Bí mật che giấu tròn hai năm phải tiết lộ, Phổ Hoa khó giấu nổi sợ bất an lo
lắng trong lòng. Trở về khoảng sân trong khu nhà bố ở, cô không vội lên tầng
mà đi vài vòng trên con đường nhỏ ngoài sân.
Khi lên tầng, cô sửa sang lại đầu tóc, kiểm tra thuốc bổ cô mua cho bố. Lúc
bước vào cửa, bố đang bận làm cơm tối trong bếp, Phổ Hoa đặt đồ xuống, xắn tay
áo vào bếp giúp bố. Hai bố con hiếm khi cùng chuẩn bị cơm tối, cùng nói chuyện
vu vơ.
Món ăn do bố đặc biệt thêm vào, ông làm cần xào Phổ Hoa thích ăn. Phổ Hoa giúp
bố hâm nóng ly rượu trắng, chuẩn bị cho ông một đĩa nhỏ đậu phộng bao năm
không thay đổi và thêm chút đồ nhắm mua ngoài.
Từ khi mẹ Phổ Hoa tái hôn, căn hộ nhỏ thiếu đi tiếng cười, ngày tháng buồn bã
không vui, ngồi bên chiếc bàn ăn cơm cùng bố, Phổ Hoa thường nghe thấy bố thở
dài bất lực những khi uống rượu. Sau này, bàn ăn thêm Vĩnh Đạo, tiếng cười mới
dần dần trở về ngôi nhà này. Lần đầu tiên Vĩnh Đạo vào cửa đã ăn hết năm mươi
cái bánh sủi cảo, Vĩnh Đạo giúp nhà đổi ga, bật một cái bốc lên tận lầu, Vĩnh
Đạo và bố chơi cờ, mỗi lần hạ cờ nhất định sẽ thua, càng bị đánh bại càng hăng
máu... Những ký ức về Vĩnh Đạo với bố mà nói vô cùng quý hóa. Bố yêu quý anh
như con ruột, tự hào vì anh. Cũng vì thế, nói ra sự thật đối với Phổ Hoa càng
khó, càng không thể nhẫn tâm.
Hai bố con làm cơm xong, bố hỏi bao giờ Vĩnh Đạo về. Phổ Hoa vào bếp lấy bát
đũa, trốn tránh câu hỏi này.
Hai bố con dùng bữa một cách yên lặng, ngoài việc uống rượu bố chỉ ăn hai
miếng, phần lớn thời gian đều gắp thức ăn vào bát Phổ Hoa. Phổ Hoa không giống
như bình thường nói chuyện công việc của mình, chủ đề luôn xoay quanh bố, nào
phí cung cấp hơi ấm trong nhà đã nộp chưa, ở xưởng có tổ chức đi chơi vùng
ngoại ô không, lần trước kết quả kiểm tra sửc khỏe thế nào.
Ăn xong dọn dẹp bát đũa, cô pha trà mới cho bố. Bố mở ti vi, ngồi dựa trên ghế
sofa, trước mặt bày ra vài tờ báo, đang nâng kính lão lên đọc cột tin tức.
Thấy Phổ Hoa đi ra, còn chưa đợi cô lên tiếng, bố đã đặt kính xuống, kéo ghế
bên cạnh kêu Phổ Hoa ngồi xuống.
“Nói đi, có chuyện gì vậy?”.
Không ai hiểu lòng con gái bằng bố, Phổ Hoa ngồi cạnh bố, nhẹ nhàng nhấp ngụm
trà, để đôi môi bớt khô.
“Liên quan... đến Vĩnh Đạo?”.
Bố rốt cuộc vẫn là bố, cô còn chưa mở miệng đã cảm nhận được.
“Dạ...”.
“Lần trước các con trở về... đã cãi nhau à?”. Bố Diệp quan sát con gái, cẩn
thận suy đoán.
“Không có”. Phổ Hoa lắc đầu.
“Vậy thì là thế nào? Rất nhiều lần mấy ngày không thấy nó trở về, luôn nói
bận, không bận đến mức cả cuối tuần cũng không có thời gian về ăn bữa cơm chứ?
Còn bên bố mẹ chồng con thế nào?”
“Không có... bố đừng đoán lung tung...”.
“Vậy thì có chuyện gì?”.
“Là... hai chúng con... có vài vấn đề...”. Phổ Hoa khó khăn nặn ra vài chữ,
thấy biểu hiện nghiêm trọng của bố, giọng nói bất giác run rẩy.
“Có vấn đề gì?”.
“Chúng con...”. Phổ Hoa không muốn thấy bố không yên tâm, cắn môi, đứng lên,
phịch một cái quỳ xuống trước mặt bố, vùi mặt lên đùi bố ôm chặt.
“Bố...”.
Tiếng bố đó, mang theo cả âm thanh của nước mắt, cũng mang theo nỗi hối hận và
bất lực sâu sắc trong hai năm qua.
“Con sao thế...”.
Phổ Hoa cảm nhận được đôi chân gầy run rẩy trong ống quần, bàn tay vỗ lên đầu
cô cũng run rẩy. Đôi tay nứt nẻ chai sạn, xoa trán cô, “Sao vậy? Hoa Hoa!”.
Tất cả vỏ bọc trong phút chốc tan tành, nước mắt trào ra. Cô ngẩng mặt lên,
dường như cắn nát môi, cuối cùng nói ra những lời nên nói với bố từ hai năm
trước.
“Bố, chúng con chia tay rồi... ly hôn rồi...”.
“Cạch” một tiếng, cốc trà bên tay bố đổ xuống bàn, nước trà sánh ra đất, tiếng
giọt nước tí tách cùng hỉ nộ ái ố của nhân vật trong ti vi át đi tiếng khóc
của Phổ Hoa.
Bố hoàn toàn bất ngờ đến sững sờ, rất lâu sau mới nói ra một câu không hoàn
chỉnh. Phổ Hoa nhào lên đùi bố khóc nức nở không thành tiếng, lại lo lắng, lại
sợ hãi.
“Bố... Bố...”
Nghe cô khóc gọi như vậy, bố giơ tay định đánh nhưng không nỡ, chỉ có thể vỗ
lên lưng cô, hỏi “Các con, mấy đứa này... rốt cuộc... là vì cái gì chứ...”.
Nói xong cũng không nén được mà bật khóc.
Qua nửa đêm, nhà họ Diệp thường ngày vốn ngủ sớm giờ vẫn sáng đèn. Cốc trà
trên bàn được thay nước mới, trà nhạt dần, không còn vị gì, chỉ còn hơi nóng
lan tỏa.
Phổ Hoa nói lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, nghe cô kể xong, bố đứng lên
chắp tay sau lưng bước tới ban công đứng tới tận bây giờ. Bóng dáng hơi khom
người của bố xuyên qua ánh đèn phòng khách in trên khung kính, khiến Phổ Hoa
nghẹn ngào. Bên cạnh cô đặt một cuốn sổ dán những bài báo cũ, bề mặt thấm đẫm
một vệt nước trà nhỏ. Bên trong đều là báo cũ vài năm qua, được xếp gọn gàng
theo thời gian, hễ là những chỗ có tên đều, được dùng bút chì khoanh lại. Tất
cả đều liên quan tới cô và Vĩnh Đạo.
Phổ Hoa ngồi rất lâu, đồ trong tay bị lấy đi mới biết bố đã đứng bên bàn lúc
nào, gấp tờ báo xếp sang một bên. Đôi mắt đỏ hằn lên những tia máu, vẻ mệt mỏi
xanh xao trên nếp nhăn chồng chất, hoàn toàn không giống một người mới hơn năm
mươi tuổi.
Ông kéo tay Phổ Hoa thở dài, trong phút chốc như già đi vài tuổi, chậm rãi
vuốt mái tóc rủ xuống hai má Phổ Hoa.
“Hoa Hoa, con đường này, bố không hy vọng con cũng đi. Cãi nhau thì cãi nhau,
ầm ĩ thì ầm ĩ, ly hôn không đơn giản như thế, con cũng thấy bố và mẹ rồi đấy,
bố thực... không thể để các con cũng như vậy. Các con còn trẻ, có gì thương
lượng xem sao, không được thì con ở nhà một thời gian trước đi, đợi hai người
đều bĩnh tĩnh rồi nói tiếp... Vĩnh Đạo không phải như con nghĩ, sự việc có lẽ
vẫn còn có nước xoay chuyển... không được vậy để bố đi tìm nó nói chuyện...”.
“Bố... đừng... con xin bố đấy!”. Phổ Hoa khó mở miệng về việc Vĩnh Đạo tái
hôn, cô thà để bố giữ hình tượng ban đầu của Vĩnh Đạo trong lòng còn hơn cho
bố biết Vĩnh Đạo đã lựa chọn người khác, đã có cuộc sống mới rồi.
Cô lại quỳ trên đất, ôm chân bố, cầu xin bố, “Bố... bố đừng tìm anh ấy...”.
“Con nghe bố nói...”. Bố không từ bỏ một tia hy vọng, kêu Vĩnh Đạo qua đây nói
xem, nói với bố... con đứng lên đi!”.
Bố kéo Phổ Hoa lên, nhưng cô không thể.
“Bố nói với Vĩnh Đạo, bố hỏi nó vì sao, không thể như vậy được... Bốn năm nay
bọn con kết hôn, Vĩnh Đạo như thế nào trong lòng bố rất rõ... Nó sẽ không
quyết định tuyệt tình như thế. Một đứa trẻ hiếu thuận như vậy sao có thể ly
hôn với con! Tháng trước nữa nó còn nói đợi trời đỡ nóng sẽ đưa bố ra ngoài
cho khuây khỏa... còn nói muốn theo bố học đánh cờ...”. Bố càng nghẹn ngào
hơn, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống nếp nhăn, “Bố vốn nghĩ nếu ngày nào đó bố
không còn, thì bên cạnh con ít nhất còn có Vĩnh Đạo để dựa dẫm, bố cũng có thể
yên tâm. Các con sao đã...”.
Phổ Hoa lắc tay bố, úp mặt lên lòng bàn tay ấm áp của bố, tìm kiếm sự an ủi.
Nước mắt lại chảy, cô như quay về thời thơ ấu, không ngừng tự trách, nhận lỗi
sai. “Bố... con sai rồi... con sai rồi... con thực sự sai rồi... bố...”.
Bố chỉ lắc đầu, ôm Phổ Hoa, không biết nên nói gì.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Phổ Hoa, cô lật
cuốn sổ dán báo, dụi khóe mắt cay cay, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Nội
dung các bài báo bắt đầu từ hồi trung học, sau đó là đại học, cái tên Vĩnh Đạo
từng chút từng chút xuất hiện nhiều hơn, số trang sau này còn nhiều hơn cả cô.
Trong đó còn có vài bức ảnh, lúc đầu bọn họ còn bị che kín trong đám bạn học,
sau đó là ảnh chụp chung của hai người.
Không thể không nói ra chuyện tái hôn của Vĩnh Đạo, có như vậy bố mới từ bỏ
việc thuyết phục, ông trở về phòng ngơ ngẩn hồi lâu, cầm phong thư bọc sổ tiết
kiệm đặt lên bàn, mặt không một chút biểu cảm, cũng không còn bi thương, không
phán đoán gì thêm nữa, chỉ nói “Trả cái này cho Vĩnh Đạo trước đi...”.
Gấp cuốn sổ lại, Phổ Hoa cất cuốn sổ tiết kiệm trên bàn lại, tiền là Vĩnh Đạo
biếu riêng bố, cô không rõ, thấy bố liệt kê chi tiết rõ ràng trên sổ sách cô
mới biết, từ sau khi tốt nghiệp đại học, Vĩnh Đạo đã kiên trì tròn sáu năm
rồi.
Bố nhất định rất đau lòng, có lẽ còn đau lòng hơn cả cô.
Trong phòng vọng ra tiếng ho của bố, Phổ Hoa bước tới gõ cửa, bố không trả
lời.
Trở lại tắt đèn, cô kéo chiếc chăn bố phủ trên ghế sofa đắp lên người, nằm
trong phòng khách chịu đựng một đêm. Đêm đó đối với cô mà nói, giống như rất
nhiều đêm trước, rất khó ngủ, nghĩ trước nghĩ sau trằn trọc, trăn trở tới khi
trời sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau khi cô tỉnh dậy, bố đã ra khỏi nhà, trên bàn để sẵn bữa sáng bố mua về
cho cô, sữa đậu nành nóng hổi còn đậy nắp, bánh ga tô nhân táo đã được cắt
thành miếng nhỏ, trong đĩa còn có bánh trứng gà.
Dưới phong thư còn có mảnh giấy nhắn, nét chữ bố nguệch ngoạc, “Trời lạnh rồi,
mặc thêm áo, buổi tối sớm về nhà. Bố”.
Bố chưa đề cập tới chuyện ly hôn, trên giá áo gần cửa treo thêm chiếc khăn
quàng cổ cũ mà Phổ Hoa để lại nhà.
Trước khi đi làm, Phổ Hoa đi một vòng trong phòng bố, trên tủ đầu giường để
gạt tàn chất đầy đầu thuốc lá đã hút, rõ ràng không chỉ mình cô không ngủ
được, lọ thuốc trị ho trống rỗng, quả bóng tập thể dục bố thường mang theo bên
mình cũng đặt bên gối.
Bóng lưng hơi còng đó lại xuất hiện trước mặt cô, và tiếng ho cả đêm của ông.
cầm quả bóng tập thể dục của bố lên, quấn khăn quàng cổ, Phổ Hoa không kịp ăn
sáng đã vội vàng rời khỏi nhà.