Thế Giới Không Biết


Người đăng: avatams

- hai ngươi là người nào, có cái gì mau giao hết ra đây

trong đám sơn tặc này ,một tên bị mấy người còn lại gọi là nhị đương gia lên
tiếng ,giọng nói ồm ồm hỏi hai người Nhiếp Tàng Phong và Lý Nhược Vân.

Nhiếp Tàng Phong còn đang ngây ngốc không biết làm sao đã bị Lý Nhược Vân quơ
quơ đập cho một phát tát

" đét " một tiếng khi Nhiếp Tàng Phong còn đang năm ông sao quay cuồng, đã bị
tiếng nói của Lý Nhược Vân át mất

- Ta bị mù mà ,không nhìn thấy gì, biểu ca ,ngươi mau cầm hết ngân lượng chạy
trước đi, cả nhà ta đều nhờ vào nó ,mau đi

" what, con mẹ nó chứ, ai là biểu ca của cô ... Ực "

Nhiếp Tàng Phong tức giận, đang yên lành ăn tát đã khổ rồi, khi nghe Lý Nhược
Vân nói vậy, đám sơn tặc kia mắt trừng trừng nhìn phía hắn, kẻ nào kẻ lấy
nhăm nhe muốn thử ,dọa Nhiếp Tàng Phong run rẩy

- ài, biểu muội ở đâu vậy, sao ta không nhìn thấy ngươi, gậy của ta đâu

Nhiếp Tàng Phong cũng bắt chước cô nàng giả mù, hai tay hắn rờ rẫm phía
trước, mắt mở nhìn vô thần

- làm cái gì vậy, sao lại mù rồi

đám sơn tặc hai mặt nhìn nhau ngạc nhiên, hai kẻ này diễn kịch cũng lạ thật

- mù cũng mặc các ngươi, chúng ta là cần tiền thôi, mau chóng giao ra đây ,đỡ
phải để bọn ta ra tay

- biểu ca, mau mang hết ngân lượng đi đi, nhanh lên

- ây ây, biểu muội à, ngươi đi trước đi, mấy đồng bạc lẻ ta cầm sao bằng
được miếng ngọc liên thành muội đang đeo chứ, muội đi trước đi, ta cản bọn
chúng

Nhiếp Tàng Phong khóe miệng nhếch lên cười xấu xa " nói tới gắp lửa bỏ tay
người ta còn là tổ tông của trò này đó ha ha "

lời này của Nhiếp Tàng Phong thành công dẫn dụ sự chú ý của đám sơn tặc sang
Lý Nhược Vân. Từng ánh mắt sáng ngời nhìn miếng nhọc nhỏ trên người LÝ Nhược
Vân.

Mấy tên sơn tặc có vẻ già đời chép chép miệng

- nhị đương gia, chúng ta thấy ngọc kia tinh thuần ,gặp sáng càng sáng, đích
thật là bảo vật đó

- ha ha ,lần này phát tài ha ha

đám sơn tặc như những con sói đói kiếm được mồi ,ha ha cười rộ nên . Thấy cảnh
này, Nhiếp Tàng Phong nào giám ở lâu, hắn len lén lui người chuẩn bị quay đầu
chạy trước. Tới lúc này rồi cũng chẳng rảnh quản cô nàng hại người này nữa, ai
bảo ban nãy giám tát vào mặt tiểu gia ta.

Nhưng hắn còn chưa kịp quay người, 1 vật nhỏ bay tới . Theo bản năng Nhiếp
Tàng Phong giơ tay ra đỡ ,khi nhìn thấy hình dáng của vật này hắn méo mặt,
khóe miệng co giật

- Biểu ca, ngọc này, ngươi chạy trước đi, mau lên

theo miếng ngọc bay tới, là tiếng nói lanh lảnh của Lý Nhược Vân phát ra ,kích
thích thần kinh của đám sơn tặc

- ôi ôi ,cái gì rơi vào tay ta vậy, ta không thấy gì, không biết nó là gì cả
.

Nhiếp Tàng Phong thầm kêu khổ, nữ nhân điên này còn muốn kéo cả hắn cùng chịu
tội nữa chứ

- bớt xàm ngôn đi, hai mắt ngươi đang đảo lia lịa kia, còn giả mù cái chim
à, các huynh đệ đâu lên cho ta

nói rồi ,tên nhị đương gia kia ra lệnh một tiếng, ngay lập tức toàn bộ sơn tặc
lĩnh ý ,quơ đao định xông pha về phía Nhiếp Tàng Phong với Lý Nhược Vân.

- Ngừng! Ngừng ,đợi chút đã

thấy tình hình bi đát, Nhiếp Tàng Phong vội quát lớn

- các ngươi cho ta một chút thời gian, ta muốn nói mấy câu di ngôn với biểu
muội ta

không đợi đám sơn tặc đáp ứng, Nhiếp Tàng Phong quay lưng về phía chúng ,
miệng thật nhỏ mấp máy nói với Lý Nhược Vân

- cô nàng, ta có cách may ra có thể, thoát khỏi mấy tên này, mong ngươi phối
hợp nếu không hai chúng ta sẽ tiêu đời

Lý Nhược Vân vội vàng nháy mắt đồng ý, lâm vào hoàn cảnh này vốn thủy linh
tinh quái nàng cũng chỉ có thể bó tay ,đành chấp nhận đề nghị của Nhiếp Tàng
Phong

...

...

- Biểu muội, trước khi ta chết ta muốn nói hết tấm lòng của mình ra cho
ngươi biết. Bao lâu nay ta luôn âm thầm nhung nhớ đến ngươi, mong ngươi sẽ
chấp nhận ta, hu hu

Nhiếp Tàng Phong lập tức thừa cơ nhanh gọn ôm lấy Lý Nhược Vân, chưa kịp
chuẩn bị bước thứ hai của kế hoạch, Lý Nhược Vân đã cho phát đi tới kết luôn.
Nàng xúc lực đã lâu, tung một cú bạt tai như trời giáng vào mặt Nhiếp Tàng
Phong khi hắn định hôn má nàng

Nhiếp Tàng Phong ngã lăn ra đất, dâng lên một đám bụi nhỏ, mặt đầy không tin
, mấy tên sơn tặc nhìn mà than thở tỏ tình thất bại cũng chỉ thảm tới mức này
.

" ui má nó, kịch bản có phải vậy đâu, chẳng phải đã thương lượng, hôn xong
mới đánh mà, bà nó ,vẫn là ta quá thuần khiết, không thể tin vào các cô nàng
được, lật mặt như lật sách "'

Tuy nghĩ vậy Nhiếp Tàng Phong cũng không dám chậm chễ . Khi nãy cố ý bị ngã ra
hắn đã coi như lại gần được đám sơn tặc rồi ,Nhiếp Tàng Phong ra vẻ chật vật
đứng lên, đám sơn tặc xung quanh ai ai cũng nhìn mà xót xa đau đớn, có mấy
tên nhếch miệng vốn định lên tiếng an ủi Nhiếp Tàng Phong, bất ngờ Nhiếp Tàng
Phong xuất thủ, một lắm lại một nắm cát bụi xối xả đập thẳng vào đám sơn tặc
đang trừng ra nhìn hắn

- phù phù

- khốn khiếp ,ôi mắt ta

- tiểu tử giám ám toán các đại gia nhà ngươi, đợi đó

- dk tên nào chọc gì vào ta vậy, nước đâu, mau mang lại đây ...

...

...

Đám sơn tặc không ai ngoại lệ, tất cả đều bị cát bụi vào đầy mắt, loạn thành 1
đoàn, Nhiếp Tàng Phong nhân cơ hội này, hắn kéo vẫn còn đang dại ra Lý Nhược
Vân quay đầu chạy thẳng

- mau lên đi, lần này mà bị bắt lại. hai chúng ta chết chắc, ngươi có biết
đường thì mau dẫn đi, ta phải báo cảnh sát

Lý Nhược Vân trái tim bụp bụp nhảy loạn, ban nãy thật quá kích thích, làm
nàng như ngừng thở, may mắn cuối cùng cũng coi như thành công

Đang liều mạng chạy đi, nàng nghe Nhiếp Tàng Phong hỏi vấn đề này, nàng lập
tức vỗ ngực ,đảo khách thành chủ kéo Nhiếp Tàng Phong dẽ phải đi đường

- đường thì ta biết, nhưng cảnh sát là cái gì vậy, nghe thật lạ tai nha

Nhiếp Tàng Phong như xem người ngoài hành tinh mà nhìn nàng

- cô nương ,tới giờ này ngươi còn diễn cho ai quay hả, cứ nghĩ thế này có
thể lừa được ta sao, mau đưa điện thoại cho ta

- đưa cái gì mà đưa ,ta không biết ngươi đang nói gì nữa, bản tiểu thư việc
gì phải lừa ngươi

Nhiếp Tàng Phong sầm mặt

- không đưa thì ta tự tìm vậy, không tin cả điện thoại ngươi cũng không mang

Nhiếp Tàng Phong lập tức lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, hai tay vù một
cái sờ hai bên đùi Lý Nhược Vân . Lý Nhược Vân sửng sốt, mười bảy năm qua dù
tính cách nàng hơi tùy hứng nhưng tới giờ ngay cả tay, cũng chưa có nam nhân
nào được đụng cả. chứ đừng nói là đùi nữa chứ.

Hai má Lý Nhược Vân lập tức bùng một cái đỏ bừng, vừa giận vừa tức . nàng định
vung tay lên thẳng tay cho Nhiếp Tàng Phong ăn cái bạt tai nữa thì bị Nhiếp
Tàng Phong nhanh chóng tránh được.

- thật không có! thế là sao nhỉ, nhìn khắp nơi, còn mỗi chỗ kia chắc còn để
được nha

Nhiếp Tàng Phong kiễng chân nhích sát lại Lý Nhược Vân. cứ Nhiếp Tàng Phong
bước gần bước nào là nàng lại lùi ra bước đó.

Thấy Nhiếp Tàng Phong cứ nhìn bộ ngực lo đủ của mình, trái tim Nàng run lên "
sẽ không phải, tên này sắc tâm trỗi dậy, mà có ý đồ xấu với ta đi ".

- lui lại, đây là lúc nào rồi ngươi còn rảnh suy nghĩ lung tung, ta nói cho
ngươi biết, ngươi dám động vào ta một sợi lông ,ta bảo đảm cho ngươi hối hận
sinh ra trên thế gian này

Nhìn dáng vẻ cô nàng hai tay che ngực, như cừu non sắp đợi thịt vậy, Nhiếp
Tàng Phong giật mình ngộ ra

- cô bị hoang tưởng sao, nghĩ cái con khỉ, cô xấu xí như vậy, ta không có
hứng thú đâu

- hừ hừ, khẩu thị tâm phi, ta khinh bỉ ngươi

Lý Nhược Vân bĩu môi khinh bỉ Nhiếp Tàng Phong " làm gì có ai thấy ta mà không
cảm thấy đáng yêu chứ, xấu ở đâu ra "

Nhiếp Tàng Phong cũng chẳng quản cô nàng tự yêu mình này nữa, hắn ra sức chạy
trước, nhưng được 1 quãng. Nhiếp Tàng Phong gương mặt không có ý tứ quay chậm
lại chút mặt dày mày dạn, như thể cực quan tâm mà chờ đợi Lý Nhược Vân

" ài ! hắn thực sự không biết đường, đi tiếp chắc thành trẻ lạc mất "

Hai người một đường chạy băng băng mà vẫn không thấy có sơn tặc nào đuổi theo
, cả hai đều thở ra một hơi như chút được gánh nặng vậy.

khi tới gần chiều tà, trước mặt Nhiếp Tàng Phong xuất hiện một tường thành
cao cao, cực kỳ to lớn xung quanh bắt đầu có nhiều người qua lại.

Làm Nhiếp Tàng Phong hoảng hốt chính là, ai ai cung ăn mặc kiểu dáng cổ đại ,
trường xam, thanh y. vải bố ... loại nào cũng có.
Nhiếp Tàng Phong quan sát tỉ mỉ xung quanh càng làm hắn rung động, vớ vội bên
cạp hàng 1 cái gương đồng nhỏ, hắn soi vào xem xét, tay không tự chủ nắm
chặt

Trong gương hiện lên là một gương mặt thiếu niên tầm 17 tuổi, tương đối tuấn
tú, trán cao, mắt sáng ,thần quang nội liễm, đường nét như đao khắc, tuy
còn mang chút trẻ tuổi nhưng ngờ ngợ Nhiếp Tàng Phong thấy lại bản thân năm
xưa, chỉ có điều khi đó là hiện đại, còn giờ là cổ đại

bẹo tay với đùi mấy cái

"Ui da " kêu lên đau đớn mấy tiếng, xác thực hắn không mơ

cuối cùng Nhiếp Tàng Phong không thể không xác nhận Dù chẳng biết nguyên nhân
nào ,nhưng đích thật hắn hình như là xuyên không rồi, nhưng còn chẳng biết là
xuyên tới đâu nữa

- ây ây, cô nương, ngươi biết bây giờ là đời của vị hoàng đế nào không

Lý Nhược Vân ha ha cười rộ lên, như thể phát hiện chuyện cực kỳ kì lạ vậy,
nàng ánh mắt kì lạ xem hắn

- chẳng lẽ ngươi là từ trên trời rơi xuống sao, mấy ngàn năm nay làm gì còn
có cái nước nào nữa lấy đâu ra hoàng đế, xa thì bản tiểu thư không biết,
nhưng quanh hai vạn dặm mày chỉ có độc lập Lạc An Thành này thôi

Nhiếp Tàng Phong bị câu trả lời này làm đầu ong ong lên, lịch sử của nơi quái
nào đây, chẳng lẽ không phải địa cầu nữa sao.

ae like và vote 10* nha, thanks ????


Giới Chủ - Chương #5