Người đăng: avatams
Hai ngày rất nhanh trôi qua . Nhiếp Tàng Phong và Khả Thiên Tuyết hai người
một hổ liên tục đi đường .Có Cự hổ ở, hai ngày nay rất thuận lợi không gặp
rắc rối gì.
- Đi thêm một chút nữa chắc sắp ra khỏi khu rừng này rồi đi, hai ngày chỉ
toàn cây là cây, một cái bóng người cũng không thấy, quá vô vị rồi. Ài ...
Nửa nằm trên lưng hổ, Nhiếp Tàng Phong cắn cọng cỏ trên môi có chút nhàm chán
mà nhìn cảnh vật xung quanh. Ngoài một chút động vật nhỏ cùng với một màu cây
xanh biếc của cổ thụ dây leo ra thì chẳng còn gì cả.
Khả Thiên Tuyết ngồi phía trước đang vui vẻ xoa đầu cự hổ giao lưu với nó ,
nghe thấy Nhiếp Tàng Phong than vậy cũng bỏ ngoài tai . Cả quãng đường này ,
đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe thấy mấy câu này rồi.
Ngẩng đầu nhìn trời sau đó Khả Thiên Tuyết vỗ nhẹ vào đầu lông mềm của Lão hổ
,ra hiệu dừng lại.
- Dừng dừng, Ca ca, cũng trưa rồi, chúng ta tạm nghỉ ngơi ăn chút gì đi ,
với lại Tiểu Miêu Miêu mang chúng ta đi đường cả sáng chắc cũng mệt rồi, chúng
ta cho nó nghỉ chút.
Xuống khỏi lưng hổ, Nhiếp Tàng Phong duỗi lưng một cái mệt mỏi. Hai ngày lẫn
trốn không có chút nguy cơ nào cũng làm sự khẩn trương của Nhiếp Tàng Phong
giảm xuống . Tuy vậy, có đôi lúc một cảm giác bị tỏa định ngột ngạt hắn không
làm sao nói rõ được vẫn quanh quẩn trong lòng, làm Nhiếp Tàng Phong hơi bất
an nhưng vẫn cố đè xuống, chỉ cho rằng mình ảo giác.
Hôm nay cảm giác đó lại xuất hiện càng cường liệt, tâm thần Nhiếp Tàng Phong
không yên, tâm ý lao lực thân thể mệt mỏi hơn mọi ngày.
- Tiểu Miêu Miêu, đi kiếm con gì về đây, nhớ bắt loại béo béo tròn tròn ý.
Kiếm gốc cây dựa vào tránh nắng, Khả Thiên Tuyết cũng theo bên cạnh ngồi xuống
. Nhiếp Tàng Phong phất tay lạm quyền sai cự hổ đi kiếm mồi.
Gừ gừ mấy tiếng đáp lại, cự hổ nhanh nhẹn nhảy vào trong đám cây . Một lúc
sau, nó đã miệng lớn cắn hờ ba con gà rừng rất béo mang về.
Thành thạo hỗ trợ Khả Thiên Tuyết đốt lửa, Cự Hổ miệng chảy nước bọt nhìn đặt
trên que xiên ba con gà lớn, ánh mắt mê muội.
Từ lần đầu tiên nếm thử tay nghề của Khả Thiên Tuyết nó đã hoàn toàn bị chinh
phục. Nhiếp Tàng Phong còn cố ý dụ nó chạy mấy lần nhưng nó vẫn y nguyên không
trốn đi, bị món thịt nướng mĩ vị của Khả Thiên Tuyết mê đến choáng váng đầu hổ
.
- Ăn được rồi, của ca ca đây, của ngươi đây.
Chia cho Nhiếp Tàng Phong nửa con gà, Khả Thiên Tuyết vứt cho cự hổ hai con ,
rồi mới cầm lấy nửa con của mình xé nhỏ từng miếng ăn chậm rãi.
Gà rừng này cũng không phải gà thường, nó so với gà Nhiếp Tàng Phong thấy kiếp
trước phải lớn hơn gần gấp đôi, màu lông xám vàng chất thịt săn chắc tuy có
hơi khô nhưng qua tay nghề của Khả Thiên Tuyết thì cũng coi là nhất đẳng mỹ
thực.
- hít hà, mùi gì mà thơm vậy!
Hai người một hổ đang hạnh phúc ăn ngon lành thì có một âm thanh già yếu phát
ra.
Khi Nhiếp Tàng Phong phát hiện ra người phát ra tiếng kêu kia, thình lình
ngay cạnh đống lửa cách hắn ba mét đã xuất hiện một thân ảnh.
Kẻ đến là một lão già, nét mặt hồng hào, nếu không có bộ quần áo cái bang
trên người thì kẻ này cũng có đôi chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Ánh mắt lão vẩn đục, tinh mang chìm sâu, xem xét là dạng tu vi cao thâm .
Hình ảnh này gợi cho Nhiếp Tàng Phong nhớ đến mấy cao nhân ẩn danh trong tiểu
thuyết của kiếp trước . Kinh ngạc rất tốt nhưng nếu không mang theo kinh sợ
thì Nhiếp Tàng Phong cảm thấy càng tốt hơn.
Linh khí lên mắt nhìn lại lão đầu này, làm trái tim Nhiếp Tàng Phong lập tức
băng giá, chứng thực cảm giác ngột ngạt mấy nay hắn cảm nhận . Nhiếp Tàng
Phong nhìn ngập trời oan hồn oán khí từ thân ảnh lão đầu quyện quanh mà chỉ
muốn ra tay tự đấm cho mình mấy phát, rõ ràng đã cảm thấy nguy hiểm lại vẫn
không lo chuẩn bị hay tránh đi.
Chưa có lần nào ,Nhiếp Tàng Phong lại cảm nhận được nhiều oán khí cùng hồn ảnh
như vậy, có thể lấy bao trùm đại địa mà hình dung, số lượng không có hai ngàn
cũng phải tới một ngàn tám trăm.
Lần trước nhìn thấy Hầu Thiên Minh quanh thân kẻ này cũng chỉ có một hai trăm
là hết cỡ, thật không thấm gì so với kẻ này.
Hơn nữa cả hai Hầu Thiên Minh và lão đầu này đều có điểm chung lớn nhất đó là
số oán nữ chiếm phải tới tám phần, mỗi người khi chết chắc chắn cực kỳ bi
thảm nữa, lệ khí trùng thiên.
Kết hợp, mình lại đang bị tông môn thần bí kia truy sát, lại thêm nơi đây
rừng núi hoang vu, kẻ này xuất hiện chỉ có một khả năng đó là kẻ địch phái
đến.
" Má nó, sao ta ngu ngốc vậy, đã mơ hồ cảm thấy nguy cơ mà không đề phòng cái
gì, lão ma này tu vi thâm sâu chỉ sợ là Trung Phẩm cao thủ a, làm sao đây
hắn tốc độ nhanh như vậy muốn đâm trúng cũng là cả một vấn đề. "
Bề ngoài như thường nhưng trong lòng đã đại loạn, Lần đầu tiên đối mặt với
Trung Phẩm cao thủ, tốc độ đối phương vừa thể hiện ra lúc xuất hiện làm đáy
lòng của Nhiếp Tàng Phong không có lắm chắc.
Trung Phẩm cao thủ không thể khinh thường, chỉ cần một lần Tỏa Thiên Thuật
trượt tay lấy thực lực xấp xỉ Hạ phẩm Thất giai Nhiếp Tàng Phong bây giờ chắc
chắn không chịu nổi . Lão ma này sẽ không ngốc tới lỗi mà cho uy hiếp tới tính
mạng mình tồn tại.
- Người bạn nhỏ, có còn chút gì ắn sao, lão phu thật đói nha.
- Lão gia gia, đây nè, người ăn phần ta đi.
Thấy lão đầu quần áo lam lũ, Khả Thiên Tuyết thiện tâm lấy trong tay một miếng
lớn thịt gà xé ra định đưa cho lão.
- Ha ha, không cần, không cần, muội cứ ngồi yên đi, phần ta còn rất
nhiều, ta đưa cho lão.
Giơ chặn lại Khả Thiên Tuyết định lại gần đưa thịt gà cho Lão Ma này, Nhiếp
Tàng Phong mang gương mặt nụ cười ha ha xé ra một phần thịt gà đưa cho lão .
Hữu tâm vô ý bảo hộ Khả Thiên Tuyết về sau lưng mình.
Lão đầu trong mắt tinh mang lóe lên nhìn Nhiếp Tàng Phong cười quỷ dị, đưa
tay nhận lấy phần thịt.
- Cảm ơn nhé ,Chàng trai trẻ.
Thời gian từ khi lão già này xuất hiện tới bây giờ mới chỉ qua một phút, thể
nội Nhiếp Tàng Phong linh khí ám động không ngừng . Trái tim nhỏ bé thấp thỏm
suy tính, cầu mong lão này đừng lật mặt sớm quá, nếu không hôm nay Nhiếp
Tàng Phong chỉ có thể bàn giao di ngôn tại đây thôi.
" Hai phút nữa ..."
- Được lắm, rất tốt, tâm tính rất phù hợp, các ngươi đã qua kiểm tra, kia ta
xem hai ngươi căn cốt kì lạ ,rất thích hợp làm võ giả, có muốn bái ta làm sư
phụ sao.
Miếng thịt vào tay, Lão đầu kia lại bỏ xuống, khí thế thay đổi cách xa ban
nãy . Giọng nói đầy mê hoặc nhìn về phía Nhiếp Tàng Phong đặc biệt là Khả
Thiên Tuyết.
Hai người Nhiếp Tàng Phong sững sờ, vừa nãy lão thay đổi khí thế dọa Nhiếp
Tàng Phong không nhỏ. Suýt nữa không cầm lòng được xoay người kéo Khả Thiên
Tuyết chạy trối chết.
" Lão ma này lại giở trò gì đây "
Thấy dáng vẻ hai người đều không tin, Lão ma tự đại cười to biết là mình đột
ngột . Cách không tung chưởng vào một thân cây đại thụ lớn một người ôm cách
hắn tầm một mét.
Uỳnh uỳnh ..
Một tiếng vang lớn, Thân cây vỡ ra một lỗ hổng cực to gấp đôi đầu người, ứng
tiếng cả cây đại thụ trọc trời ầm ầm sụp đổ.
Lão ma ánh mắt không quan tâm, tuy quay đi nhưng đáy mắt quỷ dị luôn tập
trung vào nhất cử nhất động của hai thiếu nam thiếu nữ sau lưng.
Thấy cảnh này, Nhiếp Tàng Phong đáy lòng càng thêm lạnh, một chưởng này nếu
vận lên Bất diệt phòng ngự hắn tuy có trăm phần trăm đỡ được . Nhưng chủ yếu,
chưởng kia lão ma này chỉ là tùy ý ra tay sợ là dùng năm thành lực lượng cũng
chưa tới.
Toàn lực ra tay, Nhiếp Tàng Phong vẫn tiếp được nhưng chỉ sợ sẽ bỏ ra cái giá
không nhỏ.
- Thế nào, lấy lão phu trung phẩm tam giai thực lực các ngươi bây giờ cam
tâm rồi chứ, yên tâm đi, nếu không phải tâm địa hai ngươi tốt, với lại ta
đang cần gấp đệ tử thì đã không tới lượt các ngươi.
Lại thêm một lần mê ngôn hoặc ngữ, giọng điệu bất đắc dĩ thốt ra, Lão ma này
khí thế phát ra càng mạnh . Nhiếp Tàng Phong không thể không công nhận lão đầu
này với lời nói và khí thế này vẫn rất có sức thuyết phục.
Nhìn xem bên cạnh Khả Thiên Tuyết hai mắt do dự dao động, Nhiếp Tàng Phong vội
lắm chặt tay nàng . Hai tay chắp sau lưng, lấy ngón tay viết nhẹ vào lòng bàn
tay nàng mấy từ đứt đoạn.
" Bình Tĩnh, không được, Lão Ma "
Chỉ là mấy từ nhưng với sự thông minh của Khả Thiên Tuyết, Nhiếp Tàng Phong
tin tưởng nàng hiểu hắn đang muốn nói gì, tình cảnh cả hai đang nguy hiểm như
thế nào.
- Ha ha, được tiền bối ưu ái thật là phúc phận của bọn ta nhưng liệu có thể
cho huynh muội bọn ta chút không gian riêng tư thương lượng sao.
- Được, hai ngươi ở đây, ta đi, chốc lát quay trở lại, hi vọng sẽ có được
đáp án thỏa mãn.
Rất sảng khoái đáp ứng, Lão ma lòng tin tràn đầy đi ra hóng mát không hề đề
phòng Nhiếp Tàng Phong và Khả Thiên Tuyết sẽ trốn đi, hai kẻ mới vào đời này
trừ phi là ngu ngốc điên đầu nếu không chắc chắn không cự tuyệt đề nghị trăm
lợi mà không hại của mình.
" Khặc khặc, đợi dồn tất cả tài nguyên cho tiểu nha đầu kia tu vi lên trung
phẩm lúc đó lấy thể chất kì lạ của nàng làm mỹ thực mới thật là đại bổ ,tu vi
toàn tông nhất định bạo tăng, tác dụng so bây giờ phải lớn hơn nhiều . Khặc
khặc khí đó Ta sẽ lập đại công, quyền lực trưởng lão của ta lại càng thêm
chắc chắn, thậm chí lên làm đại trưởng lão cũng không quá đáng . "
Ác độc suy nghĩ, trước khi khuất bóng, Hắn lại còn nhìn Nhiếp Tàng Phong và
Khả Thiên Tuyết nở nụ cười từ ái vô hại.
Vận chuyển linh khí qua mắt nhìn phía xa trùng thiên oán khí dần dần đi xa ,
chắc chắn lão ma đã đi xa . Nhiếp Tàng Phong không dám chậm trễ, hỗ trợ Khả
Thiên Tuyết leo lên lưng Cự Hổ sau đó hắn vèo một cái cấp tốc nhảy lên điều
khiển Lão Hổ chạy trối chết.
Từ lúc Lão ma xuất hiện, Cự hổ này vẫn luôn cục xúc bất an, với linh giác
nhạy cảm của động vật nó cảm thấy nguy cơ mãnh liệt. Bây giờ có hiệu lệnh của
Nhiếp Tàng Phong, nó lập tức dồn toàn lực chạy như điên . Quẹo trái ngoặt
phải nghi binh mấy lần sau đó Theo Nhiếp Tàng Phong hướng chỉ bốn chân hổ
tráng kiện vô cùng nhẹ nhàng chuyển động, cố gắng hạn chế dấu vết nhỏ nhất có
thể.
ae like và vote 10* nha, thanks ae