Người đăng: thanhhs79Thứ Thiên chắt lọc ra từ bầy hỏa xà đó là tinh hoa trong âm hàn huyết dịch làm chủ, tinh hạch và linh hồn làm chính.
Lục dương công là một môn công pháp lấy năng lượng vô cùng cuồng bạo nóng cháy từ mặt trời để tu luyện, lấy năng lượng này trải qua rèn luyện sẽ phân thành 6 loại cực dương hỏa lực khác có uy lực tương đương mà sử dụng.
Có điều công pháp này dưới con mắt của Thiên thì nó còn thiếu sót quá nhiều đặc biệt là vô cùng tai hại đối với nữ tính.
Nữ tử thuần âm mà lại ép luyện cực dương, đây không phải là tự sát hay sao, nếu như họ luyện không được thì còn thôi nhưng nếu thật sự luyện được thì hậu quả khôn lường.
Thiên sáng chế ra công pháp mới này là lấy trên cơ sở lục dương công cũ để làm điểm giao tiếp, lấy huyết dịch âm hàn của hỏa xà để làm dẫn luyện thành một viên đan dược.
Không sai, nãy giờ Thiên là lấy quả trứng rắn ra hấp thu tinh hoa sau đó lại khắc lên đó phù văn nhưng thực tế đó là phương pháp luyện đan.
Lục dương công là một môn công pháp thiếu hụt, nếu luyện thành đến tầng 6 sẽ khiến lục phù hợp lại thành một tòa lục giác phù văn.
Nhưng phù văn Thiên vẽ ra lại là hình tròn, mọi chi tiết thừa đều bị lược bỏ tối ưu hóa, công pháp phân thành cửu dương cửu hệ, bên trong cửu dương lại ẩn chứa thêm 9 loại thần thông hỏa hệ thánh phẩm huyền cấp đỉnh.
9 loại công pháp kèm theo này ứng với 7 loại mầu sắc và thuộc tính ánh sáng bình thường đi từ thấp đến cao: đỏ, cam, vàng, lục, lam ,chàm, tím cùng với cực hạn hỏa hành chi ý làm thứ 8, cực hạn pháp tắc hỏa đạo làm thứ 9.
Cửu cửu quy nhất, lấy 9 hợp một mà vẽ ra trận văn này, tên của nó hẳn phải gọi là Cửu Dương Công.
Thiên lấy cửu dương phù văn này khắc vào hạch tâm đan dược dẫn động hỏa lực tụ lại một điểm, huyết mạch băng hàn của hỏa xà sẽ tự động bị ép phân tách rồi đổ dồn về một phía khiến đan dược chốc lát liền phân ra âm dương.
Linh hồn cô đọng của hỏa xà hóa thành đan linh, âm hàn lực lượng hội tụ thành một điểm tạo ra xu thế cân bằng, đan dược như vậy liền hoàn thành.
"Pụp....xẹt..." Thiên vừa buông tay, cái vỏ trứng liền vỡ vỏ để lộ ra một trận bạch quang 2 mầu chói mắt bên trong.
Một trận cảm giác nóng bức xen lẫn mát lạnh dâng lên kèm với một tiếng reo linh động vang lên.
Từ trong vỏ trứng, một viên bạch sắc đan dược dần thu liễm đi bạch quang linh động bay tới chỗ Thiên rơi vào tay hắn.
"Tiểu Thanh lại đây...."
Dương Tiểu Thanh tim vẫn còn đập nhanh chậm rì rì đi tới, ánh mắt ngạc nhiên nhìn viên thuốc trong tay Thiên như có mạng sống.
Thiên đưa cho nàng viên thuốc nói.
"Trút hết phù lực vào đây đi"
"Ờ..."dù không biết sẽ ra sao nhưng theo bản năng nàng vẫn nghe lời Thiên bắt đầu trút hết hỏa linh lực vào trong đan.
Chuyện thần kỳ liền sinh ra.
Chỉ thấy đan này vô cùng hợp tác liền hấp hết hỏa hệ phù lực của nàng, xà linh bên trong một bên thì tự đồng hóa mình thành một phần của Dương Tiểu Thanh một bên lại truyền trở lại cơ thể nàng một loại hơi tức mát lạnh.
Hỏa hệ phù lực của nàng càng ngày càng giảm, khí tức mát lạnh lại càng ngày càng nhiều lên.
Trên viên đan dược lại không ngừng giảm đi mầu trắng xanh của âm hàn lực, tăng dần lên phạm vi của màu trắng hỏa lực.
30 phút sau, quá trình này kết thúc cũng là lúc viên đan dược hoàn toàn biến thành mầu trắng khiết bạch của hỏa năng sau đó hóa thành một đầu tiểu hỏa xà chui tót vào nhân đan của Dương Tiểu Thanh.
Lúc này trong nhân đan của nàng, mọi hỏa hệ phù lực đều không còn hay nói cách khác chính là đã toàn bộ tiến vào trong viên hỏa đan này, đan điền trống rỗng không một tia năng lượng.
Nhưng sự việc còn chưa kết thúc ở đó, đan dược này khi tiến vào nhân đan còn lại tiếp tục hấp thụ hỏa nguyên của nàng....đây tất cả đều là hỏa hành chi bổn nguyên trong cơ thể, là một yếu tố cân bằng trong ngũ tạng lục phủ.
Trái tim nàng vì như vậy mà dần được chữa lành vết thương do hỏa thịnh khiến mất cân bằng ngũ hành, lấy lại tuổi thọ đáng nhẽ sẽ bị mất đi của nàng.
Hoàn thành công việc, hư ảnh xà linh liền tróc ra ngoài đan dược bắt đầu thổ nạp hấp khí tự động cưỡng ép cơ thể nàng tu luyện, hỏa hệ năng lượng từ ngoại giới tự động bị hấp vào miệng xà sau đó từ viên đan dược lại tỏa phát ra 9 đạo phù văn thần thông khắc lên Nhân trụ, 9 đạo phù văn này mỗi cái một loại mầu sắc tỏa ra ánh sáng lung linh.
Nhân đan cũng vì như vậy mà dần xuất hiện lại một loại phù lực thuộc tính ánh sáng có 9 mầu.
Cảm nhận được lực lượng dâng trào trong thể nội, nàng không nhịn được vận lên một tia hồng quang theo đầu ngón tay bắn ra ngoài.
"Đùng....xèo..." một trận nổ tung vang lên, trùng hợp trung tâm vụ nổ lại may mắn nằm ngay vị trí hòn đá Thiên đang ngồi, uy lực lớn không thể tả, viên đá lớn 2 người ôm lập tức liền vỡ tung thành vụn thạch sau đó giữa không trung liền bị nung thành nham tương nóng hổi, những tia dư âm hồng quang tán xạ ra còn tiếp tục phá cái hố đó thành một lòng chảo lớn tướng, và quan trọng nhất...đó là người ngồi trên đó, quả thật là xui xẻo rồi
Thiên cũng thật sự là quá mức bất ngờ đi, hắn vừa mới rảnh rỗi ngồi đây thở ra một hơi thì trận tai nạn khủng khiếp đã diễn ra...hắn có là thần tiên thì cũng không biết được với sắc xuất bằng 0 một chỉ này nhắm trúng mình đó lại trở thành sự thật... tất cả đều nằm ngoài tầm dự đoán của hắn.
Ở trên đất Dương Tiểu Thanh bưng kín miệng sợ hãi, tất nhiên bây giờ nàng còn không có chú ý đến uy lực một chiêu của mình mà là để ý đến vị đại ca xấu số đang phun ra một cột khói nằm chèm bẹp trong cái hố bên dưới.
"Ca...huynh...có sao không, muội...lỡ ..tay"
........
2 ngày sau.
"Ca...đây là công pháp gì, thật là mạnh ah...còn mạnh gấp mấy lần một kích toàn lực của muội trước kia, thậm chí ngay cả thương của đại thúc cũng không bằng được như vậy đi"
"Với lại viên đan dược đó nữa...tên gọi là gì ah, kỳ lạ nha...đan dược mà lại không dùng để ăn mà luyện hóa giống như pháp bảo vậy, dùng mãi mãi...diệu dụng không thể tả nổi"
"Ờ....mạnh...phải rồi....mạnh lắm" cái mặt Thiên méo xẹo như bánh bèo.
"Hihihi...đó là tại muội lỡ tay thôi mà...không có cố ý, để muội nấu ăn bù đắp lại cho ca ca nha"
"Thôi khỏi....nàng nấu ăn, Tiểu Hắc còn ăn không vô...mùi cháy khét có thể dọa sợ cả hung thú, nguyên cánh rừng suýt bị thiêu rụi... mới cho nàng nấu một đêm đã làm ta sợ hãi run rẩy tay chân....kể từ nay ta thề với lòng mình, có chết cũng không ăn đồ muội nấu"
"Ahhh...ca ca, không thể nói như vậy được...có biết là muội rất dễ bị tổn thương không"
"Đau ngắn còn hơn đau dài...cái bụng của ta cũng rất không tốt..sẽ không chịu nổi một lần đả kích như vậy nữa"
"Ca...huynh xạo quá, một chiêu phá cự thạch của ta còn không mảy may thương tổn được ca...chỉ có một cái đùi gà ..hơi khê chút thôi sao mà đáng kể với ca được ah"
"Không được...ta thương sót cho vô số sinh linh ở đây...chúng là vô tội"
"Hihi...ta mặc kệ, giờ ta nướng ca có ăn không..."
"Không..."
"Có hay không..."
"Không..."
"Lần cuối cùng...có ăn hay không..."
"Ăn..."
"Hihi...ta biết ca ta là người tốt nhất mà ..hihi" mấy ngày nay Dương Tiểu Thanh cười còn nhiều hơn mười mấy năm cộng lại, ở bên cạnh Thiên nàng như một tiểu cô nương không trưởng thành suốt ngày cười nói đùa dỡn.
"Đại ca...nếu theo đường này thì 2 ngày nữa sẽ tới Tây Sơn Trấn rồi đi theo Ngũ Kỳ Thành tới Nam Kinh, đó là đường ngắn nhất...còn nếu đi bên này thì an toàn hơn nhưng sẽ theo Bạch Dương Trấn sẽ phải đi một vòng nữa mới tới được ..."
"Đi đường ngắn đi...ta không có thời gian du ngoạn đâu, Tiểu Thanh của ta chắc nhớ nhà lắm rồi"
Giọng Dương Tiểu Thanh hơi trầm xuống sau đó ngọt ngào cười
"Đi đường ngắn sẽ có nguy hiểm đó.."
"Khỏi lo...ta biết mấy cái nguy hiểm vớ vẩn của nàng mà"
"Ý...cái này là không đùa được đâu nha.."
......
1 ngày sau...
"Lạch cạch...kích..kích...xẹt..."
"Ầm..." một luồng kình khí mạnh mẽ từ người Dương Tiểu Thanh phát tán ra ngoài, thất sắc hào quang chiếu xạ ra ngoài khiến một vùng xung quanh biến thành tử địa.
"Ah...ca..ca...ta tấn cấp...ta tấn cấp nhân cảnh trung kỳ"
"Uhm...không lo củng cố tu vi, nhảy nhót cái gì, ta lại đánh mông bây giờ...ah còn không đi"
.....
1 ngày sau.
"Tiểu Thanh....nguy hiểm mà nàng nói đây sao ?"
"Uhm...tốt...không tệ, rất có tính kích thích...rất làm ta sợ sệt .."
Thiên nhìn đối thủ nhỏ bé đứng trước ngăn đường mình miệng chẹp chẹp cảm thán.
Ở đó sao, đối thủ mà Thiên nói chính là một con mèo con lớn bằng con mèo nhà, chẳng biết tại sao lại vô duyên vô cớ cương quyết đứng chắn đường 2 người họ không chịu buông tha, cặp mắt to tròn ngó chừng họ vừa khả ái mà vừa khó hiểu.