Phổ Hoa Hiện Tại - Hai Mươi Bảy Tuổi 9


Giống Phổ Hoa mất hai năm mới thích ứng với cuộc sống độc thân, bố cũng cần
thời gian để tiêu hóa tin tức ly hôn của bọn họ.

Phổ Hoa về nhà, một mặt ở cùng bố, mặt khác để an ủi ông. Cô dễ dàng nhận ra
nỗi buồn không muốn nói ra của bố. Mấy ngày liền bố không xuống tầng chơi cờ,
hàng ngày chỉ đứng trên ban công nghe đài, đọc báo, bệnh ho nửa đêm cũng nặng
hơn, ngay cả thói quen gói bánh sủi cảo cuối tuần cũng dừng một tuần.

Nhưng Phổ Hoa dường như nhẹ nhõm đi rất nhiều, từ khi nói với bố, cô có thể
biểu lộ hỉ nộ ái ố chân thực trước mặt ông, cho dù hiếm khi vui vẻ. Cô thường
ra ban công hít thật sâu, mất vài tiếng làm bữa tối thịnh soạn cho bố.

Khi mẹ tranh thủ về nhà, cả nhà ba người cùng thảo luận tương lai của Phổ Hoa,
cô không tránh khỏi lại bị mẹ mắng. Lời răn dạy và quở mắng cho dù có cay
nghiệt nhiều hơn nữa Phổ Hoa đều có thể nghe được, đến một câu phản bác cô
cũng không nói, để mặc mẹ trút giận. Cô gửi tin nhắn nói cho Quyên Quyên mấy
lời khó nghe của mẹ, thi thoảng cũng cười cười một cách đau khổ, tự chế giễu
chính mình.

Sau khi không cần giả vờ nữa, Phổ Hoa thu dọn dần những thứ đồ trong căn phòng
vốn dùng để che đậy chuyện ly hôn, hết thảy đều khóa vào phòng chứa đồ, trên
chiếc giường đơn cũng chỉ còn lại một chiếc gối, ghế sofa cũng chỉ còn một đệm
dựa, trên giá giày gần cửa ra vào tất cả đều là giày của cô, đến chiếc nhẫn
cưới trên tay Phổ Hoa cũng khóa trong ngăn tủ không đeo nữa.

Thời tiết vào thu, bệnh ho của bố biến chuyển tốt hơn, Phổ Hoa dọn về nhà
mình, nhưng hàng tối vẫn

không quên gọi điện cho bô, và sô lân vê nhà ăn cơm cũng nhiều lên, số lượng
bánh sủi cảo mỗi lần gói cũng ít hơn trước một nửa. Cô thay đổi mẫu bánh để bố
vui, cho dù chịu mệt thêm một chút cũng cam lòng.

Mẹ qua nhà Phổ Hoa vài lần, không phải để kiểm tra cuộc sống độc thân của cô
thì cũng nói với cô những lời quan tâm mẹ con. Nhưng rốt cuộc mẹ là người đã
có một gia đình khác, lời bà khuyên có hay hơn nữa, Phổ Hoa cũng chỉ nghe rồi
để đấy, sẽ không làm theo.

Bắc Kinh vào thu vẫn còn cái nóng của mùa hạ, nhưng không oi bức khó chịu. Tạp
chí kỳ mới chỗ Phổ Hoa đưa ra thị trường thuận lợi, chuyên mục của Lâm Quả Quả
tạo ra phản ứng khá tốt, tòa soạn tổ chức hoạt động bán kèm ký tặng tác phẩm
với quy mô nhỏ ở thư viện thành phố, mời vài tác giả trụ cột đến cổ vũ.

Mấy việc công này tuy chiếm khối lượng lớn không gian cá nhân của cô nhưng đã
thành công trong việc phân tán sự chú ý của Phổ Hoa, khiến cô lúc nào cũng bận
rộn. Điều tiếc nuối duy nhất là lần ký tặng tác phẩm này Lâm Quả Quả không
tham gia, bận viết luận văn nên ở lại Thiên Tân, còn may cuối tuần nào cô ấy
cũng gửi bản thảo tuần mới đúng thời gian cho Phổ Hoa.

Họ thư từ qua lại không nhiều, thư của Lâm Quả Quả lúc đầu nhẹ nhàng như một
học sinh ngoan ngoãn, cuộc thăm dò như có mà cũng như không ở cửa hàng “Mọt
sách” ấy cũng không xảy ra nữa. Thế là Phổ Hoa bạo gan hỏi cô ấy vài vấn đề về
hôn nhân và nhân sinh quan, câu trả lời của Lâm Quả Quả không phải lập luận to
lớn dài dòng, nhưng cô ấy luôn thao thao bất tuyệt viết ra những suy nghĩ để
thảo luận với Phổ Hoa. Như vậy Phổ Hoa càng lĩnh hội sâu hơn về chuyên mục của
Lâm Quả Quả, so với trước kia cũng hiểu nhiều hơn con người Lâm Quả Quả.

Lâm Quả Quả có rất nhiều gương mặt, hơn nữa nắm vững một cách chuẩn xác khi
nào sử dụng gương mặt nào của bản thân. Cô gần như trả lời một cách hoàn hảo
những câu hỏi vô cùng kỳ quặc của độc giả, tiếp tục học chương trình tâm lý
của mình, ứng phó với biên tập tạp chí như Phổ Hoa, cô ấy còn chăm sóc cậu con
trai năm tuổi không rõ bố - Lâm Bác.

Mùa thu năm nay trôi qua nhanh, tâm trạng Phổ Hoa cuối cùng cũng lắng xuống.
Cô bắt đầu quàng chiếc khăn bố tìm thấy đi làm, ngồi trong tàu điện ngầm lật
quyển tâm lý Lâm Quả Quả thường đọc. Sáng sáng mở cửa sổ, chăm sóc chậu cây
nhỏ bên cạnh chỗ ngồi của cô. Trên những cành cây rậm rạp nay chỉ còn lại hai,
ba chiếc lá, cũng không còn bóng dáng những chú ve, văn phòng yên tĩnh chỉ
nghe tiếng gõ bàn phím, tiếng lật bản thảo của các biên tập. Khi rảnh rỗi, Phổ
Hoa mở máy tính thưởng thức ảnh của Vĩnh Bác. Trở thành biên tập phụ trách tác
giả chuyên mục nổi tiếng, công việc của Phổ Hoa trở nên rất phong phú, đến Lưu
Yến cũng nói, sau mùa thu, sửc sống của cô hồi phục không ít, sắc mặt cũng tốt
hơn nhiều, đã nở nụ cười.

Ngày tháng qua đi trong sự bận rộn, quá khứ sẽ không trở lại nữa. Phổ Hoa hiểu
rất rõ, khóc cũng qua một ngày, đồng thời cười cũng qua một ngày. Trong tròn
hai năm qua, đây là khoảng thời gian Phổ Hoa sống nhẹ nhõm nhất, tuy cũng khó
tránh khỏi có lúc buồn bã, sa sút tinh thần, thậm chí nước mắt rơi tràn mi.

Khi tin tức kết hôn của Tiểu Quỷ truyền đến, Phổ Hoa đang ở trong văn phòng
phủi bụi bám trên

quyển lịch cũ viết công việc phải làm ở trang mới. Mạch Mạch gửi tin nhắn tới,
Thái Hồng cũng gọi điện đến. Đối với bạn bè cùng ký túc xá mà nói, đây có thể
gọi là tin vui nhất trong năm.

Phổ Hoa hiếm khi phấn chấn như vậy, cô tích cực tham gia cuộc tụ họp của mọi
người, chúc mừng Tiểu Quỷ đính hôn, gặp mặt chú rể tương lai, tham mưu việc
lựa chọn áo cưới, bàn bạc lo liệu các nghi lễ. Thời gian đó, Mạch Mạch, Đường
Đường, Thái Hồng, Tiểu Quỷ thi thoảng ở lại nhà Phổ Hoa, cộng thêm cả Quyên
Quyên việc gì cũng nhiệt tình nữa, sáu người phụ nữ ở cùng nhau không thể nói
là không náo nhiệt.

Phổ Hoa là người từng trải, có kinh nghiệm nhất trong số đó, nhưng cô chưa bao
giờ lo liệu lễ kết hôn, cũng chưa từng tham gia nghi lễ long trọng. Khi cô và
Vĩnh Đạo kết hôn, chỉ đơn giản là đến phòng dân chính đăng ký kết hôn, sau đó
mời bạn bè hai bên đến ăn bữa cơm mà thôi. Vì vậy trải qua cả quá trình từ khi
đính hôn đến nghi lễ của Tiểu Quỷ, cô cũng lĩnh hội được cảm giác một lần làm
cô dâu, có buồn phiền bi thương, nhưng nhiều hơn cả là niềm vui.

Tiểu Quỷ lấy chồng vào mùa đẹp nhất ở Bắc Kinh, trong đám phù dâu không có Phổ
Hoa, cô đứng ở hàng thứ nhất những người đến dự buổi lễ, mặc bộ bình thường
nhất, mắt nhìn người bạn thân bước lên bàn thờ Chúa, nắm tay chú rể. Ba người
bạn thân còn lại làm phù dâu tranh cướp bó hoa cưới đại diện cho hạnh phúc và
may mắn, cuối cùng lại để rơi vào tay người ta.

Tối đó, từ nhà mới của Tiểu Quỷ trở về, Phổ Hoa vẫn mặc bộ quần áo đó nằm trên
chiếc giường đơn của mình nói chuyện điện thoại với Quyên Quyên, hồi tưởng lại
không khí sôi nổi của lễ cưới.

Cúp máy, cô vô công rồi nghề kiểm tra hòm thư. Ảnh đám cưới mà Thái Hồng hứa
hẹn vẫn chưa gửi qua, Lâm Quả Quả cũng không lên mạng. Đang chuẩn bị thoát,
MSN hiển thị Vĩnh Bác lên mạng.

Sau khi anh lên đường đi Tân Cương làm chuyên đề về con đường tơ lụa, hai
người có lẽ lâu lắm không gặp, đến công việc phiên dịch mấy ngày rồi anh cũng
không nhờ Phổ Hoa làm.

Phổ Hoa mở cửa sổ nói chuyện với Vĩnh Bác, đang chuẩn bị chào hỏi thì màn hình
đột nhiên hiện ra một hàng chữ, rất dài, chữ cái với các con số lung tung, cho
thấy người gõ chữ rất sốt ruột.

Cô không hiểu hai câu phiên âm ban đầu, gửi một hàng dấu hỏi cho Vĩnh Bác thì
di động reo.

“A lô? Phổ Hoa!”. Tín hiệu điện thoại không tốt, tạp âm rè rè, giọng Vĩnh Bác
rất lớn: “Em đang ở đâu?”.

“Em... em vừa tham gia đám cưới bạn xong, sao vậy?”.

“Vĩnh Đạo đâu!”.

“Anh ấy...”. Phổ Hoa lần nữa lại nghẹn lời.

“Chuyện của phòng thí nghiệm, em biết không? Mẹ vừa gọi điện cho anh xong, nói
Vĩnh Đạo muốn bà đưa mười vạn tệ, buổi sáng chuyển qua, chiều đã không thấy
người đâu rồi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nó đâu!”. Vĩnh Bác hỏi như pháo nổ
liên hồi, thở hổn hển, phì phò, “Mẹ kiếp, cái đường dây ghẻ này, tín hiệu bên
này không ổn định, Phổ Hoa, nghe thấy không!”.

Niềm vui tham gia hôn lễ bị những lời của Vĩnh Bác xóa sạch, tâm trạng của Phổ
Hoa bất giác trĩu nặng.

“Mẹ gọi cho em, sao em luôn không nhận máy, hai đứa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vĩnh Đạo đâu? Hay bị người ta lừa rồi: Bố huyết áp không tốt, không chịu được
lo lắng, em kêu nó về nhà ngay cho anh, nói rõ sự tình! Tiền là chuyện nhỏ,
người phải về trước, em cũng vậy!”. Tính cách Vĩnh Bác chưa bao giờ khách sáo,
toàn dạy dỗ bọn họ như phụ huynh, “Em là vợ nó, cho dù xảy ra chuyện gì đều
không thể khoanh tay đứng nhìn, Phổ Hoa, em nghe thấy không!”.

“Em...”. Phổ Hoa nhất thời khó mà giải thích được.

“Lần trước Vĩnh Đạo từng nói qua với anh, anh tưởng là việc nhỏ ứng phó một
chút là qua thôi, sao bây giờ lại thành nghiêm trọng như vậy? Em nói đi chứ,
anh đang hỏi em đấy? Vĩnh Đạo đi đâu rồi, mẹ đang lo đi tìm nó, kêu nó nhanh
chóng về nhà, không về cũng phải gọi điện cho cả nhà để mọi người biết nó bình
an! Di động của nó cũng tắt! Làm thế nào đây?”.

“Vâng... em... em lập tức... đi tìm anh ấy...”. Phổ Hoa nơm nớp lo sợ đồng ý
yêu cầu của Vĩnh Bác, căn bản không kịp cúp máy, trực tiếp dùng máy bàn gọi
tới nhà Hải Anh, nghe ngóng tăm tích của Vĩnh Đạo từ chỗ Doãn Trình. Suốt đêm,
Phổ Hoa gọi điện rất nhiều lần, tới ngày thứ hai di động vẫn hàng nghìn lần
vang lên như nhau: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

Sáng hôm sau, theo ý của Vĩnh Bác, Phổ Hoa khắc phục trở ngại trong lòng, gọi
điện về nhà Vĩnh Đạo động viên hai cụ, lại xin nghỉ chạy đến cơ quan Doãn
Trình, dù thế nào cũng bắt cậu ta tìm ra tung tích của Vĩnh Đạo.

Doãn Trình cách một ngày sau mới có tin tức, cậu ta đưa Phổ Hoa một số di động
nơi khác, nói Vĩnh Đạo đã liên lạc về nhà.

Có được số điện thoại, Phổ Hoa vội vã gọi, điện thoại không ai nhận, reo đủ
một phút mới có người nghe.

‘Thi Vĩnh Đạo!”.

Họ lâu lắm không nói chuyện điện thoại, cô lo lắng cho sự an nguy của anh, vì
vậy buột miệng gọi tên anh, hoàn toàn không ngờ được tiếng trả lời đầu dây bên
kia là vài tiếng ho khẽ khàng.

Giống như giọng anh nhưng cô không dám khẳng định.

“Thi Vĩnh Đạo? Là anh à?”.

Cô nắm chặt ống nghe, trái tim bất giác cũng siết chặt.

Im lặng hồi lâu, đối phương vẫn không trả lời.

Mất hết sự kiên nhẫn, cô lại không thể không nén lại mâu thuẫn và khúc mắc
trong lòng, dịu giọng, gọi như khẩn cầu một lần nữa.

“Vĩnh Đạo à?”.

Lần này im lặng lâu hơn, khi cô gần như từ bỏ thì một lời đáp khàn và nhỏ vang
lên chỉ có một từ.

“Ừ...”.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #10