Vĩnh Đạo Trong Ký Ức - Mười Tám Tuổi 2


Thi Vĩnh Đạo có xuất hiện lần thứ tư không, Phổ Hoa cũng không nghe ông ngoại
nói, cô trốn về chỗ bố.

Trong thời gian nửa năm, bố già đi rất nhiều, tóc mai đã điểm bạc.

Trên tường phòng khách treo bức ảnh cũ của gia đình Phổ Hoa, bức ảnh cả nhà ba
người chúc mừng cô được tuyển thẳng vào trường cấp ba được đặt ở giữa, mặt
kính luôn được lau sạch sẽ. Đồ đạc của mẹ trong phòng càng lúc càng ít đi, cô
không dám hỏi cũng không dám biết.

Bố không nhiều lời, nhét tiền tiêu vặt cho cô, xoa đầu cô dặn dò cố gắng học
tốt, đừng để ông thất vọng. Phổ Hoa nhoài người lên lưng bố, khóe mắt bất giác
ươn ướt.

Sau khi khai giảng tuyết rơi đóng băng trên đường, Phổ Hoa đổi sang đi xe bus
đến trường.

Tới trường, việc quan trọng nhất chính là nói chuyện với Thi Vĩnh Đạo, Quyên
Quyên chuyển giúp cô mảnh giấy, buổi trưa họ gặp mặt trên tầng thượng.

Cậu ấy đã đợi ở đó từ lâu, trong tay ôm chiếc áo khoác.

“Cái này trả cậu”. Cô để tờ giấy vào trong phong bì đưa cho cậu ấy.

Trong mắt cậu ấy lóe lên một tia hy vọng, mở ra đọc xong, tia hy vọng ấy biến
mất.

“Sau đó thì sao?”. Cậu ấy bước lại gần hơn.

“Sau đó, mình muốn học tốt chuẩn bị cho kỳ thi, chỉ có những điều này”. Đây
quả thật là những lời trong tim cô, đứng trước lựa chọn giữa ban tự nhiên và
ban xã hội, Phổ Hoa cũng cảm thấy mù mờ đối với tương lai, người vốn có thể
chỉ đường cho cô bây giờ lại không giúp được nữa.

“Cái này liên quan gì tới học tập! Hơn nữa mình sẽ không làm ảnh hưởng đến
việc học của cậu, mình có thể giúp cậu!”. Vĩnh Đạo giơ bức thư, nét mặt bướng
bỉnh mà mất mát, mỗi lần cô đều hung hăng tấn công cậu ấy, hơn nữa trước nay
đều rất trực tiếp, rất thẳng thừng không có đường cứu vãn. “Cái gì mà kêu
không được! Sao cậu không viết vì sao không được, thế nào mới được! Mình muốn
biết!”.

Câu hỏi của cậu ấy khiến Phổ Hoa tắc nghẹn, không trả lời được.

“Diệp Phổ Hoa, cậu có thể nhìn thẳng vào vấn đề một lần không, đừng chỉ có
trốn tránh, dùng hai chữ như vậy xua đuổi người ta, giải quyết vấn đề cũng
phải có một quá trình chứ!”. Cậu ấy lại giơ cao phong thư, thở hổn hển bốc cả
hơi nóng lên, mặt đỏ ửng.

“Thi Vĩnh Đạo, trong thời gian đi học và trong kỳ nghỉ mình chỉ có thể nói cảm
ơn cậu, đã thêm phiền phức cho cậu. Mình không phải tùy tiện xua đuổi cậu mà
thực sự mình không có loại tình cảm đó. Chúng ta là bạn học... chính là bạn
học”. Phổ Hoa lạnh đến mức phát run, khó khăn lắm mới nói ra hết những câu đã
chuẩn bị từ trước. Cô đặc biệt nhấn mạnh hai từ bạn học, dường như thế thì cậu
ấy sẽ chấp nhận kết quả này, “Mình sẽ nói với giáo viên về chuyện phụ đạo, còn
kỳ thi vi tính, mình có thể tự nghĩ cách, thật không cần phiền cậu nữa. Nếu
cậu có vấn đề về tiếng Anh, có thể hỏi mình, thời gian khác, cũng học cho tốt
để chuẩn bị thi nhé”.

Trước khi đi, cô để lại số điện thoại nhà mà lần trước cậu ấy viết trên tờ
giấy nháp, nghe thấy cậu ấy gọi phía sau nhưng không dừng lại. Cô không suy
đoán Thi Vĩnh Đạo sẽ lại làm ra chuyện kỳ lạ đột ngột gì nữa, đây đều nằm
ngoài phạm vi khống chế của cô, hơn nữa cô thực không hy vọng lãng phí thời
gian quý báu vào chuyện yêu sớm, vả lại cô chưa từng “yêu” cậu ấy. Trước đây
không, tương lai cũng sẽ không.

Hôm đó, Phổ Hoa liền tìm chủ nhiệm lớp nói về việc học phụ đạo, lấy cớ gia
đình có việc, không có thời gian nhằm thoát thân.

Lần này Thi Vĩnh Đạo rất lý trí, không làm ra chuyện gì khác thường, hơn nữa
trong thời gian tương đối dài cậu ấy vẫn là Thi Vĩnh Đạo đứng thứ hạng cao.
Bên cạnh cậu ấy có bạn bè, cậu ấy bắt đầu giúp đỡ nữ sinh khác, bài thi môn
hóa của cậu ấy xuất hiện trên bàn Cầu Nhân, những điều này Phổ Hoa đều coi như
không thấy.

Điều duy nhất khiến Phổ Hoa khó chịu là hàng ngày Thi Vĩnh Đạo đều mua một cốc
phô mai ở cửa hàng Kiến Nhất khi tan học, cho dù một mình hay đi cùng bạn học,
cô khó có thể rời khỏi tầm mắt của cậu ấy. Dù cô cố gắng đi sớm thế nào, vẫn
sẽ gặp ở cửa, tuần lễ phải trực ban, hàng ngày cậu ấy còn chặn ở cổng kiểm tra
cô.

Cậu ấy chưa bao giờ nói lời nào cay nghiệt, cũng không gây khó dễ, trong lớp
hai người dường như không trò chuyện với nhau, chỉ cúi đầu không thấy, ngẩng
đầu thấy nhau. Vì không nói chuyện, trong ánh mắt trong veo của cậu ấy thi
thoảng có một thứ gì đó khiến cô hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Trước kỳ thi, trong điện thoại Phổ Hoa hỏi Kỷ An Vĩnh: “Chúng ta làm thế nào
mà bắt đầu gọi điện cho nhau nhỉ, cậu còn nhớ không?”.

Kỷ An Vĩnh nói: “Việc trong lớp thì phải, nếu không là hỏi cậu về tiếng Anh,
không nhớ rõ lắm, sao vậy, có gì khác à?”.

“Không có gì... Sau này, có lẽ không thể thường xuyên gọi điện rồi”. Phổ Hoa
lưỡng lự.

“Vì sao?”.

“Mình chuyển nhà, bên đó vẫn chưa lắp điện thoại”. Nghĩ tới về nhà không thể
liên lạc với Kỷ An Vĩnh bằng cách này nữa, Phổ Hoa ít nhiều có chút buồn bã.

Ngược lại Kỷ An Vĩnh cười cười bên đầu kia điện thoại, “À, không sao, lắp
xong, gọi là được mà”.

Ba ngày ôn tập ở nhà, Phổ Hoa đi tới trường một lần, quyết định cho mình cơ
hội cuối cùng trước khi thi.

Cô để lại một bức thư trong hòm thư, liên quan đến vấn đề chọn ban xã hội hay
ban tự nhiên, trong đó cũng nói đến phiền não và một vài lo lắng của cô.

Chìa khóa vừa rút ra từ ổ khóa, giọng Thi Vĩnh Đạo từ trên trời rơi xuống ngay
sau lưng cô.

“Diệp Phổ Hoa, cậu đang làm gì đấy?”.

Cậu ấy dắt xe đạp, nhân lúc cô hoảng hồn chưa kịp trấn tĩnh liền giật mất chìa
khóa trong tay cô.

Cậu ấy vứt xe trên sân tập thể dục, kéo cô lên tầng thượng “giải quyết” vấn
đề. Các lớp khác còn đang học, trong trường khắp nơi ra vào đều có giáo viên
và học sinh, Phổ Hoa không muốn nhưng sau một rồi chọn lựa vẫn đi lên theo.

Nhảy lên bậc cao nhất, cậu ấy bình tĩnh ngồi xuống, chìa khóa kẹp giữa các
ngón tay, biểu hiện thâm sâu khó dò, hỏi cô: “Vừa nãy cậu làm gì? Chìa khóa ở
đâu ra?”.

Cô đứng dưới hơn chục bậc, vặn vẹo mép áo, muốn xông lên giật lại chìa khóa,
đành nói: “Mượn... của Phong Thanh...”.

“Thật không?”. Cậu ấy nắm tay thành nắm đấm, chìa khóa biến mất, chỉ còn lại
các khớp xương rõ rệt càng lúc càng siết chặt, “Cậu cần chìa khóa làm gì?”.

“Tìm thư...”.

“Thư gì?”. Cậu ấy càng nói càng gay gắt “Thư của mình...”. Cô có thể cảm nhận
được cơn giận dữ âm ỉ của cậu ấy, vốn đuối lý càng không dám nhìn thẳng cậu
ấy.

Cậu ấy nghĩ một chút, đột nhiên nhảy lên đi xuống tầng dưới, miệng hét: “Được,
bây giờ mình đi hỏi Phong Thanh”.

Vỏ bọc chồng chất những lời bịa đặt bỗng chốc vỡ tan, Phổ Hoa giơ tay ra cản
nhưng Thi Vĩnh Đạo tưởng cô muốn giành chìa khóa.

“Ở đâu ra? Cậu nói thật với mình?”. Cô càng biểu hiện lo sợ, ngược lại cậu ấy
càng chắc chắn, vừa như có ý vừa như vô tình bước từng bậc lại gần cô.

Nói dối nữa chắc chắn cũng chẳng qua nổi, Phổ Hoa đành cam chịu nói ra sự
thật, cô nói: “Là mình... đánh thêm chìa khóa...”.

“Cậu đánh thêm làm gì?”. Khóe miệng cậu ấy nở một nụ cười xấu xa, cuối cùng
nắm được thóp cô rồi.

Phổ Hoa lủi lại tới chỗ không thể lùi được nữa: “Không... Không làm gì...”.

Thi Vĩnh Đạo lại ngồi xuống bậc thềm, ôm cánh tay, nét mặt như đang suy nghĩ
vấn đề, làm ra vẻ nghiêm túc như thật. Phổ Hoa co rúm lại, không dám động đậy.

“Cậu nói... làm thế nào?”. Cậu ấy đứng lên, giống như quan tòa từ trên cao
nhìn xuống.

“Mình không biết”. Phổ Hoa trả lời đúng sự thật, bị tia sáng sắc nhọn trong
mắt cậu ấy châm đau nhói, đầu cúi gằm xuống.

“Mình đưa chìa khóa cho Phong Thanh, khai báo rõ ràng với cậu ta, để giáo viên
giải quyết!”.

Cậu ấy thử thăm dò, quả nhiên thấy cô sợ tới mức mặt trắng bệch, giống con thỏ
nhỏ kinh hãi, nụ cười trên mặt cậu ấy dần dần nở rộng.

“Thi Vĩnh Đạo! Cậu... Cậu đừng nói... Cậu đừng nói được không...”. Phổ Hoa cầu
khẩn.

“Vậy mình có lợi gì không?”. Cậu ấy công khai thảo luận với cô về điều kiện,
Phổ Hoa không nghĩ ngợi liền gật mạnh đầu.

“Mình nói gì cậu cũng đều đồng ý?”.

Cô gật đầu như giã tỏi, tay vặn mép áo bắt đầu run rẩy.

“Vậy được rồi... cậu qua đây!”. Cậu ấy đút chìa khóa vào túi áo, vẫy tay với
cô.

Phổ Hoa lê bước chân lên bậc thềm cậu ấy đứng.

Cậu ấy dẫn cô bước lên sân thượng của trường. Bước ra giữa liền quay lại, dang
rộng hai cánh tay.

Phổ Hoa đứng ở cửa lúng túng không biết phải làm sao.

“Cậu muốn... làm gì...”.

“Cậu qua đây... để mình ôm một cái...”. Cậu ấy kiên định dang rộng hai tay,
“Ôm kiểu... bạn bè...”.

Phổ Hoa sững người, một lúc sau tưởng rằng cậu ấy đùa. Đợi tới lúc ý thức được
là cậu ấy làm thật, cứng đờ tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không
xong.

Cậu ấy giơ chiếc chìa khóa ra, cầm trong tay cho cô nhìn thấy, bình tĩnh hỏi
cô: “Nghĩ xong chưa?”.

Gió thổi tung mái tóc Phổ Hoa, che cả mắt cô. Sự dè dặt, lưỡng lự, nỗi hoảng
sợ con trai của đứa con gái mười lăm tuổi thu hết trong đáy mắt Vĩnh Đạo.

Cô đứng ở cửa vào rất lâu, cuối cùng vẫn bước đến.

Giây phút này cậu đợi rất lâu rồi, lâu tới nỗi mỗi bước đi của cô, cũng khiến
lòng bàn tay cậu không ngừng đổ mồ hôi.

Cuối cùng cô bước tới trước mặt cậu, nhắm mắt, hai hàng mi dày rung rung sợ
hãi, khóe miệng như sắp khóc.

Cậu đưa hai tay vòng quanh cô, cúi đầu lướt qua má, sượt đến bên tai thậm chí
cả chỗ hõm ở cổ. Cô rất trắng, đốm nhỏ tàn nhang trên cánh mũi màu hồng. Bờ
vai mềm mại dường như không chịu được khi bị cậu nắm chặt. Nhưng đây không
phải cái ôm mà cậu muốn, cậu muốn cảm nhận hơi ấm da thịt cô, cảm nhận sự run
rẩy của cô, tự mình khám phá mùi vị huyền ảo mơ hồ trên cơ thể cô.

Khi cô tưởng rằng đã kết thúc, cậu bỗng xốc mạnh hai nách nâng cô lên, giống
như người bố ôm đứa con nhỏ, muốn toàn bộ con người cô tan vào trong vòng tay
cậu, hai người bỗng chốc đều không thể thở nổi, ngực áp ngực, má áp má.

Cô kinh hãi kêu lên một tiếng, bắt đầu vùng vẫy hoảng loạn, đấm vào vai, cánh
tay cậu, hai ba cái liền bị cậu ôm chặt.

“Mình thích cậu...”. Cậu nói như mê sát bên tai cô, cố chấp quay cằm cô lại,
nhìn vào đồng tử màu nâu đậm của cô.

Cô không nói gì, bờ môi run rẩy.

Trước khi cô khóc thật, cậu đặt cô xuống đất một cách tiếc nuối, nhét chìa
khóa vào tay cô, vuốt tóc cô và lủi sang một bên.

“Nhanh đi đi... Mình không nói với Phong Thanh...”. Cậu ấy cười mãn nguyện.
Nhìn cô lau mắt, thật giống như chịu uất ức, miệng méo xệch chạy đi.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #30