Hạnh Phúc Như Vỡ Bờ​


Người đăng: thanhhs79"Oành....oành...oành" những tia điện chớp kinh người không ngừng rạch phá bầu trời, hung uy như sơn như ngục.

Tựa như bị bỏ mặc không quan tâm, trận tử vân khủng bố này càng tích càng thêm khủng bố....càng tích càng thêm đáng sợ....nó hệt như 1 ma thần không ngừng gầm rú nhe nanh múa vuốt trước nhân loại nhỏ bé phía dưới.

Đáng tiếc lúc này...tâm của 3 nàng đã lạnh giá....bầu trời dù hung dữ cỡ nào cũng không đánh động được các nàng 1 chút.

Đôi mắt khẽ khép lại....họ buông ra tâm kháng cự, họ cũng buông luôn cả cái chết và tiên lộ mê người....

Nhưng mà cái nhắm mắt này....cứ nhắm hoài....tia điện trên trời cứ "đùng... đùng..." hô ứng mãi không chịu đánh xuống.

Họ nhắm mắt lại là để chờ đợi...nhưng mà mắt cứ nhắm mà tia điện đó mãi không chịu đánh xuống....không có những cơn đau đớn...không có sự giằn vặt...kỳ lạ...sao thời gian lôi kiếp xúc tích lại lâu như vậy.

Nàng cứ nhắm mắt mà tựa như quên đi tất cả....nhưng cứ nhắm mắt mà lại không thấy được sự kết thúc của mong nhớ....càng chờ đợi, cảm giác thất vọng càng nhiều, bi quan, suy sụp càng nhiều.


  • "Uhm...sao lâu vậy" Bạch Hân Nhiên khẽ mở mắt đẹp ra quan sát bầu trời...hi vọng của nàng vẫn còn....nàng vẫn còn mơ tưởng rằng hắn sẽ tới.

Nhưng không....mở mắt ra, thế giới bên ngoài vẫn chỉ có bầu trời tối đen và những tia tử lôi hung tợn....nàng lại 1 lần nữa chán nản nhắm mắt lại.


  • Khẽ mở mắt ra, Độc Cô Thanh Tuyền mong ngóng 1 lần cuối cùng lướt mắt đẹp nhìn khắp nơi tìm lấy bóng hình đó 1 lần cuối.

Nhưng mà không có....hắn không có tới....bên dưới đó, có mẹ nàng..có tỉ muội hoa quốc của nàng nhưng mà không hề có 1 bóng nam nhân nào....thất vọng...nàng lại khép lại đôi mắt.


  • Trên bầu trời cô độc, khẽ mở mắt ra, ôdin lại 1 lần nữa nhìn xung quanh sau đó thở dài 1 tiếng rồi nhắm mắt lại.

Thời gian tựa như bị kéo dài ra vô tận...tựa như mọi thứ đều lâm vào đông đặc....tâm các nàng, và cả bầu trời kia cũng vậy.

Những tiếng chớp nổ trên bầu trời vẫn không hề ngừng lại....nó cứ đọng trên đó mãi....mãi...mãi không động đậy.

10 phút....20 phút.

Đã vượt qua quá nhiều thời gian so với những lần tích xúc lôi liếp nên có.

Lại thêm 10 phút...sự lắng đọng 1 cách kỳ lạ này vẫn không đổi.

Bên dưới hoa quốc mấy ngàn hoa nữ đều xì xào khó hiểu...

Thời gian như vậy....đây là 1 điều rất kỳ lạ....

Lại mở mắt ra....nhìn lên bầu trời tối đen chỉ lâu lâu mới chớp mạnh 1 cái....lôi kiếp vẫn còn nhưng mãi không đánh xuống.

Mang theo nỗi nghi hoặc, cặp mắt các nàng lại 1 lần nữa nhắm lại....nhưng mà lần này cũng vẫn thế...

Lại 20 phút nữa trôi qua 1 cách lạ kỳ....1 lần nữa mắt đẹp của các nàng lại mở ra...nhưng mà lần này đập vào mắt các nàng lại không phải chỉ có 1 sự tăm tối đến lạnh giá đó nữa.


  • Chớp lấy đôi mắt nguyệt Bạch Hân Nhiên không thể tin nhìn lên bầu trời.,..ở trên đó, 1 bóng hình nam nhân mặc áo xanh giản dị, sắc mặt kiên cường, môi hé nụ cười dễ gần....nam nhân này...đây là ảo giác hay sao...

"Uhm....nhất định là 1 trận ảo giác....nhất định là tại ta quá nhớ hắn cho nên..." nghĩ tới đây, 2 giọt nước mắt long lanh liền trào ra.


  • Bên dưới hoa quốc bất chợt "woaaaa..." 1 tiếng sau đó 1 đám cặp mắt long lanh của đám hoa yêu liền nhìn lên.

Trên đó, không biết từ khi nào 1 nam nhân áo xanh đã xuất hiện....đứng trước 1 nữ hoa si xinh đẹp tuyệt trần đang khóc như hoa lê đái vũ....hắn cười tươi 1 cách yêu thương.


  • Khi bầu trời 1 lần nữa ló dạng ra....mầu tối đen đã không còn, ôdin trợn mắt to lên nhìn tới bóng hình mình mong đợi đang ở đối diện....nam nhân đó...hắn tới....hắn ruốt cuộc đã tới.

2 hàng nước mắt lại không nhịn được nữa trào ra....lần này, họ khóc....nhưng không phải khóc vì thất vọng....không phải vì cô độc.

Mà họ khóc là để trút đi những uất ức vừa qua....để trút đi hết mọi nhung nhớ.

Nam nhân đó....hắn quá đẹp trai...hắn quá hấp dẫn....nụ cười của hắn quá dễ thương...tuy là tới hơi trễ nhưng mà...có tới là được rồi...tới là tốt lắm rồi.


  • Dấu đi 2 má đang nóng hổi Bạch Hân Nhiên trốn tránh không dám nhìn.

"Không muốn gặp ta sao...." giọng Thiên trầm ấm đầy nam tính vang lên.

Bạch Hân Nhiên e lệ cúi đầu.

"Ta tới trễ quá phải không...hay là nàng không muốn gặp ta"

Bạch Hân Nhiên tựa như muốn nói gì sau đó lại đỏ mặt né tránh.

"Thật không muốn gặp ta sao....vậy...vậy ta đi nhe.."

"Ah...uhm.." Bạch Hân Nhiên luýnh quýnh. Bộ dạng thật là nữ tính yểu điệu.

Thiên lại cười lên 1 cái thật tươi rồi nhẹ đưa ra bàn tay...

Bạch Hân Nhiên nhút nhát xoay nhẹ người, 2 má đỏ rực

"Không muốn thật sao....vậy...ta đi đây..."

"Ah...ah...uhm...ai nói không ...chàng.."

Sau đó Bạch Hân Nhiên lại rón rén nhút nhát đưa ra bàn tay trắng nõn đặt lên tay Thiên.

.....


  • Thiên nhẹ đưa 1 tay lên eo thon mềm mại của Độc Cô Thanh Tuyền, nụ cười vẫn tươi rói mũm mĩm nhìn cô.

"Sao hà...không muốn nói gì sao..."

Độc Cô Thanh Tuyền vẫn không ngừng rơi nước mắt, nàng là 1 cô gái luôn cần sự che chở cho nên nàng rất yếu đuối....đứng trước sự bất ngờ này, nàng giống như mất đi kiểm soát với cảm xúc.

Hơi thở nam nhân đó phả vào mặt khiến tim nàng giống như con nai con nhảy loạn....nàng vui...vui hơn bao giờ hết, nhưng mà nàng không thể bỏ qua cho hắn nhanh như vậy được.

Nghẻo cái đầu qua 1 bên, 2 má phồng lên giận dỗi

"Hihi...."Thiên nhìn động thái xinh đẹp của cô mà cười nghịch.

"Ah...chàng cười cái....ah..uhmmm" chưa nói xong thì miệng nhỏ đã bị Thiên nhanh như chớp phong bế lại.

Nụ hôn này vừa bất ngờ mà vừa nóng cháy....nụ hôn đầu tiên trong đời của người con gái.

Trinh nguyên và rụt rè

Nhưng lại mặn mà và đáng nhớ.

.....

Cũng là 1 nụ hôn....với Ôdin Thiên cũng không nhiều lời, bàn tay xiết lấy eo thon sau đó trước cặp mắt bất ngờ của cô hắn đặt môi cô 1 nụ hôn ngọt ngào.

Dường như không hề có sự phản kháng nào, cô bé huyết tộc này cứ như vậy đón nhận nụ hôn cháy bỏng này, đưa lên bàn tay mềm mại quàng qua cổ Thiên rồi ôm chặt, 2 chân cũng nhẹ khép.

Những người con gái này....đây là khổ tận cam lai....sau 1 mảnh tình yêu bất diệt đó là hạnh phúc.

Một niềm hạnh phúc vô bờ bến.


Giới Thần - Chương #467