Vĩnh Đạo Trong Ký Ức - Mười Tám Tuổi 6


Sau khi liên hoan tối đó kết thúc, Phổ Hoa ở lại thu dọn lớp học, cô lên phòng
học lớp 11 (6) trên tầng cao nhất, kiễng chân từ tấm kính cửa sau nhìn vào
trong. Trên bảng đen còn chữ, phía góc treo dải ruy băng, bàn ghế vẫn chưa sắp
xếp lại cho đúng dáng vẻ lớp học. Cửa khóa, cho dù không khóa, Phổ Hoa cũng
không có lòng dạ nào bước vào, cuối cùng cô đã ra khỏi tập thể này, ra khỏi có
nghĩa không thể quay trở lại nữa.

Cô đứng trên sân thượng tòa nhà hứng tuyết, làm lạnh đi niềm hy vọng lấp lánh
như những ngôi sao không tắt trong lòng. Cô thò người ra ngoài tay vịn, cảm
nhận được tuyết lạnh rơi trên mặt hóa thành nước mắt. Có người xuất hiện từ
sau cây cột trong bóng tối, kéo cơ thể vươn ra ngoài của cô lại.

“Cẩn thận rơi xuống đấy!”.

“Rơi xuống thì sẽ thế nào?”. Trong phản quan của đám tuyết đọng, cô nhận ra
ánh mắt lộ ra ngoài áo lông của Thi Vĩnh Đạo.

“Mình sẽ không để cậu rơi xuống!”. Cậu ấy nói một cách vô lý, lời nói ra là
một làn khói.

“Vì sao... là cậu?”. Người cô chờ đợi không đến, người không đợi lại đến.

“Vì sao không phải là mình!”.

Cậu ấy dần dần học cách không đi quấy nhiễu, biết cô vừa vào lớp xã hội cần
một quá trình thích ứng. Cô vẫn trốn tránh, có một cái vỏ không kiên cố lắm,
đi tới đâu vác theo tới đó, cậu ấy cũng sẵn lòng theo, nhưng không muốn thấy
cô trốn trong vỏ.

Họ cùng xuống tầng, đột nhiên cô lấy thiệp chúc mừng trong cặp sách đưa ra
trước mặt cậu ấy, hỏi: “Cái này có phải cậu tặng không?”.

Cách hai năm lại nhận được thiệp “tối cao”, cô chỉ nghĩ tới một khả năng.

“Đúng thì sao? Không đúng thì sao?”. Cậu ấy hỏi ngược lại.

“Chẳng sao cả...”. Cô cảm thấy mệt mỏi, không được như ý, chẳng phải không cảm
động. Trên thiệp viết rằng hy vọng cô mỗi ngày đều vui vẻ, còn bây giờ cô mỗi
ngày đều không vui vẻ, đã cố gắng nhưng vẫn không vui.

“Cậu sao thế?”. Cậu ấy kiên nhẫn hỏi, cô đứng sánh vai cùng cậu ấy trong
tuyết, lắc đầu nhìn lên bầu trời.

Tâm trạng cô lúc này rất hoang mang, có nóng lâu hơn nữa cuối cùng cũng sẽ
nguội lạnh. Cô còn quan tâm tới Kỷ An Vĩnh không? Chắc là có.

“Cậu... đừng đợi mình...”. Cô trả tấm thiệp bị ướt trong lòng cho cậu ấy,
“Mình không thích như vậy!”.

Cậu ấy nhún nhún vai, dáng vẻ bất cần, “Cậu không thích mình là việc của cậu,
mình thích cậu là việc của mình”.

Mấy ngày sau, tấm thiệp được đổi phong bì ngoài lại trở về chỗ ngồi của Phổ
Hoa, bên cạnh còn có thêm ba lọ thuốc trị thương không cùng nhãn hiệu, trên
mỗi một bình đều dán chữ ký, “tối cao”, “tối cao”, “tối cao”.

Cậu ấy có bản lĩnh, khiến cô không biết nên cười hay nên khóc như vậy.

Ván cờ tình cảm này, cho dù thắng hay thua Phổ Hoa đều mệt mỏi. Điều cô cảm
thấy vô cùng mệt mỏi là sự chờ đợi vô vọng và sự từ chối không cách nào thực
hiện được của mình. Ngược lại Thi Vĩnh Đạo càng bị đánh bại càng dũng cảm,
thuốc trị thương, khăn lông quàng cổ, găng tay, cậu ấy nghĩ gì làm đó, có thể
làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, không biết mệt mỏi. Cô mất hứng, cậu ấy liền
lặng lẽ lặn hai ngày, tâm trạng cô khá hơn thì cậu ấy tiếp tục như cũ. Thời
gian đó, thành tích của Phổ Hoa cũng lên xuống không ổn định theo sự thăm dò
của Thi Vĩnh Đạo, trái tim luôn không bình lặng.

Cô đã cam chịu chấp nhận mối quan hệ của Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân, kiềm chế bản
thân đừng lộ sự xúc động, nhưng thấy họ phối hợp trong vở “Lôi vũ” trên sân
khấu, đóng vai Chu Xung và Tứ Phượng, nỗi đau khổ trong lòng cô âm ỉ như bị
sâu răng. Phổ Hoa đoạt giải biên kịch đạo diễn của cuộc thi kịch nói, tiết mục
kịch của cô nhận được sự thừa nhận của tất cả các giáo viên, Thi Vĩnh Đạo vẫn
giữ hóa trang của Lỗ Đại Hải kéo các bạn học tới đằng sau sân khấu cổ vũ cho
cô, hào phóng ca ngợi cô, nhưng những điều này không thể so sánh với bóng dáng
Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân nắm tay ra nhận giải thưởng.

Người nào cũng đều có một cốc trà của riêng mình, của Thi Vĩnh Đạo có đậm đà
hơn nữa, cũng không phải cốc trà Phổ Hoa cần, còn cô không biết thế nào mới
khiến cậu ấy hiểu đạo lý này. Cô hy vọng nếm được một ngụm trà nhạt nhẽo của
Kỷ An Vĩnh, nhưng cậu ấy lại đem cho người khác. Mâu thuẫn thật đấy! Nghĩ một
chút, tự Phổ Hoa gượng cười.

Cô cũng thường khuyên bản thân, hà tất chứ, bỏ lỡ học tập và tiền đồ vì mấy
thứ tình cảm viển vông này, trong cuộc sống còn phải quan tâm đến bố, nhìn về
tương lai. Nhưng có hiểu đạo lý hơn nữa, trong lòng cô vẫn như bị khuyết mất
một góc, cho dù An Vĩnh chỉ cho cô một câu trả lời ngắn gọn, hoặc một thái độ
rõ ràng, cô sẽ đặt hết tâm tư lên mấy môn sắp thi.

Sự hồ đồ của lớp mười, vội vàng của lớp mười một, lớn hơn một tuổi, Phổ Hoa
liền học thêm một chút cách lắng xuống và im lặng. Bạn bè bên cạnh đều cảm
nhận được sự thay đổi của cô, dường như đó là cái giá tất yếu phải bỏ ra để
trưởng thành, bớt đi niềm vui, nhiều thêm lo âu, cởi bỏ sự ngây thơ, ngụy
trang bản thân bằng sự lạnh lùng.

Ngoài Tưởng Trung Thiên cạnh tranh với cô trong môn ngữ văn, học lực của Phổ
Hoa vẫn duy trì ở mức độ ưu tú, thuận lợi vượt qua các môn thi. Sau kỳ thi, cô
từ chối lễ mừng “đốt sách” Quyên Quyên mời, cũng không giống các bạn học khác
hát karaoke, mua quà thưởng cho bản thân, cô dùng hai ngày để sắp xếp dọn dẹp
phân loại tất cả các món đồ của năm lớp chín, tường tận hồi tưởng lại một lần
nữa lịch sử ba năm đã trải qua.

Ban đầu tập đề môn hóa đó còn kẹp phong thư màu tím Kỷ An Vĩnh vứt đi, chìa
khóa lén đánh hiện vẫn đặt dưới tờ báo trong ngăn tủ, ba lá thư nháp cô viết
cho Kỷ An Vĩnh gần như bị cô mở đến nát cả ra.

Niêm phong tất cả đồ vật gửi gắm quá khứ cất vào kho, cũng tượng trưng cho
việc Phổ Hoa hoàn toàn từ bỏ tình bạn không bệnh mà chết này. Quyên Quyên nói
cô không thích hợp với Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh cũng không thích hợp với cô, kết
quả như vậy rất ổn, hai người không liên quan nữa. Mộc Hải Anh cũng nói, thà
đau một lần còn hơn, không làm bạn cũng chẳng sao.

Thực sự cô không quan tâm việc nhiều thêm một người bạn, hoặc ít đi một người.
Vậy Thi Vĩnh Đạo? Đối với cậu ấy nên làm thế nào?

Thời gian có thể làm nhạt mọi thứ, hai năm qua đi, cậu ấy vẫn theo sau cô như
trước, sự nhiệt tình của cậu ấy phải chăng rồi một ngày sẽ hết, Phổ Hoa không
dám chắc chắn. Cô chỉ mong những điều bạn bè nói đều đúng, cậu ấy có thể sớm
nhìn ra, sớm buông tay. Nhưng cô cũng có dự cảm, từ khi Thi Vĩnh Đạo đứng
trước quán phô mai Kiến Nhất nói với cô “Mình thích cậu”, cậu ấy sẽ luôn ngốc
nghếch “chờ” như vậy.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #34