Người đăng: thanhhs79Thực tế ngũ ca cũng không có bao nhiêu tình cảm với người cha, người sư phụ đã hi sinh biết bao nhiêu này cho hắn
Thực lực và đỉnh cao danh vọng bao nhiêu năm đã mài mòn những thứ tình cảm nhân loại bình thường nhất trong con người hắn
Môn quy nghiêm cẩn và bản tính lãnh ngạo vô tình cũng đánh tan đi những sự gần gũi lẫn nhau giữa 2 người mà đáng ra...họ phải xưng con gọi cha với nhau
Tới bây giờ....khi mà cái chết đánh dấu hết cho sinh mệnh và loại tình cảm dở dở ương ương này, hắn mới nhận ra được 1 sự liên hệ huyết mạch mà...đã lâu lắm rồi hắn không nhớ....1 chữ mà lâu lắm rồi không không gọi.....1 chữ "cha"
Nhưng mà cuộc đời con người sẽ có mấy lần được hối hận chứ, nếu như lúc còn có thể thì vẫn luôn nghĩ rằng mình đúng...chờ tới khi phát hiện ra mình sai rồi....thì sẽ không còn người để xin lỗi nữa
Mất đi người cha này...coi như trong môn phái, ngũ ca cũng chẳng còn ai...chẳng còn 1 người thân....hắn bạo nộ...hắn điên cuồng
"Tà đao" lập tức được triển khai, hắn như 1 con chó điên không ngừng nhào tới phía Thiên đang đứng....
Nhưng mà hắn chọn nhầm người...
Thiên khẽ đưa cặp mắt chán gét sang nhìn hắn, 1 ánh mắt này chứa đựng 1 sự gét bỏ và khinh thường tuyệt đối
Chạm tới ánh mắt này, con chó điên ngũ ca liền như bị sét đánh trúng....1 loại đại đạo kỳ lạ bao phủ lấy hắn ...không ngờ
Chỉ 1 tia gét bỏ trong mắt Thiên nhìn tới, lại dễ dàng khiến cả Thiên địa đều cùng lúc gét bỏ hắn....cả trời đất này đều xem thường, đều khinh bỉ hắn....cả vô vàn nguyên tố lực lượng trong không khí đều xa lánh hắn....đến cả pháp tắc đại đạo cũng cách li hắn....
Là cách li....cách li 1 cách hoàn toàn...
1 cảm giác tựa như cả thế giới này đều gét bỏ, đều xa lánh hắn...
"Ahhh...hahahaha....gét bỏ ta....xa lánh ta.....hahahahaah....ta cần sao....ta không cần bất kỳ ai hết...Thiên phú của ta cao tuyệt, ta sinh ra là để đứng đầu Thiên hạ....sẽ chỉ có ta đè đầu người khác....không có chuyện ta ngang bằng với ai hết....hahahahahaha....xa lánh ta đi...." giọng ngũ ca phá lên cười
Nỗi đâu mất cha đã nhanh chóng bị cái lạnh lùng này xóa nhòa đi trong chớp mắt...thứ con lại duy nhất trong hắn chỉ còn 1 tấm lạnh lẽo đầy cao ngạo tự tin, bất cần đời....
Nhưng mà "hắn không cần người khác....hắn không sợ bị xa lánh...nhưng lại có 1 thứ sợ...."
Tiếng cười ngũ ca đang lên cao bất chợt tắt lịm.
Đan điền của hắn, thần thông "tà đao" của hắn đang rục rịch....nó...không có nhiều trí khôn....nó, không có nhiều suy nghĩ....nhưng mà nó, vẫn biết sợ....nó sợ mất đi người thân, mất đi đại đạo mẹ đẻ ôm ấp..
Ở bên cạnh người này....nó sẽ không thể ở bên đại đạo được nữa...nó sẽ bị xa lánh lây theo
Trước kia nó chọn ngũ ca làm ký thác...bây giờ nó biết mình sai....nó có tình thương...nó muốn ở bên gia đình mình....và nó bất chấp hi sinh tất cả....để được làm lại...để được sửa lại lỗi lầm...và khi nó còn tình thương...nó sẽ còn cơ hội....không giống như chủ nhân của nó
"Ah...ngươi .." giọng ngũ ca sợ hãi
"Tà đao" dãy dụa quá mạnh mẽ, nó đã chối bỏ hắn,...nó bất chấp mất mát 1 phần căn nguyên để dứt khỏi nguyên linh của hắn...
"Ah...." rốt cuộc, tại vị trí đan điền....nó xé tan liên kết để trối chết chạy thoát ra, nó vui mừng mang tấm thân rách nát trở về với đại đạo chi mẫu...để lại 1 ngũ ca trắng bệch phờ phạc, ngơ ngác đứng đó
Còn lại 1 đám nhỏ thần thông khuyết thiếu còn sót lại, cho dù sau này ngũ ca có thể trùng tu, thì thần thông này cũng chỉ thể dùng để chẻ củi
Pháp tắc không được đại đạo chấp nhận...pháp lực cũng không còn bao nhiêu uy lực...1 đời Thiên tài...kể từ đây coi như phá
Trở lại với sự bất lực đó, ngũ ca đã không khác gì 1 người đã chết
Đám người tam ca, bát ca, cửu ca nhìn thấy tình trạng này mà sợ hãi đến run rẩy
Thậm chí cả thất, bát, thập trưởng lão nhìn thấy cũng sợ hãi không dám vênh mặt hung hăng lên nữa
2 nàng Độc Cô Thanh Tuyền và Bạch Hân Nhiên thì sợ hãi nín cả khóc, 2 mắt to lóng lánh cũng mở to ra nhìn lại bóng lưng thương cảm đó
Chỉ 1 ánh mắt....duy chỉ 1 ánh mắt thôi....không ngờ lại sinh ra uy lực khủng khiếp đến như vậy, chợt nhớ lại lúc mà hắn vừa tới đây...lúc đó
Chỉ 1 loại cảm xúc hoài niệm đã khiến đại đạo trầm tịch
Chỉ 1 bài sáo lại gây rung động nhân tâm
Chỉ 1 tia liên hệ nhỏ lại khiến 2 nàng kết hợp hoàn mỹ với thất vị tinh tú, chữa thương cho nàng trong nháy mắt
Chỉ 1 ngọn gió nhỏ khả ái lại đánh tan tác 1 vị trưởng lão độ kiếp kỳ
Chỉ 1 tay đưa ra đã đánh nát bấy không gian 4 mảnh thiên địa, móc ra 4 nguyên thần của các vị trưởng lão cấp độ kiếp
Và bây giờ, 1 ánh mắt...chỉ 1 ánh mắt lại khiến đại đạo tự nhiên chối bỏ vĩnh viễn 1 Thiên tài..
Đây là loại thực lực cỡ nào....hắn mạnh tới cỡ nào
Cứ lúc nào 2 nàng lâm nguy nhất....là hắn lại ra tay...mỗi lần đều là 1 loại thực lực tuyệt cường để bảo vệ 2 nàng...thế giới này....phải chăng, cũng chỉ có hắn là làm được điều đó
Cùng lúc này đây, khi mà tất cả mọi người còn đang sợ hãi
Khi 1 vị chết đi, 3 người mất nguyên thần, 1 người sợ hãi đứng bảo vệ Độc Cô Thanh Tuyền và 9 người còn lại đều nhất loạt bị hành động nghịch Thiên của hắn đông cứng
13 vị trưởng lão giờ đây đã không còn lại 1 chút nào khí thế thượng vị giả như hồi mới tới nữa
Lúc này, Thiên lại tiếp tục làm 1 hành động mà ai nấy đều sợ hãi giật lùi
Thiên ...đưa ra tay phải...
Sợ cái gì thì cái đó liền tới...
"Các ngươi nói đây là cấm địa của các ngươi...là ai nói..." giọng Thiên bình thản vang lên
Im lặng...im phăng phắc
Không có ai dám nói....cũng không có đủ can đảm để nói
"Hừ...cướp đi khí vận và địa long chi khí việt quốc ta lâu như vậy rồi....nhận được nhiều ưu đãi từ việt quốc ta như vậy, bây giờ còn dám quay lại cắn trả hay sao....các ngươi da mặt thật là dày.."
Lời hắn nói tới đâu, là không gian rung động đến đó....
Toàn bộ không gian bị loại cảm giác của hắn đè ép đến nứt toác....đó là không gian tức giận....
Không phải dạng tức giận như kẻ thù..
Cũng không phải dạng tức giận như nóng tính
Mà là 1 loại cảm giác thù hận trong sự khinh miệt....là 1 sự khinh miệt thấm thẳng vào nhân tâm, chê bai thẳng vào đạo đức, xem thường thẳng vào nhân phẩm
Khinh thường....là tại vì đám người vô ơn bạc nghĩa họ đáng bị khinh
Không gian trong này tựa như mất đi mầu sắc....bị loại cảm giác "gét bỏ" này tróc ra khỏi Thiên địa vốn có...
Mọi pháp lực thông Thiên triệt địa của đám trưởng lão đều nhất loạt bị chối bỏ, thần thông cũng rối rít sợ hãi...
Trước cặp mắt sợ hãi của 12 vị trưởng lão, Thiên xòe bàn tay ra....không gian liền nát bấy như gương vỡ....12 mảnh thần hồn liền bị 1 sức mạnh không thể kháng cự lôi về bàn tay đó
Toàn quá trình, đơn giản đến kỳ lạ....mà đám người này cũng yếu ớt đến kỳ lạ
Đến khi 12 mảnh thần hồn được thu về tay hắn, đám người này mới bắt đầu kịp phản ứng...họ bắt đầu sợ hãi và họ run rẩy....
"Sinh mạng các ngươi trong mắt ta quá nhỏ nhoi...trước nhân phẩm thấp kém như các ngươi, ta không muốn làm bẩn tay mình...nhưng mà phải biết rằng,....tất cả những thứ mà các ngươi có được....đều là từ nơi này mà nhận lấy...cút đi..." nói xong Thiên xòe ra bàn tay
11 đạo nguyên thần đều lần lượt bị hắn trả về, chỉ chừa lấy 1 đạo duy nhất của thập tam trưởng lão cũng chính là sư phụ của Độc Cô Thanh Tuyền