Phổ Hoa hoảng hốt rùng mình một cái mới ý thức được bản thân từ lúc tỉnh dậy
vẫn đang nằm nhìn lên trần nhà trống trải một cách thất thần. Rất nhiều sự
việc trước đây đều nhảy vào suy nghĩ của cô trong giấc mộng, giống như cuốn
tiểu thuyết lật nhiều thành ố vàng, đọc hết lần này đến lần khác, bỗng ngừng
bặt sau khi Kỷ An Vĩnh rời đi, thiếu vài trang kết thúc.
Tình tiết phía sau tràn ngập mùi vị của một người, không liên quan đến vui vẻ
hay bi thương, đều là anh, chỉ có thể là anh, anh thao túng đi về hướng nào,
khi nào kết thúc, tuy bề ngoài cho thấy tất cả đều tự cô an bài, tự cô đạo
diễn.
Ánh sáng từ khe rèm cửa làm căn phòng sáng dần, đồng hồ báo thức đầu giường đã
tới giờ phải dậy. Trước khi tiếng chuông báo thức reo, Phổ Hoa dậy kéo rèm,
đứng trong ánh mặt trời hít thật sâu, đón một ngày mới.
Vào nhà vệ sinh chải đầu, nhìn mí mắt sưng mọng trong gương, cô vừa muốn cười
vừa có cảm giác không khóc nổi. Trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi thiếu ngủ, cô lấy
đá đắp lên mí mắt rất lâu mà cũng không hết sưng. Thực ra giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra, cô cũng là đang lừa mình dối người, mấy người đồng nghiệp
như Lưu Yến ngoài mặt không hỏi, nhưng đều ngầm nhận ra cô không hề vui vẻ.
Bật ti vi chuyển sang kênh tin tức buổi sáng, Phổ Hoa không nhớ nổi một ngày
có chuyện gì quan trọng, đi hai vòng trong phòng khách trống rỗng rồi trở lại
nằm bò trên chăn trong phòng ngủ rộng lớn. Hải Anh từng nói, ăn năn hối hận là
một loại bệnh mãn tính, chiếm giữ trong cơ thể giống như tằm rút từng sợi, kén
lột từng lớp, chầm chậm rời đi. Cô nằm nghĩ lại bữa sáng hôm trước, vốn định
nướng hai cái bánh bao, tìm không thấy dao cắt lát chỉ có thể tách thành từng
mảnh, nhúng qua sữa bò ấm nuốt xuống bụng. Kiểu chướng bụng lành lạnh này bám
trong dạ dày rất lâu, khiến cô không có tâm tư trang điểm nhẹ lên đôi mắt thâm
quầng.
Đây là ngày thứ mấy sau khi Thi Vĩnh Đạo tái hôn? Cô nhìn chăm chăm lên lịch
trên tường, cố gắng nhớ lại.
Hoặc cách ngày đặc biệt nào đó rất gần? Sinh nhật cô? Sinh nhật Thi Vĩnh Đạo?
Đều không phải. Còn có vài ngày nữa là đến sinh nhật mẹ Thi Vĩnh Đạo. Câu anh
nói trước khi đi, cô vẫn nhớ như mới đây.
Sáng sớm khi ra khỏi nhà, cô thấy một phong thư màu trắng rất to nhét trong
thùng thư, Phổ Hoa lên tàu điện ngầm mới bóc, là tạp chí du lịch phát hành hai
tháng trước, trong đó có bài báo kèm bức ảnh đặc biệt mời Vĩnh Bác. Vài phút
là đọc xong, nội dung là bài giới thiệu du lịch rất bình thường, nhưng vì tấm
ảnh rất đẹp, khiến cô có hứng thú xem, đặc biệt là bức ảnh giữa trang, chiếm
trọn khổ giấy, phía trên là đại dương xanh thẳm không thấy bến bờ, chỗ nước
cạn, bầu trời, đường chân trời, trắng nhạt tới xanh lam, sạch sẽ đến trong
vắt, khiến cô cũng động lòng muốn rời khỏi đây một thời gian.
Trong thư rơi ra một tập tờ rơi quảng cáo thắng cảnh du lịch mỏng, cung cấp
thông tin chỗ nghỉ, chút động lòng đó dần dần lắng xuống khi nhìn dãy số trong
cột báo giá.
Việc đầu tiên khi cô tới nhà xuất bản là viết mail cho Vĩnh Bác. Một bài anh
ấy cần cô vẫn chưa dịch xong thì bài viết mới lại đến, vừa khéo cũng liên quan
tới du lịch, trong file đính kèm có vài bức ảnh mới chụp, rất giống bờ biển
trên tạp chí.
Nhấn phím trả lời, cô bắt đầu viết thư cho Vĩnh Bác.
Nhiếp ảnh gia: Dạo này anh thế nào?
Sáng sớm nhận được tạp chí của anh, em xem rồi, ảnh rất đẹp, bức ảnh bãi biển
đó khiến người ta muốn hướng về nó, đặc biệt là màu xanh ấy.
Lần sau đừng kẹp cả tờ rơi giới thiệu du lịch cho em, anh biết em không thể đi
mà, không bằng gửi nhiều ảnh nhé. Chụp bầu trời, bãi biển, vỏ sò, dấu chân,
gió biển. Lời văn trong tạp chí vẫn cần trau chuốt hơn, anh đổi tòa soạn rồi
à? Người biên tập này có vẻ lạ.
Bài viết về triển lãm ảnh vẫn còn một ít chưa dịch xong, có vài thứ em không
chắc lắm, liên quan đến lĩnh vực trường phái và chủ đề, tốt nhất có thể gửi
cho em ít tài liệu, em sẽ cố gắng làm xong nhanh nhất cho anh.
Vĩnh Đạo ở Bắc Kinh. Em vẫn khỏe.
Chúc anh mọi điều tốt đẹp!
Phổ Hoa
Di chuột định gửi đi, cô chần chừ một lát, đổi “Vĩnh Đạo ở Bắc Kinh. Em vẫn
khỏe” thành “Ở nhà vẫn ổn” rồi kiểm tra lại một lần nữa mới gửi đi.
Lưu một bức ảnh Vĩnh Bác gửi đến vào đống ảnh làm desktop background, Phổ Hoa
đóng Outlook, cầm bản thảo trên bàn vẫn chưa biên tập xong tiếp tục làm việc.
Công việc biên tập ở tòa soạn đơn điệu chẳng bao giờ thay đổi, tuy có thể nhận
được các bài viết khác nhau nhưng làm lâu một việc cũng không còn cảm giác mới
mẻ nữa, đa phần thời gian giống như mò kim đáy biển trong đống bản thảo gửi
đến một cách vô vị.
Bản thảo hay thường rất ít, bản thảo cô yêu thích còn ít hơn.
Buổi trưa Lưu Yến đề nghị ra ngoài gọi cơm cải thiện bữa ăn, Phổ Hoa vùi đầu
làm cho kịp tiến độ, nhờ đồng nghiệp mang giúp hai cái bánh bao từ nhà ăn về
ăn cho qua bữa.
Buổi chiều, thuận lợi đưa bản thảo cho người hiệu đính, cô tranh thủ xả hơi,
xuống cửa hàng tầng dưới mua cốc trà sữa nóng, lại ra máy rút tiền tự động của
ngân hàng kiểm tra tài khoản, dùng tiền trong hai thẻ gom đủ một tháng tiền
nhà trả góp.
Đứng bên quầy lấy số chờ chuyển tiền, Phổ Hoa thuận tay cầm mấy tờ giấy quảng
cáo về vốn trên giá. Cô không giỏi xử lý vấn đề tiền bạc lắm, mỗi lần người
khác đề nghị mua vài thứ đầu tư bảo đảm giá trị tiền gửi gì gì đó, cuối cùng
cô đều cắn cắn răng rồi lại không làm nữa. Tiền trong tài khoản chính là mấy
thử đó, ngoài chi phí trong gia đình còn phải gửi cho bố, đọc xong tờ quảng
cáo về vài loại quỹ đầu tư mạo hiểm, nhìn hàng số xanh đỏ liên tục thay đổi
trên màn hình điện tử, Phổ Hoa vo tờ quảng cáo ném vào trong thùng rác.
Lúc về, cô gặp Lưu Yến trong thang máy, chị ấy đang xách mấy túi đồ mua trong
siêu thị dưới tầng hầm, Phổ Hoa ấn phím mở cửa, tiện tay nhận một túi đồ từ
chị ấy.
“Làm gì mà chị mua nhiều thế?”.
“Giảm giá mà!”. Lưu Yến cúi đầu kiểm tra đồ trong túi, “Em không đi mua một
ít? Rẻ lắm đấy!”.
“Dạ thôi ạ, gần nhà em cũng có”.
Thang máy lên từng tầng, Lưu Yến lấy thân phận người từng trải nhắc Phổ Hoa
vài câu: “Bọn em vẫn là vợ chồng trẻ, không biết tiết kiệm, ngày tháng sau này
sẽ hiểu, tiết kiệm được chút nào hay chút đó!”. Sau đó rút ra tờ hóa đơn mua
hàng trong túi, gấp cẩn thận cho vào trong ví tiền.
Phổ Hoa không chú ý lắng nghe lời Lưu Yến, cô nhìn lên gương mặt mình trong
gương thang máy, phát hiện đã trang điểm nhẹ nhưng đôi mắt sưng vẫn rất rõ,
năm tháng sẽ để lại dấu vết, cô cũng không ngoại lệ. Vén lọn tóc ra sau tai,
cô theo Lưu Yến rời khỏi thang máy.
Buổi chiều không quá bận, Phổ Hoa cầm tờ báo sáng sớm, uống ngụm trà sữa từ từ
đọc phụ bản. Sắp tới giờ tan làm, cô có điện thoại nội bộ gọi tới phòng tổng
biên tập.
Đẩy cửa bước vào, đúng lúc một biên tập tổ khác quay người đi qua, sắc mặt đối
phương tối lại, liếc Phổ Hoa một cái rồi cúi đầu đi ra.
Chuyện tương tự như vậy Phổ Hoa cũng từng trải qua, không ngoài chuyện bản
thảo xảy ra vấn đề. Cô quan sát tổng biên tập đang ngồi nghiêm chỉnh sau bàn
làm việc, không thấy vẻ khác thường. Ngược lại, bóng dáng người phụ nữ trẻ
tuổi ngồi trước bàn làm việc có chút đặc biệt.
Mái tóc đen thẳng dài tới tận thắt lưng, váy dài chạm đất quét qua cây trúc
xanh thường hay bị quên tưới nước cạnh bàn, lộ ra đôi giày vải thêu đường vân
phẳng đặc sắc mà người thành phố hiếm khi nhìn thấy.
“Tổng biên tập!”. Phổ Hoa đứng ở cửa gọi một tiếng.
“Tiểu Diệp!”. Tổng biên tập đứng lên, người phụ nữ trẻ tuổi ngồi trước bàn làm
việc cũng đứng lên theo, quay người về phía Phổ Hoa. “Nào, tới đây ngồi!”.
Phổ Hoa không để ý tổng biên tập nói gì, cô hoàn toàn bị thu hút bởi gương mặt
trước mắt mình. Người phụ nữ này nhiều tuổi hơn một chút so với cô tưởng
tượng, gương mặt trắng nõn có sự thần bí không thể nhìn thấu, giấu sau mái tóc
đen, lông mày rất nhạt màu, bàn tay giơ ra cũng hơi lạnh, nhưng một câu chào
hỏi rất đơn giản từ miệng cô ấy phát ra lại khiến người ta đặc biệt dễ chịu.
“Chào cô, tôi là Lâm Quả Quả”. Cô ấy cười rồi nói: “Rất vui được biết cô”.
“Chào cô”, Phổ Hoa nhìn tổng biên tập, nắm tay cô ấy, nói tên mình một cách
thân thiện, “Tôi là... Tôi là... Diệp Phổ Hoa...”.
Buổi tối trên đường về nhà tắc đường rất kinh khủng, Phổ Hoa cúp máy cuộc điện
thoại Quyên Quyên gọi tới. Quyên Quyên đợi lâu đến mức hết cả kiên nhẫn, mua
tạm đồ ăn ở ngoài, nói mang một ít qua cho Phổ Hoa. Gần đây Phổ Hoa thường hẹn
Quyên Quyên đến ở cùng, một là bớt cô đơn, hai là không muốn bản thân nghĩ tới
những việc liên quan tới Vĩnh Đạo.
Cô mua thêm vài thứ đồ gia dụng cần thiết trong siêu thị cạnh nhà, dầu gội đầu
đổi sang nhãn hiệu khác rẻ hơn, cô còn đặc biệt mua tuýp kem đánh răng khuyến
mại mua một tặng một. về nhà không cần làm cơm, bật ghi âm điện thoại nghe lời
nhắn để lại trước đã.
Ngoài một loạt những lời càm ràm của mẹ, còn có khuyến mãi bảo hiểm.
Phổ Hoa mở ti vi, điều chỉnh âm lượng lớn hết cỡ, để căn phòng cảm giác có
người đang hết sức chuyên chú ngồi trước ti vi, cô mới ôm máy tính vào phòng
ngủ, ngồi xếp bằng trên giường kiểm tra mail.
Vĩnh Bác quả nhiên đã hồi âm, khi anh ấy bận, mười ngày đến nửa tháng thần
long thấy đầu không thấy đuôi - khi không bận, lại có thể hai tư tiếng trên
mạng.
Đại biên tập:
Tư liệu ở file đính kèm!
Ảnh không có trong tay, lần sau gửi hết cho em. Có điều bãi biển, vỏ sò, gió
biển chắc không thể chụp được rồi, hôm kia lại bay về đại lục, lần này là đầm
lầy, mấy chục mét vuông đều là đầm lầy, còn có vịt hoang, không biết em có
hứng thú không, ha ha.
Đúng là đã đổi biên tập rồi, đang trong thời gian hợp tác thử, không được thì
tính sau.
Tối qua gọi điện cho Vĩnh Đạo, nói em làm thêm, gần đây bận lắm à?!
Đợi bản thảo của em.
PS: Tuần sau sau nữa là sinh nhật mẹ, trở về Bắc Kinh gặp nhau rồi nói chuyện.
PPS: Cảm ơn em.
Đặt máy tính xuống, Phổ Hoa nằm ngửa lên giường, xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón
áp út, tháo ra cầm trong tay. Từ khi nghe lời bố, cô vẫn đeo nhẫn cưới, chỉ
khi đi tắm, trước lúc ngủ mới tháo ra. Nhưng rốt cuộc lừa người mà không lừa
được bản thân, không thể trở về cuộc hôn nhân gian nan phiêu bạt đó, có đeo
nhẫn mà nhớ nhung cũng chỉ thất vọng.
Sợ Quyên Quyên nhìn thấy, cô đặt nhẫn cưới vào trong ngăn tủ đầu giường, Phổ
Hoa nhất thời không nghĩ ra nên trả lời Vĩnh Bác như thế nào liền tắt mail anh
ấy gửi tới, hờ hững nghe giọng nói trong trẻo của người dẫn chương trình trong
ti vi ở phòng khách.
Bữa tối là món bánh kẹp thịt Quyên Quyên mang đến, rất tiện, không cần rửa
bát, thịt và rau đều có, Phổ Hoa ăn được một nửa, Quyên Quyên đã ăn hai cái.
Gội đầu xong, hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem đĩa, bật bộ
phim Friends đã xem bao lần, mỗi lần xem lại Quyên Quyên vẫn có thể hào hứng
được.
Ôm túi đồ ăn vặt, Quyên Quyên chỉ Joey trên màn hình, hỏi cô: “Cậu thích ai
nhất?”.
Phổ Hoa nghĩ một lát mới nói ra đáp áp mấy năm nay chưa hề thay đổi.
“Monica”.
“Vì sao?”. Quyên Quyên đặt túi bỏng ngô xuống, lấy tư thế tranh luận theo thói
quen, “Cậu lần nào cũng chọn cô ấy, cô ấy tốt chỗ nào chứ?”.
Bọn cô thảo luận vô số lần vấn đề nhỏ này, còn thêm cả Hải Anh, những người họ
thích đều khác nhau, Hải Anh thích Joey, Quyên Quyên thích Chandler, duy nhất
Phổ Hoa thích nhân vật Monica nhìn có vẻ bình thường nhất.
“Vì...”. Phổ Hoa nhai kỹ cọng trà, suy nghĩ một hồi, tìm không ra đáp án tốt
hơn để thuyết phục Quyên Quyên, “Có thể vì... cô ấy có Chandler!”.
“Vậy Rachel còn có Ross này! Phoebe còn có Mike này!”. Quyên Quyên không nén
được bắt đầu tranh luận, cười khúc khích một tiếng rồi nhai bỏng ngô tách
tách.
Tranh luận như vậy chưa bao giờ có kết quả, Phổ Hoa lần nào cũng chủ động rút
lui, mặc kệ Quyên Quyên nói lý của cô ấy, bản thân vẫn ủng hộ Monica như trước
đây. Thích một người không nhất định phải cần lý do, Phổ Hoa thuyết phục bản
thân mình như vậy.
Buổi tối cô nhường phòng ngủ cho Quyên Quyên, trải chăn ga gối đệm ở phòng
khách, Phổ Hoa tiếp tục ngồi bên bàn uống nước dịch tài liệu cho Vĩnh Bác.
Cửa phòng ngủ vẫn hắt ra tia sáng, Quyên Quyên có thể đang đọc sách, cũng có
thể đã ngủ rồi. Phổ Hoa đeo tai nghe bật bừa một bài hát. Nhớ đến mấy câu mỉa
mai của Quyên Quyên vừa nói, cô tìm thấy web xem video, tìm một tập Friends mở
ra xem.
Quả thực, Monica từng béo, từng thất nghiệp, bị bỏ rơi, bị lừa gạt, nhưng Phổ
Hoa chưa từng dối lòng mà phủ nhận sự yêu thích chân thành tự đáy lòng đối với
cô ấy. Cô nói với người khác mình thích Monica vì cô ấy có Chandler, nhưng cho
dù không có Chandler, cô vẫn sẽ không thay đổi tâm ý ban đầu của mình.
Kết thúc của Friends có hậu, cho dù thế nào, Phoebe đã có gia đình của riêng
mình, Rose và Rachel có Emma, quan trọng hơn là Monica và Chandler sau khi
trải qua cuộc sống hôn nhân cũng trở thành bố mẹ. Xem cảnh mọi người vây quanh
xe đẩy trẻ sơ sinh trong tập cuối, Phổ Hoa vô thức xoa bụng, tưởng tượng cảm
giác lồi lên ở chỗ đó, thai song sinh? Con trai? Hay con gái?
Trong cuộc sống không có nếu như, cô vĩnh viễn không thể biết đáp án...
Quay đầu bỏ tai nghe xuống, Phổ Hoa bước ra ban công mở một cánh cửa. Không
khí bên ngoài mát mẻ, ngấm vào toàn thân cô, tay cô vẫn ôm bụng, lại ngỡ ngàng
buông ra.
Nếu có thể, cô sẽ chọn đừng bắt đầu một cách vội vàng như thế, nếu có thể, cô
cũng sẽ chọn đừng kết thúc một cách qua loa như vậy, nhưng nếu có nếu như,
điều cô muốn nhất là học cách quý trọng và kiềm chế, không tranh cãi một cách
không cần thiết, dây dưa một cách ngoan cố, cũng không có sự mất mát... cuối
cùng...