Người đăng: thanhhs79Trần văn tình vốn là anh hai của 1 người bạn thân của hà thu, 2 nhà cũng đã qua lại lâu rồi, đến mức gần như anh em với nhau
Cha trần văn tình là trần văn biên cũng từ đó mà chơi thân với hà toàn vô cùng, trần văn biên là viện trưởng bệnh viện hạnh phúc bận rộn vô cùng nhưng mỗi khi rảnh 1 chút là 2 ông lại gặp nhau.
Đến nỗi ngay cả vợ ông ta cũng không ưu tiên bằng bạn này.
Riết rồi 2 gia đình giống như keo sơn chỉ hận không thể ở chung 1 nhà mà thôi.
Còn về trần văn tình thì hơn hà thu 12 tuổi, cho nên hiểu chuyện sớm, từ lúc thu mới học lớp 7 hắn đã thầm yêu cô, và từ lúc đó đến bây giờ hắn từ chối bao nhiêu mối tình để theo đuổi Thu, ngay cả khi 5 năm du học nước ngoài hắn cũng không hề ngừng việc gọi điện về hỏi thăm.
Có lẽ là vì thể chất, Thu hồi nhỏ rất thông minh và lớn nhanh, mới 4 tuổi là đã phải làm giả giấy khai sinh đi học lớp 1, rồi khi học lớp 3 đã nhảy cấp lên lớp 5. Dáng người cô phát triển nhanh hơn những đứa trẻ khác nhiều lắm, lúc học lớp 7 tuổi thực tế mới có 10 tuổi nhưng trí tuệ và chiều cao, sự phát triển giới tính lại không thua gì 1 cô hs cấp 2. Và lúc đó Tình mới 21 tuổi, bây giờ hắn 30 còn thu cũng mới có 15 tuổi
Trong thời gian suốt 9 năm yêu thầm trộm nhớ, và được 2 bên gia đình hảo tâm tác thành....hắn sớm đã xem thu như người con gái của mình
Lần này du học về, hắn mang theo tấm bằng xuất sắc, được đặc biệt đi học thêm 1 lớp công nghệ y học hiện đại ở mỹ nữa. Mãi tới thời gian gần đây mới được về nước thì lại nghe tin cha thu bị chấn thương não nghiêm trọng.
Hắn lập tức xem đây là cơ hội để kết thúc nhiều năm tương tư bắt đầu 1 cuộc tình đẹp, tại vì công nghệ y học trị phần đầu chính là thứ 1 mình hắn độc nhất vô nhị ở việt nam không ai có. Và cũng chỉ có cách đó mới là hi vọng cuối cùng để chữa khỏi cho hà toàn
Ân tình này, dù Thu không yêu hắn thì cũng phải yêu để trả...
Mang theo tâm lý tự tin tuyệt đối, Tình nhanh chân tới phòng bệnh của hà toàn
"Két.." cánh cửa phòng bệnh khẽ mở
Bên trong, Thu đang cùng 1 người nam nhân đẹp trai nói chuyện vui vẻ, gọt trái cây cho ăn, thậm chí tay Thu còn có nhiều hành động rất thoải mái với thanh niên đó, tựa như việc cô đưa 1 ngón tay tới chọc vào bụng tên kia...hay là lấy chân dậm mạnh lên chân hắn...tất cả mặc dù không có gì gê gớm nhưng khi vào trong mắt 1 người như tình thì lại khác hoàn toàn
Nam nhân sao. Không phải ai cũng nói Thu là 1 cô gái kín đáo, giữ kẽ hay sao, xưa nay chưa từng có ai chạm vào người sao...vậy mà bây giờ thì sao...thậm chí còn chủ động chọc ghẹo nam nhân khác
1 lúc sau đôi nam nữ bên trong mới tạm dừng tiếng cười, ngoảnh đầu lại nhìn
"Ah...anh tình...anh đến chơi.." thu vui vẻ reo lên.
Xưa nay Thu xem Tình như 1 người anh trai mà cô thiếu, cho nên rất thích người anh như hắn, ngoại trừ việc đụng chạm thân thể ra thì cái gì cô cũng rất kính yêu và thoải mái với hắn
Nhưng mà đáng tiếc Tình lại không hề cảm thấy vui khi Thu có hành động này, hắn chỉ cười nhẹ với thu rồi đưa cặp mắt đầy sát khí nhìn thanh niên đang ngồi trong đó
"Cậu là ai..." giọng Tình có vẻ như bình thường nhưng lại chất chứa ý thù gét và phẫn nộ cực kỳ
Với loại thần thức và trí tuệ tuyệt thế của Thiên, điều này sao có thể hắn không nhận ra chứ. Hắn biết....đây chắc chắn chính là tình địch của mình, nhưng mà bản tính hắn không thích tranh cường háo thắng
Có điều, dù sao thì hắn cũng là 1 vị chí tôn, so với mấy loại phàm nhân này thì họ không khác gì kiến cỏ cả. Trong cửu giới không nói 1 vị chí tôn, chỉ cần 1 vị tiên nhân thôi cũng đã là vị thế chí thượng trong cửu giới, 1 tay phẩy ra có thể hủy diệt mấy cái tinh cầu phàm nhân chứ nói chi là vài tên không biết điều dám hò hét trước mặt này
Với loại người như thế, căn bản không đáng để Thiên phải quan tâm, lại càng không đáng cho hắn tức giận
Giương mắt lên nhìn 1 cái sau đó phớt lờ luôn, tiếp tục cầm dao gọt lấy trái cây bỏ vào cái dĩa trên bàn
"Tôi hỏi anh...anh là ai...là ai cho anh vào...hả" lần này thì Tình có vẻ thật sự giận rồi
Từ lúc đi học đại học y tphcm cho đến đi du học nước ngoài, rồi lại được đặc câp học thêm lớp công nghệ y học tiên tiến nữa...hắn chưa bao giờ có thành tích dưới bất kỳ ai, lại càng chưa từng có ai dám xem thường hắn, sự ưu việt của hắn chính là đến từ tài năng không thể chối bỏ của mình....trước giờ đừng nói là 1 người bình thường cho dù là các giáo sư ở trường hay các vị cán bộ cấp cao nhà nước cũng đều dùng lễ để đối đãi. Các chuyên gia, các đại nhân vật thay nhau tung hắn lên cao để mời chào, nịnh nọt hắn để lấy thiện cảm
Vậy mà ngày hôm nay lại gặp 1 tên quần áo bình thường không đáng là gì tỏ thái độ khinh thường...vấn đề gen tuông lại thêm vào sự nhục nhã này quá đủ để khiến Tình bạo phát
Vẫn là im lặng...Thiên làm như bị điếc vẫn tay gọt trái cây
cảm thấy không khí bất ổn, 1 người là anh trai, 1 người là bạn trai, thu quýnh lên vội nói
"Anh Tình...đây là anh Thiên....còn nhớ lần trước em kể anh không...chính là người bán lá phù thần kỳ đó cứu sống mẹ em đó..."
Tưởng rằng nói ra điều này thì Tình sẽ biết ơn mà dịu giọng, tại vì trước giờ nói chuyện điện thoại hắn vẫn thường tỏ ý phải cám ơn người bán phù này.
Nhưng mà không ngờ sau khi nghe được sự thật đó, Tình lại không hề có 1 chút lòng biết ơn mà con nổi xung lên hét lớn
"Thì ra cậu chính là cái tên lang băm vô khoa học đó...không ngờ còn dám lừa gạt Thu để bán mấy đồ mê tín đó...."
Lời nói to của Tình làm thu sợ hãi, đồng thời cũng làm mẹ cô bị tiếng ồn làm tỉnh giấc...
"Thu....em làm sao lại đi quen với 1 người như thế này hả...thân phận không ra gì....đạo đức lại thấp kém đến như vậy..."
"Ửm...." Thiên nghe câu này mà nhíu chân mày
"Anh Tình....không cho phép anh nói xấu anh Thiên....em rất là gian khổ mới tìm được anh ấy về chữa bệnh cho cha..."
"Bệnh cha em thì đã có anh...không cần cái loại không ra gì như hắn..." tình không hề ngần ngại chỉ ngón tay về phía Thiên.
Lúc này giọng bà ngọc hân truyền đến " các con cãi nhau cái gì vậy..."
"Mẹ....mẹ dậy rồi..." thu chạy lại gần mẹ ỷ ôi
"Mẹ...là con chửi tên này....loại người như nó...sao em thu có thể đưa về chứ...."
"Uhm...Tình đó hà...con mới du học về, không lo nghỉ ngơi chạy tới đây làm gì..."
"Mẹ...cha bị như vậy sao mà con nghỉ được chứ.." tình vốn đã gọi gia đình thu là cha mẹ giống hệt như người nhà
"Uhm...không sao đâu mà..." giọng ngọc hân có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều
"Mẹ...sao lại không sao...cha là nghiêm trọng như vậy mà...nhưng mà mẹ yên tâm....vấn đề này...vừa hay con lại vừa được học qua...bệnh án con đã xem rồi...bệnh của cha...con đảm bảo có thể chữa khỏi...."
"Ah...không ngờ đi du học mấy năm về lại có bản lĩnh như vậy....con trưởng thành rồi đó..." ngọc hân lại không hề có ý cầu hắn cứu, mà chỉ khen ngợi hắn 1 câu như vậy mà thôi
Bình thường bà cũng rất thích đứa con trai nuôi thanh mai trúc mã với thu này, trước kia bà luôn cho rằng hắn là con rể tương lai đáng tin cậy nhất dành cho Thu.
Nhưng mà lúc vừa tỉnh dậy hồi nãy, bà lại nghe được những lời chửi quá thô tục của hắn với Thiên.
Trong khi đó Thiên không hề cãi lại 1 câu, mà không có hề làm gì đắc tội Tình cả. Thiên là người gây ra thiện cảm rất tốt đối với bà...trong tình cảnh này...bà thật sự cảm thấy bất bình thay cho hắn, và sinh ra ấn tượng xấu với 1 bác sĩ trẻ tài năng như Tình