Nửa năm sau cùng của lớp mười hai, khi mọi người chịu đựng hết lượt ôn tập
tổng hợp này đến lượt ôn tập tổng hợp khác, Thi Vĩnh Đạo bị nhà trường xử lý
cảnh cáo, vì cậu ấy phá xe đạp của Tưởng Trung Thiên. Sau khi một loạt biện
pháp: cho dừng học, viết bản kiểm điểm, mời phụ huynh qua đi, việc này bỗng im
bặt trong một trăm ngày đếm ngược tới kỳ thi đại học. Báo chữ lớn phê bình chỉ
đích danh bị bảng vàng thành tích che mất. Thi Vĩnh Đạo đứng thử hai trong
toàn bộ các lớp tự nhiên, đến chủ nhiệm phụ trách kỷ luật và học tập cũng
không đồng ý đặt biên bản xử lý cảnh cáo vào trong hồ sơ của cậu ấy.
Phổ Hoa từ khi hiểu được toàn bộ sự việc qua Mộc Hải Anh, một mặt cảm thấy hết
cách với hành vi kích động của Thi Vĩnh Đạo, mặt khác lại hy vọng cậu ấy có
thể hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai, đừng vì sự lỗ mãng nhất thời mà hủy hoại
tiền đồ bản thân. Cũng may, thành tích của cậu ấy đã chiến thắng mọi thứ.
Phân tích xong bài thi thi thử lần một, Phổ Hoa bị Thi Vĩnh Đạo chặn ở hành
lang không người sau giờ tan học.
Cô nhiều lần hỏi cậu ấy “Cậu muốn làm gì”, khiến cậu ấy cũng nhiều lần nhíu
chặt mày không vui, lần này cô dứt khoát không hỏi, đợi cậu ấy nói.
“Đi, đến Kiến Nhất, có việc muốn nói với cậu”.
“Có chuyện gì?”.
“Đi thì biết, đi thôi”. Cậu ấy vừa thoát khỏi biển khổ lại đang bị xử phạt, cô
lại mềm lòng.
Khách trong quán Kiến Nhất rất ít, ông chủ mang cho họ phô mai rồi trở lại bếp
làm việc, cuối cùng sau khi hai học sinh khác rời đi, quán phô mai bé nhỏ chỉ
còn lại có hai họ.
Phổ Hoa bưng cốc phô mai nhìn người đi đường xa lạ ngoài quán, Vĩnh Đạo mở cặp
sách lấy đồ ra. Cậu ấy đẩy một vật dày cộp tới trước mặt cô, lật trang đầu
tiên.
“Đây là cái gì?”. Cô nhìn theo chỗ cậu ấy chỉ, một quyển sổ tay tuyển sinh đại
học được photo đóng gọn gàng, chỗ để trống viết chuyên ngành tiếng Anh, Đại
học Bắc Kinh, Đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, Đại học Ngoại ngữ hai Bắc Kinh, Đại
học nhân dân Trung Quốc... chuyên ngành tiếng Trung...
“Đây là hướng dẫn các chuyên ngành tuyển sinh toàn quốc năm ngoái, mình đã
đánh dấu các trường và học viện có chuyên ngành xã hội rồi, mình sửa mới lại
cho cậu, mỗi năm đều không khác nhau nhiều, chỉ có số lượng thí sinh là khác,
cậu xem qua, chọn lấy cái nào cậu hài lòng thì nói cho mình”.
“Hả?”.
Phổ Hoa lật bản danh sách trước mặt, mỗi một trang đều có chuyên ngành được
đánh dấu bằng bút nhớ, có vài chỗ còn có lời bình và chú thích nữa.
“Cái này mình không vội, đều cho cậu cả, hơn nữa tốt nhất cậu bàn bạc với giáo
viên một chút, tuy tiếng Anh cậu tốt nhưng nói thế nào nhỉ, cũng chỉ là công
cụ thôi, trở thành chuyên ngành học bốn năm trừ phi cậu định sau này làm phiên
dịch”. Vĩnh Đạo ăn xong phô mai, tìm thấy một trang gấp góc, “Mình cảm thấy
cái này cũng ổn, là thế mạnh của cậu”.
Trên trang cậu ấy đánh dấu có chữ “Văn học Trung Quốc”, trên đó có Đại học Bắc
Kinh, Đại học Sư phạm, vốn còn có Đại học Sơn Đông, Đại Học Phúc Đán nhưng sau
đó bị gạch đi.
“Vì sao gạch những chỗ này?”. Bút tích rõ ràng là của Vĩnh Đạo.
“Cái này...”. Cậu ta ghé sát lại xem, lập tức lật sang trang khác, trên đó
cũng có các trường vùng khác bị gạch, “Cậu không cần suy nghĩ mấy trường này,
quá xa, Bắc Kinh nhiều sự lựa chọn thế cơ mà!”.
“Vì sao?”.
“ở ngoài làm sao tốt như ở nhà, tới đó dễ bị bắt nạt, hơn nữa cậu lại không
thể nói tiếng vùng đó, người khác vừa nghe liền biết cậu ở đâu tới! Bắc Kinh
chắc chắn có nơi thích hợp với cậu!”. Giọng điệu cậu ấy chắc chắn, dường như
đã suy nghĩ chu toàn cho cô.
“Thực ra...”. Cô muốn nói, “Bây giờ mình vẫn chưa suy nghĩ những vấn đề này”,
từ chối ý tốt của cậu ấy, nhưng cậu ấy lại giữ chặt cổ tay cô trên bàn, nghiêm
mặt.
“Đừng nói thật ra với mình, Diệp Phổ Hoa, cho dù cậu lựa chọn trường nào, nhất
định phải nói trước cho mình!”.
“Mình...”.
Cậu ấy tiếp tục nghiêm túc lật quyển hướng dẫn tuyển sinh đại học, tìm tới Đại
học Bắc Kinh.
“Cậu xem cái này, mình muốn học hóa trường Đại học Bắc Kinh. Đây là tất cả các
chuyên ngành xã hội mà Đại học Bắc Kinh tuyển sinh, những chuyên ngành tốt
mình đều đã chọn ra, khoa Ngoại ngữ và khoa Trung Văn đều tốt nhất cả nước,
đương nhiên có lẽ cậu thích học chuyên ngành khác, vì vậy cứ từ từ mà xem, từ
từ suy nghĩ, sau đó chọn lấy một ngành dễ tìm việc”. Cậu ấy tỉnh bơ như không,
ép sự đấu tranh của cô xuống, lấy ra một trang giấy trong vở, “Đây là điều
kiện tuyển chọn và điểm chuẩn mấy năm gần đây, thành tích thi thử lần một như
vậy đại khái có thể xác định rồi. Bên trái là khoa tự nhiên, bên phải là khoa
xã hội”.
Cuối cùng Phổ Hoa cũng có chút cáu giận đối với sự tự tiện của cậu ấy, vung
tay đứng lên, “Thi Vĩnh Đạo, cảm ơn cậu đến tìm để đưa những thứ này cho mình,
mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ việc chọn nguyện vọng, nhưng bây giờ thực sự chưa
nghĩ tới, không thể trả lời điều gì”.
Cậu ấy cũng đứng lên, lại ép cô ngồi xuống, “Mình vẫn chưa nói xong!”.
“Còn có cái gì...”.
“Đương nhiên có...”. Cậu ấy đoán trước được cô có thể giả vờ mơ hồ tiếp tục
trốn tránh, đành chịu, nhưng lại không thể mặc kệ cô ấy kéo dài vô hạn nữa,
“Còn có vài tháng là tốt nghiệp, cậu phải nói cho mình, chúng ta sau này làm
thế nào?”.
“Nói đi chứ!”. Cậu ấy tha thiết mong chờ, không phải một ngày hai ngày, chờ
đợi đến cuối cùng, cô không có lời nào để nói, đáp lại cậu ấy chỉ là sự im
lặng.
Họ ngồi im hai mươi phút, cậu ấy nổi điên, túm đồ trên bàn nhét vào túi sách,
kéo cô đi ra ngoài.
“Cậu theo mình ra ngoài!”.
“Làm gì...”.
“Ra ngoài nói chuyện!”. Cậu ấy tức giận kéo cô với tốc độ lần đưa cô chạy tám
trăm mét lao điên cuồng ra ven sông, từ ven hồ chạy vào quảng trường Ngọ Môn,
cuối cùng đưa cô vào cổng thành tối đen như mực, mới hổn hển buông cô ra.
“Cậu nói thật với mình, cậu và cái tên Tưởng Trung Thiên đó... có phải là cái
đó không?”.
Cậu ấy quệt mồ hôi đầy trên trán, thở phì phò, túi sách ném mạnh xuống đất
giống như con sư tử bị chọc giận.
Vì vừa chạy như điên, cô thở hổn hển, tinh thần bất ổn dựa vào bức tường đá âm
u, răng va vào nhau, không biết vì sao cậu ấy nhắc tới Tưởng Trung Thiên, đó
chỉ là hiểu nhầm mà thôi.
“Cậu nói... cái gì...”.
“Rốt cuộc có hay không?!”. Cậu ấy từng bước tiến lại gần, hốc mắt như nổ tung,
khiến cô sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ấy tức giận, yết hầu chuyển
động như muốn nuốt chửng cô.
Cô lủi về phía sau, chạm vào cửa thành không còn chỗ để lùi. Bóng tối chiếu
lên sự thô bạo trên gương mặt cậu ấy và cánh tay giơ lên đó... Cô không dám
tưởng tượng tiếp, nhắm chặt mắt muốn giải thích, nhưng giọng nói lại nghẹn
ngào trong họng, bị một thử ấm áp chặn lại.
Cậu không muốn nghe cô nói, cô nói gì đều không quan trọng, tóm lại chính là
không được! Không cho phép! Tuyệt đối không thể!
Trước khi ý thức bừng tỉnh, cổng thành chìm vào im lặng và bóng tối, chỉ có
mùi vị vương vấn nơi đầu mũi và hơi thở nặng nề, không phân biệt rõ là của ai.
Cậu ấy khàn giọng hỏi: “Diệp Phổ Hoa, cậu ghét mình đến vậy ư?”. Mấp máy trên
môi cô, rồi bắt lấy hai cánh môi mềm mại đang run rẩy.
Trong lòng cô hụt một nhịp, tay bị nắm chặt ép trên tường, dán vào đá lạnh, cả
người co vào góc hẹp giữa tường và cửa. Tim cô chùng xuống, cảm nhận được cậu
ấy đang tham lam mút lấy môi mình.
“Không...”. Cô nghẹn ngào, bị cậu ấy siết chặt cằm, tách răng cô ra.
Bắt đầu từ cái ôm không hề có chút thân thiện đó, cậu không ngừng tưởng tượng
được chạm vào cô lần nữa, khi mơ và tỉnh, cậu không nói được cảm giác nôn nóng
bất an rung động khó chịu đó là gì, bốn năm nay, cậu đã đủ lớn, đủ để bảo vệ
cô đồng thời biểu đạt sự khát khao ngưỡng mộ của cậu. Cậu không cho phép cô
dính dáng đến những nam sinh khác, nếm được vị phô mai trong miệng cô, cậu ra
sức luồn sâu vào, phẫn nộ vì cô không chịu trả lời câu hỏi đó.
Đột nhiên cô bị buông ra, cậu bám chặt vào vai cô, chặt tới nỗi cô nhíu mày
vùng vẫy.
“Cậu và Tưởng Trung Thiên... từng thế này chưa?”. Cô còn có chút đờ đẫn, chưa
hồi phục lại từ sự phẫn nộ nghẹt thở, cậu ấy lại kéo cô đến bên cạnh đột ngột
tra hỏi, cậu ấy rõ ràng không thể chấp nhận cô đáp lại bằng sự im lặng một lần
nữa, lắc vai cô, gần như ép chặt cô vào tường, “Cậu ta từng hôn chưa!”.
Cô có thể nói dối chọc tức cậu ấy, có thể giận dỗi đánh cậu ấy, chỉ cần cô
không nói, cậu ấy mãi mãi sẽ tiếp tục nghi ngờ, nhưng bịt cái miệng bị hôn đến
phát đau, cô cụp mắt, không biết làm thế nào với sự cố chấp trong mắt cậu ấy,
thậm chí cảm thấy cậu ấy có phần đáng thương.
Có mấy người có thể trải qua bốn năm như vậy, ai có thể luôn luôn say đắm
không thay đổi, chờ đợi cô? Kỷ An Vĩnh ư?
Nghĩ vậy, cô cảm thấy không phải với cậu ấy, đặc biệt không phải với tất cả
những điều cậu ấy làm vì cô trong bốn năm nay.
Cô lựa chọn nói thật, “Bọn mình... không là gì của nhau cả”.
“Thật không?”.
Cô gật đầu.
Cậu lại sáp lại, dễ dàng đẩy cánh tay cô muốn chặn cậu ra. Sự đắm say nhuốm
đầy trong đôi mắt đen láy, vừa vui mừng vừa xúc động, cậu cúi xuống liếm môi
cô, giống như đứa trẻ bướng bỉnh ăn trộm được kẹo. Thực ra họ đều còn là những
đứa trẻ, đặc biệt là cậu, mỗi một sự cố chấp, vô lý, quá khích, gàn dở, đều vì
trong lòng không buông được cô.
“Thi...”. Lời cô lại bị chặn mất.
Cậu hôn môi cô, đỉnh mũi, lông mi, trán, má, cuối cùng lại quay về đôi môi.
“Cậu thích mình không? Cho dù một chút chút thôi? Có không? Hử?”. Cậu hỏi.
Lần này sự im lặng của cô bị coi là ngầm thừa nhận. Cậu nâng cằm cô lên, thành
kính đóng dấu ấn lên trên môi cô. Cậu hận không thể vo cô thành viên kẹo, giấu
trong túi, ngậm trong miệng, đặt bên gối, không chia sẻ với người khác nữa.
Yên tâm rồi, cậu cười ngây ngốc thành tiếng, tiếng cười vang vọng trong cổng
thành, dường như vài Thi Vĩnh Đạo ngốc nghếch cùng lúc đang cười, cùng lúc
đang nói: “Cậu nói sớm cho mình biết thì tốt!”.
Phổ Hoa nắm chặt nắm tay bị cậu ấy ôm trong lòng.
Trời đã tối hẳn, Thi Vĩnh Đạo mới đưa cô rời khỏi cổng thành, môi cô hơi sưng,
vầng mắt cũng hơi đỏ nhưng không phải muốn khóc. Quả thật cậu ấy bỏ ra rất
nhiều, nhiều đến nỗi cô cảm thấy nợ cậu ấy, nên báo đáp cậu ấy.
Cậu đứng trong bóng đêm tối đen, chạy ra quảng trường Ngọ Môn trống trải, hét
to: Diệp Phổ Hoa! Thi Vĩnh Đạo ! Diệp Phổ Hoa!
Tiếng trả lời vọng lại từ nơi rất xa, cho dù bịt tai cũng chạy theo như hình
với bóng đằng sau cô. Họ men theo bờ sông trở về trường học, cậu ấy nắm tay
cô, lòng đầy mãn nguyện thưởng thức ánh trăng ánh lên trong nước, bước đi rồi
dừng lại cười với cô, gãi gãi đầu nhìn vào mắt cô.
Mắt cô rất đẹp, cười với cậu càng đẹp hơn. Nhưng cô không cười, yên tĩnh giống
như đầm nước sâu thẳm, cậu nhìn thấy mình trong đó, đồng thời trong đồng tử
của cậu, cô cũng tìm thấy một Diệp Phổ Hoa khác, một Diệp Phổ Hoa mà Thi Vĩnh
Đạo mãi mãi sẽ không hiểu nổi