Người đăng: thanhhs79Người ta nói nơi đâu có người là ở đó có giang hồ quả thật không sai.
2 ngày qua đoàn người Doãn Kế Anh và Thiên đi liên tục không ngừng một mạch tới trấn Tây sơn.
Nhưng Thiên thật không ngờ chỉ một cái trấn nhỏ hẻo lánh này nhưng lại có không ít cặp mắt không sạch sẽ, còn chưa đi được nửa vòng Tây Sơn trấn 2 người họ đã gặp không ít mật thám chú ý.
Lần này Thiên yên lặng cười, sự trở về này nhất định là sẽ kéo tới một đám phiền phức ah
"Tiểu nhị, cho 1 bàn thức ăn và 3 gian phòng thượng đẳng"
"Có ngay ..có ngay.."
"Tiêu đại ca, tối nay chúng ta nghỉ ngơi 1 đêm đi, mai lại đi tiếp" Doãn Kế Anh hỏi có ý trưng cầu.
Dù sao trên đường này cũng cô độc, Doãn Kế Anh lại là người tương đối hiểu rõ phong tình, lại càng cùng đường đi cho nên Thiên rất vui vẻ để nàng dẫn đoàn nhưng mà cô nương này làm ra quyết định gì cũng hỏi ý kiến của hắn bắt đầu có xu thế ỷ lại giống Tiểu Thanh mất rồi.
Doãn Kế Anh mặc dù mới 17 tuổi nhưng lại là thương nhân cho nên cá tính rất cởi mở lại nhanh nhẹn, trí tuệ và kiến thức đều rất tốt.
"Tiểu Thanh, sao không ăn..."
"Ư...ăn không có vô, món ăn gì ..sao lại dở như vậy ah, nuốt không có trôi"
Đã ăn quen món của Thiên nấu cho nên nàng bây giờ mới phát hiện ra thì ra món ăn bên ngoài và món ăn Thiên nấu lại cách biệt nhau lớn tới như vậy.
"Uhm...Tiêu đại ca, ta..cũng ăn không vô" Doãn Kế Anh cũng nhăn nhăn cánh mũi, môi anh đào chúm chím vênh vênh xinh đẹp vô cùng.
"Các ngươi có biết phí tiền không...một bàn đồ ăn quá trời quá đất không ăn đi còn muốn ta đi làm thân trâu ngựa nữa sao"
"Nhưng mà...ca...ta ăn không vô, sẽ đói...sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó...ca..."
"Ờ..."
Chiêu làm nũng này vừa ra Thiên liền lập tức giơ 2 tay đầu hàng, bộ mặt hung ác không duy trì nổi nửa phút.
Doãn Kế Anh ở bên ngoài chỉ biết cười lên vui vẻ.
"Vậy được rồi, chờ ta chút xíu đi.."
Nói xong Thiên lấy ra một cái niêu lớn bằng bàn tay trên bàn trút hết cá bên trong ra sau đó tay hắn hoa lên trên không trung hóa thành vô số đạo tàn ảnh không đồng nhất.
Cũng chẳng thấy có bất kỳ sự biến động lực lượng gì lại càng không có một chút khói lửa nhân gian cứ như vậy liền họa lên một chùm hoa văn trong nồi và nắp nồi sau đó Thiên lại trở ngược đít nồi lên nhanh như chớp khắc thành 1 cái hoa văn mầu đỏ chót.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong thời gian chớp mắt đã xong, 2 nàng Doãn Kế Anh bên cạnh còn chưa kịp thấy gì đã thấy Thiên đặt nồi xuống.
Trên cái kệ gỗ nhỏ 3 chân đã đặt chiếc nồi đất, đạo hoa văn mầu đỏ tức thì bộc phát hào quang đỏ rực, hỏa hệ phù lực liền cuộn trào tới nung đỏ đáy nồi.
Điểm kỳ lạ là nhiệt độ khiến nồi này được nung đỏ nhưng lại không hề phả ra xung quanh một chút nào.
Tay Thiên làm một động tác vuốt ngón tay quanh miệng nồi 1 cách thật bình thường nhưng ngay sau đó thủy hệ phù lực tinh khiết liền tập trung sau đó hóa thành nước đổ vào nồi.
Thịt đã được Thiên cắt ra từ lúc nào bây giờ chỉ thấy hắn bỏ từng tảng lớn những miếng thịt mầu đỏ tươi vào nồi, ngón tay vẫy động liền phân những khối nhỏ.
Linh chi, thảo dược, gia vị...mỗi thứ đều được hắn dùng bện pháp tương tự bỏ vào nồi, động tác liền mạch trôi chảy.
Chẳng mấy chốc mà mùi thịt thơm phức đã ngào ngạt bốc ra khiến một đám thực khách xung quanh đều tham lam hít hà
"Tiêu ca ca...cái nồi của huynh nhỏ như vậy...làm sao mà đủ ăn ah"
Doãn Kế Anh chu cái miệng nhỏ hỏi, khí chất tươi tắn khiến người xem chỉ hận không thể hôn một cái.
"Anh tỷ ah, tỷ yên tâm đi...ca ca ta làm việc còn phải lo có sai sót ...không để tỷ đói đâu"
"Ta không sợ đói...ta chỉ khó hiểu thôi mà, với lại thật sự 2 ngày nay liên tục không ăn bây giờ cũng rất tưởng nhớ món ăn của Tiêu ca làm...nàng xem, bụng ta kêu réo lên rồi nè"
"Hihi...ta phải khuyên tỷ đó nha, không nên ăn món ăn ca ca ta nấu quá nhiều nếu không tỷ cũng sẽ giống như ta...thành quỷ tham ăn"
"Vậy không phải tốt sao...cùng lắm thì sau này ta cũng giống như muội, bám riết lấy Tiêu ca ca kiếm ăn"
"Tỷ đây là đang âm mưu phải không ?, Tiêu ca là của muội...tỷ đừng hòng giành với ta"
"Được rồi, 2 nàng đây là đang mang ta ra đấu giá sao...da mặt ta mỏng không chịu nổi đâu...ta sẽ mắc cỡ"
"Xí....ai biểu huynh xía vào, ngồi im đó cho muội" 2 cô nương này nhất khí đồng thanh hô lên, quả thật là điển hình của kẻ được lợi nhưng vẫn lớn lối không biết điều.
"Ah..được..." Thiên quả thật ngồi đó thành thật nấu ăn.
Ngay lúc này, từ ngoài cửa đi vào một tên thanh niên khí chất cao quý, tướng mạo đoan chính cùng với nô bộc.
2 người này vừa tiến vào liền ngồi ở cái bàn đối diện với Thiên, ánh mắt vô tình nhìn tới chỗ Tiểu Thanh sau đó hắn liền ...đứng hình.
"Nhị vị cô nương, tại hạ Châu Hạ không biết có thể ngồi cùng bàn với nhị vị cô nương hay không ?"
Tên này vừa tới mắt liền dính vào Dương Tiểu Thanh mà nhìn còn Thiên, nhưng ngẫu nhiên đã xem như người hầu không đáng nhắc tới.
Châu Hạ là một cái tên rất nổi danh tại Ngũ Kinh Vực, là một vị thiên tài đỉnh cấp thuộc Châu gia, tương truyền hắn thức tỉnh huyết mạch 2 cánh dực nhân, nổi danh về năng lực phi hành và tốc độ cực nhanh.
Đáng tiếc rằng dù hắn danh tiếng có thịnh cỡ nào, ngoại hình dung mạo có bao nhiêu khí khái thì đối 2 nàng Tiểu Thanh cũng chẳng chút nào đáng kể.
"Bàn này của ta chật rồi...lát nữa còn có người ngồi nữa, công tử.. cảm phiền" Doãn Kế Anh lễ độ nói nhưng thái độ hờ hững ngữ khí mang ý trục khách rõ ràng.
Chân mày Châu Hạ lập tức nhếch lên, ánh mắt lóe một tia sắc nhọn, thái độ không vừa lòng.
"Không sao...bàn này còn rộng, chỉ cần để sủng vật của nhị vị xuống dưới ngồi là đã rộng rồi sao"
Phải nói câu này Châu Hạ hắn cũng tự cảm thấy mất mặt, đi giành chỗ với 1 con chó đen và một con Linh Miêu quả thật là quá hạ thấp thân phận hắn, nhưng mà nếu bị 2 nữ tử từ chối thì lại càng khó chịu hơn.
"Không được, Tiểu Miêu, Tiểu Hắc đều là sủng vật của Ca Ca ta, không thể xem thường nó"
Dương Tiểu Thanh cương quyết.
Đối với nàng thì một tên Châu Hạ này vẫn không bằng được 1 con sủng vật của ca ca nàng, thậm chí là cả Doãn Kế Anh cũng nghĩ giống vậy.
"Hừ, đúng là cô lậu quả văn...các ngươi có biết thiếu gia ta là ai không,..là đại thiếu Châu gia, là đệ nhất thiên tài Ngũ Kinh...các ngươi còn dám tỏ thái độ ngu xuẩn như vậy sao....muốn chết"
Nô bộc Châu Hạ nhảy lên quát lớn.
Châu Hạ vội ngăn cản, thái độ vừa lịch sự vừa tức giận.
"Nô bộc của ta vô lễ, mong nhị vị lượng thứ, A Bộc...còn không cúi đầu xin lỗi"
"Hừ...thiếu gia, loại có mắt không tròng như vậy mà ngài còn bắt ta xin lỗi, được thiếu gia ngài tới đây bắt chuyện...đó là phúc 3 đời của họ..."
Ngay lúc này giọng Thiên bất ngờ cắt đứt.
"Món canh sắp xong rồi...2 nàng nếu không muốn bị chia phần thì giải quyết nhanh đi"
"Tiện nô ngươi...chủ tử ta nói chuyện, ngươi là thân phận gì mà dám xía vào....ah, thì ra là một tên Hắc Đồng nhân tộc, to gan...một tên tiện nhân còn dám ngồi cùng bàn với chúng ta...cút"
Nhưng tên nô bộc này vừa nói xong thì một trận sát khí đã ập đến, một tia sáng đã chớp lóe lên sau đó.
"Phụt.....Ahhhhh...." Tiểu Miêu trở về lại ghế ngồi, ánh mắt nhìn tên nô bộc lăn lộn trong vũng máu, ánh mắt như 2 đốm lửa cháy rực, miệng nhe ra hàm răng trắng ởn.
"Súc sinh...ngươi..." Châu Hạ quá bất ngờ, loại huyết mạch dực nhân nổi danh tốc độ như hắn không ngờ lại không thể phản ứng kịp với tốc độ của một con hạ đẳng hung thú, thật làm hắn quá bất ngờ nhưng ngay sau đó bất ngờ liền chuyển thành phẫn nộ.
Dám đả thương nô bộc của hắn, người ta nói đánh chó phải nhìn mặt chủ...người Châu gia hắn đâu phải ai cũng có thể tùy ý vung tay.
"Nhị vị, thái độ như vậy là sao...chỉ vì 1 vài câu nói đã ra tay đả thương người, đây là lý gì...mong 2 cô nương cho ta một câu trả lời"
"Trả lời cái gì,...miệng hắn thối, ngay cả đại ca ta cũng dám buông lời làm nhục...đó là Tiểu Miêu còn sợ ca ca ta trách phạt chứ nếu là ta....hắn nhất định đã chết"
Dương Tiểu Thanh xinh đẹp bỗng nhiên trở nên như vậy cứng rắn.
"Lẽ nào lại như vậy....một con sủng vật làm bậy ta có thể không tính, nhưng chỉ một tên tiện chủng còn dám vênh váo như vậy là sao...hắn đủ tư cách ngồi đây sao"
"Hạ công tử, nếu ngươi còn dám làm nhục ca ca ta chớ trách ta trở mặt vô tình"
Lời vừa xong, một đầu cự miêu sát khí hung bạo xuất hiện.