậc thang, ôm đầu gối,
giống như không hề nghe thấy cậu ấy đang nói gì. Tờ giấy trên mặt đất bị gió
thổi, cô sợ gió to hơn chút sẽ thổi bay mất, muốn bước qua nhặt lên giúp cậu
ấy. Trước nay điều cô luôn lo lắng chính là tiền đồ của cậu ấy, có cô hay
không, cậu ấy đều nên có tương lai tốt đẹp nhất.
“Diệp Phổ Hoa, mình hỏi cậu, giấy triệu tập khoa Trung văn, trường Đại học Bắc
Kinh đâu?”.
Cậu ấy gượng cười, khóe miệng hơi giật giật, nhìn như một người khác, “Nói đi
chứ?”.
Tầm nhìn của cô từ mặt đất chuyển lên gương mặt cậu ấy, sau đó bay đến đầu gối
mình, vô thức xoa xoa vết sẹo bị ngã bốn năm trước, lại thấy đau, đau tận
trong tim, đồng thời cũng thấy không đáng.
“Mình hỏi cậu đấy!”. Cậu ấy nhất định muốn một câu trả lời, nắm lấy tờ giấy
triệu tập trên đất, làm động tác muốn vò nhàu, “Nói đi!”.
Cô đứng lên, hơi lắc lư trên bậc thang, chống vào lan can bảo vệ mới đứng vững
được.
“Đừng xé! Mình không có”.
“Vì sao!”.
“Vì... mình căn bản... không đăng ký Đại học Bắc Kinh...”.
Sự thẳng thắn của cô nằm trong điều cậu đã dự liệu, lúc này, nói dối còn có ý
nghĩa gì? Cậu không hiểu, rõ ràng cô nói sẽ cùng thi với cậu, cô cũng đã đồng
ý với cậu rồi, để cậu ôm, hôn, vì sao còn dùng cách này để lừa cậu?
“Là... sửa rồi ư?”. Cậu lại gần cô, lạnh nhạt, bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng
câu nói sau đó của cô lập tức đánh tan cả sự thấu hiểu cậu dành cho cô.
“Không phải đã sửa... mà mình căn bản... chưa từng đăng ký”.
Quả nhiên, chỉ có cậu là tên ngốc. Cậu không còn gì để nói, toàn bộ những thứ
mà cậu phấn đấu, nỗ lực, không màng tất cả bây giờ đều trống không, giống như
cô, chỉ là pho tượng không có linh hồn.
Cậu không thèm suy nghĩ tóm lấy mô hình máy bay ném xuống tầng dưới. Tiếng mô
hình vỡ từ xa vọng lại, để tham dự cuộc thi mô hình đó, cậu phải mất thời gian
gấp ba bốn lần bình thường, từ thiết kế tới tìm linh kiện, cậu đã tỉ mỉ lắp
ghép, giống như tình cảm đối với cô, bây giờ vỡ thành mảnh vụn.
“Có phải... trước nay cậu đều không muốn ở bên mình?”. Cậu quay lưng với cô
bước về phía cầu thang, sự lạnh lùng bao phủ toàn thân.
“Mình chỉ... không muốn học ở Đại học Bắc Kinh”. Cô nói, chán nản ngồi trên
bậc thềm.
Trong bốn năm họ quen biết nhau, lần đầu tiên cậu ý thức được cô gần trong
gang tấc nhưng lại vô cùng xa xôi, khó nắm bắt. Không phải khoảng cách giữa
hai lá cây, mà là đáy biển với bầu trời, là cá và chim. Cậu thử cố gắng hơn
nữa vẫn không thể với tới trái tim cô, hoặc cô căn bản không có trái tim.
“Vì sao?”. Cậu quay người lại, nhặt tờ giấy triệu tập đặt vào phong bì thư,
đợi câu trả lời của cô.
Cô cúi đầu, lại một lần nữa khiến cậu thất vọng khi cô lựa chọn sự im lặng,
dường như trong bốn năm, điều cô làm nhiều nhất chính là im lặng, triệt để
nhất cũng là im lặng, cho dù cậu làm thế nào, làm tốt đến đâu, cô cũng không
muốn nói cho cậu biết những lời trong lòng cô.
Cậu bước tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, xõa lọn tóc cô quen buộc ra, lấy đi
cái kẹp tóc màu đen.
Cô ngẩng đầu, nói thật lòng: “Xin lỗi...”.
Nhưng cậu chỉ thở dài, cực kỳ thất vọng nhìn chiếc kẹp tóc trong lòng bàn tay,
lủi lại nói: “Bỏ đi... Diệp Phổ Hoa...”.
Cậu đứng lên, đi khỏi đó. Bóng lưng dài lướt qua góc rẽ, hoàn toàn biến mất
trước mắt cô, không tạm biệt.
Cô ngồi một mình trên bậc thềm, vùi mặt trên đầu gối, thử quen với sự yên ả
hơi đau đớn này.
Cô ngồi đó cả ngày, từ lúc giữa trưa cậu ấy rời đi đến khi hoàng hôn mang đi
nốt chút ánh chiều tà cuối cùng.
Tim cô đập lên xuống 588 nhịp.
Tạm biệt, Diệp Phổ Hoa, cô tưởng tượng ra giọng nói của cậu ấy.
Tạm biệt, Thi Vĩnh Đạo...
Một năm sau đó, Phổ Hoa không hề gặp lại cậu ấy.