Người đăng: thanhhs79"Giám đốc toàn ah...chó của ông làm bẩn nơi này quá...bây giờ mà dọn có lẽ sẽ tốn công lắm đó.."
Trên người Thiên phát ra hơi thở tựa như địa ngục u minh, lại máu tanh tà ác như viễn cổ ma thần
"Mày...mày muốn sao"
"Cái bình phong đó làm bằng gỗ cẩm ở tận rừng bắc phi lấy về, trải qua 1 đoạn đường xa vô cùng, rồi lại dùng nước ngâm loại tốt nhất, chế biến tỉ mỉ nhất, rồi lại do 1 tay thợ mộc giỏi nhất làm thành đó...haiii....có thể nói là giá của nó là không thể đong đếm được bằng tiền ah...nếu mà tính nha...ít nhất cũng phải mấy trăm....
Thiên cố ý kéo dài ra. Tim hà toàn như bị bóp lại, nghe từ mấy trăm lại vừa mừng vừa sợ. Nhưng mà câu nói sau lại làm hắn rụng rời
"Ah..mấy trăm...tỷ...ah...thậm chí cả ngàn tỷ cũng không đổi lại được đâu..."
Cảm giác kinh khủng từ người Thiên ập đến, khiến tâm linh hà toàn như đèn trước gió, yếu ớt như kiến cỏ. Ngay cả lời nói giải thích hay tâm tư tính toán cũng không dậy nổi
"Được...1000 tỷ...ngày mai sẽ tới..." hà toàn cảm giác được tính mạng mình đang treo lên cao, càng ngày càng mỏng manh.
Cảm giác như con đường địa ngục đang tới gần...thật gần...ông ta bắt đầu sợ hãi...1000 tỷ lớn...nhưng lão không tiếc...thậm chí không dám tiếc"
"Chưa hết mà giám đốc toàn làm gì muốn mua đến không chịu nổi rồi sao...tấm bình phong này nha...là do 1 người bạn thân, 1 đối tác lâu năm của công ty tặng...về ý nghĩa tinh thần thì ...chậc...mất đi rồi..tôi thật có lỗi với người bạn đó quá...
Ở bên cạnh, diễm dã nhịn cười không nổi "phốc" 1 cái cười lên sau đó vội bụm lấy cái miệng nhỏ.
Nãy giờ áp lực, và căng thẳng quá nhiều, bây giờ mới được hắn làm 1 lần hả giận...thật sự là hả giận vô cùng
"Cho nên nha,...1000 tỷ là quá rẻ...ngoài ra còn tổn thương tâm lý của tôi và người bạn đó ..và...và..tình bạn keo sơn vô giá nữa...nếu đền bù hết...e rằng phải gấp 5 lần mới..uhm...miễn cưỡng đủ đó..."
Tay hà toàn run run nắm chặt lại, miệng lắp bắp nói "được"
"Uhm...biết điều đó...mang con chó chết đó về đi..."
"Ah...phải rồi...giám đốc toàn nè...làm ăn với ông tôi thích đó...sau này anh em ta nên gặp nhau thường xuyên hơn....nói chuyện thân thiết nhiều 1 chút...mấy vụ làm ăn như thế này...uhm...cũng nên làm nhiều chút...hợp lý không..."
Lần này hà toàn không còn lại chút nào can đảm ở lại thêm 1 giây nào nữa, chân hắn như bị chó đuổi chỉ hận không thể bỏ hết tất cả chạy thật nhanh
Mãi đến khi đi tới lầu 1, ngồi được lên xe rồi mà tim lão vẫn còn rung lên như sắp nổ tung, lưng áo đã ướt đẫm từ khi nào
............
10 phút sau tất cả lũ khốn đó đã đi hết, bảo vệ cũng vào dọn hết mảnh vụn trong phòng
Thiên cũng tán đi hắc ám địa ngục đạo trên người. Nãy giờ là hắn cố ý tán ra 1 chút hủy diệt đạo khiến đám người hà toàn sợ chết khiếp.
Đương nhiên hắn sẽ không làm 1 việc không công, hắn không cầu gã kia bỏ cuộc, nhưng hắn muốn bóng ma này ám sâu vào tận linh hồn gã, sau này chỉ cần 1 vài hành động của Thiên, gã cũng sẽ sợ bóng sợ gió, khủng hoảng tâm lý. Đó mới chính là cách trả thù khắc nghiệt nhất
Với loại người như hà toàn Thiên có thể chắc chắn, sự sỉ nhục ngày hôm nay, sẽ nhanh chóng khắc vào cốt xương, cho dù bóng ma đó có lớn lao cỡ nào nhưng mà bản chất độc tài, độc quyền và con tim hắc ám của lão sẽ chiến thắng.
Thù hận ngày hôm nay sẽ nhanh chóng biến thành động lực trả thù gê gớm, thậm chí dẫn ma nhập thể mất đi nhân tính cũng khó nói
Và đương nhiên là hắn không có đoán sai, tại vì lúc này hà toàn đang nghiến răng nghiến lợi, mắt hắn đỏ lên như ma quỷ tràn đầy hung ác.
"Mày...sẽ...phải...chết..." 1 lúc sau đó hắn bấm lấy 1 số điện thoại lạ gọi điện
Tại 1 gian phòng bí mật...1 bóng người nửa lộ ra ánh sáng nửa ẩn trong bóng tối, trong đêm đen chỉ thấy hắn cầm lên điện thoại lộ ra hàm răng trắng, 1 vết sẹo dài trên mặt và cặp mắt đen thui không hề có tròng trắng.
Nếu thế giới ngầm có 1 ai nhìn thấy nhất định sẽ run rẩy nói 1 câu.."ẩm..ẩm..huyết"
.........
Những Chuyện đó Thiên không hề biết, hiện giờ hắn đang quay mặt sang nhìn diễm
"Em...ngoài chuyện đó ra...còn cái gì nữa không..
"Đây là chuyện kinh doanh...thương trường như chiến trường...anh bảo vệ em...còn em sẽ đối phó với họ..."
Thiên cười nói "oách ha...làm bà chủ của anh ha...có tin không...anh sẽ biến em từ bà chủ thành....hehe..."
"Anh ..muốn chết...bộ sống bình yên lâu quá...chán phải không..ahh...đồ dê xòm..."
Bị nghe chửi nhưng Thiên luôn nhe răng ra cười cười làm như bị ngu...giống bị té giếng. Làm diễm hận ngứa răng...hiền thục gì đó đều vứt hết...nhẩy đổng lên hét vô mặt hắn
"Ê..tên kia..anh cười cái gì...trên đời có ai giống anh không...có ai bị chửi mà còn cười hạnh phúc như anh không...ahhhh....anh..có vấn đề rồi..."
Mặc dù trông có vẻ dữ dằn, nhưng sự dữ giằn này lại mang theo sự nữ tính và nét đẹp kiêu xa, khí chất cao quý trên người lại càng thêm xinh đẹp
"Đúng là anh cũng hơi hạnh phúc mà...hihi" Thiên đưa cặp mắt trìu mến nhìn cô
Bỗng nhiên diễm im lặng, tại vì cô phát hiện ra ánh mắt đó là tình yêu chân thành chứ không phải là vẻ đê tiện dê xòm chọc ghẹo cô trước đây nữa
Bất chợt, chửi hắn mấy câu nhưng buồn bực trong người lại biến mất tăm, áp lực cũng không còn. Giờ cô mới hiểu được dụng ý của hắn
bỗng nhiên cô ngầm biết ơn hắn không cách nào tả xiết, hạnh phúc lại ngấm ngầm trỗi dậy trong con tim yếu ớt của cô. Ấm áp và dịu dàng
"Giờ thì sao rồi...ổn chưa nè...."
Diễm nhẹ cúi đầu xuống, trong lòng cô đang cảm động nhưng vội dấu đi nước mắt cảm động trong tim, không dám thể hiện cho hắn biết
Bỗng nhiên bàn tay lại truyền tới 1 làn hơi ấm kỳ diệu, giống như nước ấm phủ lấy nơi lạnh giá
"Khóc chỉ là biểu hiện cho sự yếu ớt...trên đời có nhiều thứ đáng để khóc....nhưng chuyện vặt này thì không đáng đâu..." Thiên nhẹ xiết lấy bàn tay diễm nói
"Đầu gỗ...ai nói em khóc là vì chuyện này..."
"Nè...dê xòm...nắm đủ chưa..."
Lúc này Thiên mới mặt dầy cười cười
"Xin lỗi, tưởng là tay ai đó được cầm miễn phí chứ...hehe..."
"Bản chất dê xòm..không thay đổi mà..." diễm nói 1 cách đầy nữ tính
"Thôi...em đừng dụng mỹ nhân kế với anh nữa anh không chịu được...là coi chừng...tại chỗ này...anh sẽ...khặc...khặc"
"Uhm...anh...anh có biết đại tá nguyễn việt không...
"Không biết...
"Đó là 1 trong 7 vị cán sự có địa vị cao nhất và liêm khiết nhất...khét tiếng gét ác như thù"
"Uhm...bộ công ty em làm chuyện phi pháp ah...sao lại sợ ông ta" Thiên nghiêm giọng nói, trong giọng nói vô hình phát ra 1 sự xa cách và uy nghiêm đáng sợ
Cảm giác được tâm lý của hắn, con tim diễm rung lên. Cô biết tên này nhìn thì có vẻ bất cần đời, nhưng lại là kẻ gét ác hơn ai hết.
"Anh...anh...nghi ngờ em làm sao...em không có..."
"Uhm,...vậy tại sao" giọng Thiên lạnh hẳn
Diễm sợ hãi giải thích, chỉ sợ 1 câu hiểu nhầm là hắn sẽ bỏ cô đi mãi mãi
"Đó là cha em...trước kia em là giám đốc nhưng chưa bao giờ em được quyết định việc gì lớn...cha em quá đáng sợ...mấy ngày hôm nay em lên làm tổng giám đốc...tất cả mấy chuyện mờ ám đã bị em dẹp sạch...công ty cũng không còn 1 ai của cha nữa...nhưng không ngờ việc này lại bị ông ấy lợi dụng"
"Uhm..hiểu rồi...cha em là loại người nào anh hiểu rõ..." giọng Thiên dịu xuống
"Nhưng vấn đề khó khăn ở đâu...em nói đi
"Vấn đề là trước kia công ty là của em...chỉ khác nhau là những vụ buôn bán ngầm thì đều mang danh nghĩa công ty...chữ ký tuy không phải của em...nhưng em vẫn không thể tránh được trách nhiệm"
"Uhm..và sao nữa.."Thiên hỏi
"Trương gia bảo lúc đó là phó giám đốc, có rất nhiều thứ hắn ra mặt làm...em không biết chính xác..nhưng mà chứng cớ và 1 số thông tin thì vẫn đủ..." trong giọng nói của diễm hé ra 1 sự tự tin
"Vậy em định làm sao với nó..
"Em sao...e sẽ giao hết..em sẽ tố cáo họ...cho dù..công ty có tổn thất bao nhiêu em cũng không tiếc..
"Uhm...em đã có quyết định thì ok...ra tiếp khách thôi.."
Diễm rất vui vẻ khi nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt hắn, từ giờ cô khẳng định mình sẽ không bao giờ làm hắn buồn nữa
"Uhm" 2 người nhìn nhau bằng ánh mắt kiên định cùng nhau bước ra
..........
Tại phòng tiếp khách, hồng đang uống nước trà nói chuyện với nguyễn việt, tính hồng lễ phép có vẻ đã làm vị nghiêm chính vương này thích thú
"Két" Thiên và diễm tiến vào
"Chào anh...đại tá nguyễn việt..
"Uhm..chào cô
Thiên chỉ khẽ gật đầu với lão, thậm chí hắn còn không thèm cười
"Cậu Thiên phải không...anh có vẻ không thích tôi..." có lẽ thấy diễm và hồng đều có tình cảm với thanh niên này, không hiểu sao nguyễn việt cảm thấy thú vị với Thiên hơn trước
Phải biết rằng, bản thân ông là 1 người khét tiếng trong ngành công an, uy vọng và quyền lực của ông đều là thứ mà 1 người bình thường không thể nào có thể bình tĩnh đối diện.
Thậm chí nếu như nơi ông xuất hiện, người khác ai nấy đều phải nịnh nọt, lễ phép chiều lòng đưa ông lên mây. Chứ làm gì có kiểu đối xử như Thiên
Cho dù lúc vừa đến hắn không biết thì không lẽ nãy giờ nói chuyện với 1 tổng giám đốc tài năng như diễm lại không kể cho nghe. Vậy mà hắn vẫn không hề có thái độ gì gọi là tôn trọng như vậy
Tất nhiên là ông ta không hề biết đến cảnh giám đốc hà toàn bị hắn dọa suýt tè ra quần vừa rồi.
Và ông lại càng không biết, người để Thiên cho 1 cái gật đầu chào hỏi đã là tương đối kính trọng rồi.
"ông là nguyễn việt phải không...xin lỗi nha...xưa nay..tôi không có thiện cảm lắm với người làm quan..."
"Uhm...tại sao vậy" nguyễn việt điềm tĩnh hỏi
"Chuyện đó chắc ông chẳng cần tôi nói đâu...hỏi thừa..."
"Vậy tôi hỏi cậu nhe...nếu cậu là tôi...cậu sẽ làm sao..."
"Vậy tôi hỏi ông trước...trước khi ông có được vị trí này...thì ông đã phải làm nhũng gì..."
Không ngờ 1 câu hỏi này lại chạm vào tâm tư bứt rứt bấy lâu nay của ông ta, 1 cảm giác xấu hổ bất giác sinh ra
Ông ta biết, Thiên không thích kẻ làm quan là đúng
Nhưng ông dù đã làm mấy năm thanh quan và làm được mấy vụ ra trò lập được danh tiếng. Nhưng nếu nói ông là 1 thanh quan chân chính...vậy thì vẫn chưa xứng đáng
Nếu như vậy thì ông lấy tư cách gì để ép người khác phải tôn trọng
Lần đầu tiên trong đời ông sinh ra 1 cảm giác hổ thẹn như vậy, không ngờ người ông không dám đối diện lại là 1 thanh niên mới gặp lần đầu
Có những việc ông không thể thả tay mà làm, có những người mà ông không dám xiết tội lại càng có những khoản tiền ông không nhận cũng không được
"Có lẽ ông là 1 trong những người đáng tôn trọng nhất trong đám người làm quan...nhưng nếu để tôi thật sự tôn trọng...thì ông vẫn Chưa đủ...biểu hiện của ông vừa rồi chính là minh chứng" Thiên nói bằng giọng thất vọng