Người đăng: thanhhs79"Ah...Thiên ca...Thiên ca...huynh ấy đâu...huynh ấy đâu rồi"
Nhan nhi như mất hồn tìm khắp bầu trời miệng nhỏ không ngừng khóc thét lên
"Thiên ca...Thiên ca....không lẽ....không lẽ....huhuhu"
"Đại sư ...đại sư đâu, đây là có chuyện gì"
"Không thể nào...ta không tin, đại sư thần thông quảng đại như vậy không thể nào có chuyện được ...ta không tin..."
"Ah...đây, không...đại sư không chết, ta cảm nhận được kính ảnh vẫn còn tồn tại, liên hệ với ngài ấy vẫn còn chỉ là bị đứt đoạn mà thôi"
"Không sai...là đứt đoạn, cái này chỉ có 2 trường hợp có thể xảy ra"
Bạch Vạn Kiếm nói.
"Là vì sao..." tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Bạch Vạn Kiếm.
"Thứ nhất là bị tuyệt cường pháp tắc lực lượng phong cấm, thứ 2...là đã đến một tầng thiên địa khác cao cấp hơn....và thứ 3, là có thể tại khoảng cách...tất nhiên ta không biết phạm vi chân thực của liên kết Thấu Thiên Kính, nhưng hẳn là nếu khoảng cách đủ xa thì vẫn sẽ sinh ra sự tách rời liên hệ"
Cửu Lý Minh Phượng gấp gáp nói.
"Như vậy có thể chứng minh là...chàng vẫn còn sống"
"Không sai...ta cũng không tin người thần thông quảng đại như đại sư lại có thể ...chết"
Bạch Vạn Kiếm lại nói tiếp.
"Trước đó các ngươi còn nhớ không, đại sư đã có rất nhiều sự chuẩn bị trước, ví như Thấu Thiên Kính và món lôi hệ bảo vật kia...đó chứng minh điều gì"
Cửu Lý Minh Phượng điềm tĩnh nói.
"Thiên ca, huynh ấy đã đoán trước được chuyện ngày hôm nay....không sai, ta thấy chàng mấy ngày nay đều có biểu hiện gấp gáp nhưng không chịu nói ra"
"Uhm....với năng lực thần kỳ bí ẩn của ngài, một số bện pháp quan trắc tinh tượng, nắm bắt thiên cơ hoặc không thì với tuyệt đỉnh trí tuệ của ngài...chuyện gì cũng hẳn đã đoán trước được,... người khác thì ta không tin nhưng với đại sư, các ngươi nói xem, chúng ta còn có thể mất lòng tin được sao"
Bạch Vạn Kiếm trên thân phả ra hơi tức như thần thánh nhưng trong câu nói này lại thần kỳ phả ra một sự kính ngưỡng không thể che dấu.
Loại kính ngưỡng này giống như đã đạt đến mức độ cuồng tin, mê tín không gì có thể lay chuyển.
Loại thần thái này của hắn, lập tức liền cảm nhiễm tới tất cả mọi người
..........
Từ ngày hôm đó trở đi Thiên Kiếm Môn liền trở nên bình an, 2 đại môn phái Thái Huyền Môn, Chiến Thần Đà đều im hơi lặng tiếng không động.
Thiên Kiếm Môn một đợt tai biến này cũng khiến danh tiếng nổi lên khắp Thiên Phù Giới ai cũng biết đến, một Hoàng Thanh Thiên với năng lực luyện phù, luyện khí quỷ thần giai kinh cũng trở thành đề tài bàn luận của tất cả mọi người từ các đại môn phái tới bình dân phàm tục.
3 ngày sau đó, tại Chiến Thần Đà.
"Đà chủ, hài nhi đã về" khom lưng bên dưới là một thanh niên phong trần mệt mỏi, một thân bạch y luộm thuộm.
"Uhm, Lã Mông...sao chỉ có mình ngươi trở về, nhiệm vụ thành công sao ?"
Nhìn thấy con trai tàn tạ mệt mỏi nhưng câu đầu tiên vị Chiến Thần Đà Chủ này hỏi lại là nhiệm vụ.
Lã Mông không hề cảm nhận được 1 tia quan tâm từ trong giọng nói của hắn, trong lòng như vô cùng mất mát
Có lẽ thế gian có được có mất là một sự công bằng trên toàn bộ mọi sinh linh.
Bản thân hắn từ khi sinh ra đã được trời phú tất cả, đi từ nhung lụa vàng bạc mà đi ra, một xuất phát điểm cực kỳ tốt nhưng mà thứ hắn mất đi lại là những hạnh phúc bình dị nhất đáng quý nhất.
"Chiến Thần, nhiệm vụ đã hoàn thành...bất quá, 300 vị trưởng lão đã hi sinh mất 100, còn lại những người khác.....không rõ sống chết"
"Uhm...không tệ, không tệ...chỉ dùng 300 người để đổi lấy một nhiệm vụ, không tệ...hahaahaha"
Thần kỳ đó là vị chiến thần này lại không hề thắc mắc tới vấn đề "không biết sống chết" của 200 cường giả dưới trướng.
Chiến Thần Đà là như vậy.
Đà chủ bao đời đều không có tình cảm hệt như một món vũ khí lạnh di động, với vợ con họ là quan hệ 1 lần, đối với thuộc hạ đó là quan hệ ràng buộc sinh tử.
Trong Chiến Thần Đà là gần như không hề lo có chuyện phản bội, tại vì gần như tất cả phản bội giả đều đã chết.
Tất nhiên là vẫn có ngoại lệ và Chiến Thần Đà này có 3 ngoại lệ duy nhất trong lịch sử.
Có điều như vậy vẫn không hề thay đổi được sự thật về loại quan hệ chủ tớ này.
"Tốt rồi, Mông nhi ....Hoàng Thanh Thiên đâu"
"Cha,...e rằng phải chờ 2 tháng sau, trong trường hợp cấp bách con đã dùng tới thứ đó"
"Con dùng Càn Khôn Đồ...hừ, con có biết hậu quả của việc mình làm là gì không ?"
"Cha, vật này tuy là chí bảo thuộc vào thập đại chí bảo, dùng một lần sẽ thiếu một lần nhưng mà tình huống lúc đó..."
Còn chưa nói xong đã bị Chiến Thần đánh gãy.
"Tình huống, tình huống gì có thể đổi lấy danh ngạch vào Thần Quật....một Hoàng Thanh Thiên tuy quý giá nhưng đáng để sánh với tuyệt đại cơ duyên đó sao"
"Cha, nhưng mà lúc đó..."
"Vô năng, thật uổng cho kỳ vọng ta dành cho ngươi...lập tức về Thiên Nhai Phong sám hối 3 tháng cho ta"
........
Tại một thế giới sâu xa huyền bí.
"Oh...đây là, dị sổ nhập càn khôn...kẻ này, sao lại như vậy"
" Ta giống như nắm bắt được nó,....chính là viên đế tinh mang đầy yếu tố không biết đó"
"Phạt ca, ngươi ah...vật gì dễ thì nhanh chán mà vật quá khó thì mau nản, ngươi suốt ngày chỉ biết đòi giết....những viên đá nhỏ mới dễ nắm trong tay, khống chế được nó mới là điều thích thú, ta thích cái cảm giác vừa thả vừa nắm khiến vật nhỏ đó tưởng mình thông thiên triệt địa quên mất trời đất sau đó lần lượt từng bước ngoan ngoãn theo ta dẫn dắt mà đi đến suy vong rồi gục ngã khi tất cả bị lấy đi....hahaha, đó mới là cảm giác mà ta thích nhất"
Cô gái này thật uổng cho diện mạo xinh đẹp như hoa nhưng trong đôi mắt lại là một sự trêu đùa hí lộng vạn vật trong tay, cái nghịch ngợm trên gương mặt lại là che dấu cho cái ác độc của nhân tính.
Nhưng sở thích của cô ta lại giống như một loại bản năng, tựa như chính cô ta cũng không biết rằng như vậy là thâm hiểm hay độc ác, ánh mắt cô ta nửa trong suốt nửa vô tình.
"Hừ,...tên dị sổ đế tinh đó cũng thật kỳ quái, mệnh số rất lớn, pháp tắc lại không thể xâm nhuộm, thật đáng chết...tên đó còn mấy lần nghịch lại ý ta, nếu không phải tại nơi khỉ ho cò gáy đó ý chí của ta không bằng 1% thực lực thì ta đã sớm đốt hắn thành tro"
Vị nam tử này râu tóc đều mầu tím, thân hình vạm vỡ hiên ngang, khí chất lại bộc lộ ra một loại bạo ngược bẩm sinh khiến người xem đều sợ hãi
"Không cần rồi, bây giờ hắn đã nhập càn khôn, vận mệnh của hắn còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao...chờ ta chơi đủ rồi, sẽ ném cho ngươi đi"
"Món đồ chơi nhỏ này ta không thích, ngươi chơi...chơi chán rồi giết, ta không quản
"Phải rồi quên mất, ta còn chưa từng thấy ai bị nàng chơi đùa xong mà còn sống nổi ah....ngươi khắp nơi truy tầm dị số giả để chơi đùa, người này...hẳn là cái cuối cùng còn sót đi, vậy thì chơi lâu một chút"
"Cái này còn cần huynh nhắc sao, con cá này mệnh số không tầm thường, có thể đi được rất xa bất quá hắn không có số mệnh....uhm, nếu vậy thì để ta ...cho ngươi số mệnh đi.."
Một nụ cười trêu cợt nở ra trên môi, cô gái này giống như nắm bắt được sự liên hệ nào đó trong hư không rồi bắt nối 2 thứ lại với nhau, vận mệnh trường hà lập tức sinh ra một sự sai khác nhỏ.
..........
Tại một nơi khác.
"Thiên cơ chủ, ngài định làm như vậy thật sao ?"
Một vị lão giả đầu hói râu dài khom người hỏi 1 thanh niên trước mặt.
"Uhm...vận mệnh nha đầu kia đã xen vào một tay vậy thì ta cũng cùng nàng hí lộng một chút thế gian giải sầu"
"Thần cơ chủ, ta thấy không nên đâu, tên dị sổ này giống như ẩn dấu vô cùng lớn bí mật...ta dù dùng bao nhiêu tinh lực đi thôi toán cũng đều vô ích, kẻ như vậy...ta nghĩ rằng.."
"Bàn cờ này, để ta chơi với nàng để xem Vận Mệnh và Thiên Cơ...ai sẽ thắng"
"Chủ nhân....ngài, ta vẫn là khuyên ngài không nên cảm tính"
"Được rồi, dị sổ này hẳn là vật cuối cùng rồi đi, ván cờ này ta nhất định phải đánh và nhất định phải thắng, không phải càn khôn vật kia còn đang nhốt hắn đó sao...không sai, vậy thì ta ban cho hắn một cơ duyên nho nhỏ này đi"