Người đăng: avatams
Đêm khuya, Lạc An Thành phía cổng Đông, có một bóng đen lớn xuyên qua màn đêm
cấp tốc tiến lại, nhìn kĩ thì đó là một thiếu niên đang cõng một thiếu nữ
khác . Trên lưng thiếu nữ buộc chặt một đoàn vải lớn, bên trong là Thất Huyền
Cầm.
Nhiếp Tàng Phong vốn là không định mang theo nó, nhưng Khả Thiên Tuyết nói nó
là thứ đầu tiên mà hắn thắng được, đại diện cho vô thượng vinh quang mọi thứ
có thể bỏ lại riêng nó thì không thể được . Quan trọng hơn là nàng nói :
" Ca ca tâm ý đều ở đây, đàn đã tặng cho nàng thì thế nào cũng phải mang theo
bên cạnh bất li bất dịch "
- Ca ca, bây giờ đã là đêm khuya, mấy năm nay hay có sơn tặc nên buổi tối
cửa thành là đóng kín đó, người thường không thể ra ngoài vào lúc này a.
Nhìn phía cửa thành đóng kín to lớn, Khả Thiên Tuyết có chút lo lắng nhắc nhở
Nhiếp Tàng Phong . Bây giờ nàng cũng biết tình thế rất cấp bách, không thể
trì hoãn được nhưng cửa thành đã đóng, trừ phi mọc cánh nếu không đừng nghĩ
ra được bên ngoài.
- Không sao, ta có cách.
Nhiếp Tàng Phong cũng hiểu lòng nàng suy nghĩ, ánh mắt hắn hơi trầm tư, nhìn
phía tường thành ước lượng độ cao, miệng lẩm bẩm tính toán.
- Tường cao tầm mười mét, lính canh bên trái là ít nhất lại thêm có vẻ lơ là
công việc, được rồi, là nó !
Tính toán xong, Nhiếp Tàng Phong tháo lấy bên đường một đoạn dây thừng thật
dài buộc nút hình tròn lớn . Cầm trong tay bó dây thừng dài, Nhiếp Tàng Phong
vẫn cõng Khả Thiên Tuyết lựa vào bóng đêm áp sát chân thành.
- Vèo vèo
Dựa vào cảm giác chuẩn xác, Nhiếp Tàng Phong tung chuẩn dây thừng lên móc chặt
vào một đoạn tường lớn.
Giật giật mấy cái, chắc chắn, Nhiếp Tàng Phong hô nhẹ mấy cái bảo Khả Thiên
Tuyết bám chắc, còn mình thì men theo dây thừng leo lên.
Đơn giản không hề kinh động ai, lũ binh coi thành vẫn còn đang ngơ ngác ngủ
gật thì chẳng có vấn đề gì.
Sau khi ra khỏi thành một quãng xa, Nhiếp Tàng Phong cõng Khả Thiên Tuyết
nhanh chân đi vào trong một rừng cây nhỏ . Tới đây tinh thần Nhiếp Tàng Phong
triệt để thả ra, cả tối nay, hắn quá mệt mỏi rồi một mình phản sát hơn một
trăm người, lại bị Hầu Thiên Minh đánh lén . May mắn hữu kinh vô hiểm trải qua
nhưng cũng làm tâm lực hắn tiêu hao thật lớn, bây giờ hắn cần tĩnh lặng nghỉ
ngơi một lát.
Thông minh Khả Thiên Tuyết rất hiểu chuyện, biết được ca ca nàng hôm nay trải
qua quá nhiều việc bây giờ cấp thiết cần dưỡng sức. Nàng chỉ đành ngồi sát bên
, ôm một cánh tay của hắn vào lòng, hai mắt long lanh thật kĩ quan sát như
muốn khắc ghi khuôn mặt thân thuộc của Nhiếp Tàng Phong vào sâu trong tâm
khảm.
Cứ như vậy, một canh giờ trôi qua, một người nhắm mắt nghỉ ngơi còn một người
chăm chú ghi nhớ.
- Được rồi, tiếp tục thôi !
Hai mắt như tinh không vũ trụ mở ra, thở ra một ngụm trọc khí, Nhiếp Tàng
Phong khôi phục thân thể đứng dậy.
Không để ý Khả Thiên Tuyết kháng nghị muốn tự mình đi, Nhiếp Tàng Phong nhanh
tay lẹ mắt lập tức cõng thẳng nàng lên lưng, tay kia ôm gói đồ linh tinh lên
đường.
- Bây giờ chúng ta đi đâu hả ca ca ?
Nằm trên lưng Nhiếp Tàng Phong, Khả Thiên Tuyết mơ hồ hỏi hắn.
Nhiếp Tàng Phong lục tung kí ức của mình cũng không có câu trả lời, cả đời này
ngoài Lạc An Thành ra hắn còn chưa biết thêm cái tên địa danh nào nữa là, lấy
đâu mà nói.
Biết Nhiếp Tàng Phong không có câu trả lời, Khả Thiên Tuyết lông mày nhăn lại
, nàng đang cố gắng vớt vát chút tin tức ít ỏi về địa lý khi vô tình Giang Vận
Hàm đã cùng nàng nhắc qua.
- Muội nhớ mang máng Giang tỷ tỷ có nói, chúng ta thế giới là Vạn Thiên Đại
lục, mà Lạc An Thành là một trong muôn vạn cái thành trì nơi đây . Còn có
chút gì nhưng nghĩ mãi muội cũng không nhớ được nữa, thật khó quá đi.
Cảm nhận trên lưng tiểu mỹ nhân hậm hực, Nhiếp Tàng Phong cười ha hả an ủi
nàng.
- Có gì đâu, không biết cũng chẳng sao, bây giờ chúng ta cứ chọn bừa một
hướng rồi một đường đi thẳng là xong . Chỉ cần rời thật xa ,thật xa Lạc An
Thành ra để cho lũ tông môn gì kia không thể nào tìm được nữa là ổn .Sau đó
chúng ta lại bắt đầu lại cuộc sống của mình. Muội thấy thế nào.
- Được a, vẫn là ca ca giỏi nhất, chủ ý này không sai, huynh tự chọn đường
đi là được, dù sao huynh là võ giả rồi.
Nói đến võ giả, Khả Thiên Tuyết như nhớ ra cái gì, nhưng Nhiếp Tàng Phong
không nói nàng cũng không tiện hỏi . Làm một cô gái thông minh, nàng biết cái
gì nên hỏi cái gì không nên hỏi . Khi đến lúc, tự ắt Nhiếp Tàng Phong sẽ nói
cho nàng biết.
Dựa vào linh khí trèo trống, một đường chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã sáng .
Nhìn lại xung quanh vẫn là cây là cây, Nhiếp Tàng Phong hai mắt mê man dừng
lại.
" Không được, không được, cứ liều mạng chạy như vậy thì ta cũng tới nước bị
mệt chết, phải kiếm vật gì thay đi bộ mới mong đi xa được ,tỷ lệ bị tông môn
kia tìm ra càng ít hơn "
Nói ra ý nghĩ cho Khả Thiên Tuyết biết, tiểu nha đầu hai tay trống cằm ,bộ
dáng vắt óc suy nghĩ.
Trong đầu lập tức liên tưởng tới ngựa, nhưng xem hiện tại xung quanh, ý kiến
này lập tức bị Nhiếp Tàng Phong bóp chết.
" Quanh khu rừng heo hút này, lấy đâu ra ngựa đây "
" phải lấy con gì cưỡi bây giờ, lợn rừng sao, không được... quá nhỏ lại yếu
nữa, làm thịt còn tạm được . gà rừng cũng bỏ, nai bỏ, hươu bỏ, vượn bỏ
luôn, rắn lớn a cũng bỏ ..
...
Liệu có con gì bây giờ ... "
- Gừ Gừ Gầm ..
Đang khí Nhiếp Tàng Phong và Khả Thiên Tuyết hợp tác suy nghĩ đối sách thì
phía xa vang lên một tiếng hổ gầm vang dội. Thanh âm to lớn rung động tứ
phương, chim chóc tán loạn.
- Hổ sao, cái tiếng uy vũ này xem dáng vẻ còn rất lớn nha . Được lắm, tiểu
miêu miêu ca ca tới đây ha ha.
Khả Thiên Tuyết chột dạ xem Nhiếp Tàng Phong, có ý lôi hắn lại nhưng suy nghĩ
bây giờ ca ca đã là võ giả, hàng phục một con hổ chắc không có vấn đề quá lớn
. Thế là nàng cắn răn, môi đỏ mím lại ,cứng rắn theo sau lưng của Nhiếp Tàng
Phong đi tới nơi phát ra âm thanh.
Sơn lâm sáng sớm, một con hổ lớn thức giấc, nó chính là chúa tể tối cao của
khu rừng này, muôn loài thấy nó đều phải nhượng bộ lui binh ,run rẩy sợ hãi.
Lão Hổ này cũng quen như thế, sống trong sự kính sợ của xung quanh mà lớn lên
.
Như mọi ngày nó gầm gừ một tiếng khoa trương địa vị bá chủ của mình . Sau đó
lão hổ ????này lại như thường lệ nhảy lên mỏm đá cao trống trải giữa rừng nằm
phơi nắng ,nó nằm ưỡn bụng lệch đầu nhìn trời thoải mái tới nỗi chốc chốc lão
hổ này lại hừ hừ vui vẻ.
Vốn thiu thiu híp mắt nó bỗng hơi mở ra ,như có cảm ứng nhìn lại mảnh rừng gần
đó . Trong mắt hổ xuất hiện hai thân ảnh nhỏ bé, hai thân ảnh kia cũng đang
hiếu kì đánh giá nó . Đặc biệt trong đó một tên thiếu niên còn "ngờ nghệch"
lại gần, đi vòng quanh nó mấy lần chà chà đánh giá.
- Tiểu Tuyết, mau nhìn, bộ lông này đủ uy vũ a, ôi cái thân thể to lớn này
nữa nếu tính trở ba bốn người cũng dư chỗ a.
Chà chà, lại còn cái mặt này nữa, muội mau xem đi, nó nhăn lại khó chịu kìa
, quá có cá tính .Ta thích !
Được được được!.
Khả Thiên Tuyết nhìn Nhiếp Tàng Phong bạo dạn vậy, nàng vỗ trán mình một cái
không biết nói gì hơn . Dù biết thực lực Nhiếp Tàng Phong mạnh mẽ nhưng đối
diện với Lão hổ to lớn gấp bốn năm lần này, trong lòng nàng cũng thay vì
Nhiếp Tàng Phong chảy mồ hôi lạnh, thế mà hắn vẫn còn có tâm tình bình phẩm
nữa, Thật là ...
Dù sao cũng là chúa tể sơn lâm, một chút linh trí Lão hổ này vẫn là có . Mấy
câu Nhiếp Tàng Phong nói ra, dù không thể hiểu toàn bộ nhưng nó cũng bập bõm
hiểu vài phần . Ghép lại thành tên thiếu niên này lại đang khen ngợi mình nữa
, lòng hư vinh thỏa mãn vô cùng, vốn định nổi dận tấn công kẻ giám xâm phạm
lãnh địa mình, nó lại sinh sinh nhịn xuống.
Gầm nhẹ mấy tiếng, nghếch cổ ra hiệu hai người rời đi mấy lần, Lão Hổ biểu
tình như thể " Nay các ngươi may mắn, bản vương tâm tình vui vẻ, mau cút " .
Cái này ngoài cuộc Khả Thiên Tuyết thì hiểu, nhưng trong cuộc Nhiếp Tàng Phong
lại lộ vẻ u mê.
- Tiểu miêu miêu, ban nãy gầm nhẹ ra hiệu, không lẽ ngươi đã biết ý định của
ta mà đáp ứng rồi a. Thật là thú tốt mà chưa gì đã có tâm ý với ta rồi, nếu
đúng vậy ,gầm thử lên tiếng ta nghe coi.
Thấy hai người còn không đi, tên Thiếu niên kia lại còn ba hoa linh tinh gì
nữa, Lão hổ bực bội gầm lên tiếng nữa " đuổi khách "
Thấy rất đúng ý mình, Nhiếp Tàng Phong tự đắc vẫy tay.
" Ài, vẫn là ta quá ưu tú, ngay cả động vật cũng không nỡ từ chối yêu cầu
của ta, biết làm sao đây, quá ưu tú cũng là một cái tội "
- Ca ca, nó là đang đuổi người, mau đi thôi, chúng ta lại tìm vật cưỡi khác
đi . Con Hổ này quá nguy hiểm.
Ho nhẹ một tiếng, Nhiếp Tàng Phong ánh mắt trấn an Khả Thiên Tuyết đang vội
vã muốn kéo mình đi, Hắn lập tức bước ra một bước, vẫy tay.
- Tiểu miêu miêu kia, lại đây cho ta, nhanh lên.
- Biểu lộ kia là sao, không hiểu hả, ngươi không qua thì ta qua.
Nhiếp Tàng Phong nhìn Lão hổ này đối với lời hắn nói ban nãy lại làm ngơ, hắn
lập tức tức giận tiến lại.
- Má nó ! Ta bảo ngươi qua mà, có qua không ầm ... ai u giám cắn nữa hả ,
ngươi giỏi lắm, lần này ngươi chết chắc rồi.
Sắn lên tay áo, Nhiếp Tàng Phong cùng lão hổ lập tức nhào vào nhau.
Binh binh bàng bàng thanh âm vang lên liên tục, Nhiếp Tàng Phong đánh tới vui
vẻ, hắn đè thẳng lên người cự hổ quyền đấm cước đá túi bụi vào thân lão hổ
này.
- Hừ hừ, cho ngươi cắn ta này
bụp bụp
- Trợn mắt nhìn ta nữa a, bụp bụp .....
....
- Thế nào ,Tiểu Miêu Miêu !Chịu phục chưa.
Nâng bàn tay lên cách đầu Hổ một chút, Nhiếp Tàng Phong hầm hừ đe dọa. Lão Hổ
này thật khóc mất, vừa nãy nó đã phản kháng, đã kiên cường, đã cứng rắn quá
nhưng thật không ăn thua, cuối cùng nước mắt ủy khuất không cầm nổi trào trên
gương mặt đã bị đánh sưng méo mó, nó chọn thần phục ! Trước mắt tên này thật
đáng sợ.
Nhìn thấy lão hổ rưng rưng nước mắt, gật đầu lia lịa đồng ý, Nhiếp Tàng Phong
thỏa mãn vỗ tay.
" Ài, lại thêm một sinh mệnh bị vẻ ngoài ưu tú tuyệt luân của ta trinh phục ,
thế gian lại thêm chút ánh sáng a khụ khụ . "
Vỗ nhẹ đầu cự hổ, Nhiếp Tàng Phong cảm thấy nên biểu đạt chút gì an ủi tâm
hồn nhỏ bé bị hù dọa thình thịch của nó.
- Yên tâm đi ,Tiểu Miêu Miêu, đi theo ta không sai, khi rời khỏi cánh rừng
này. Bản công tử sẽ đưa ngươi một trận tạo hóa . Nhanh nhanh, cười lên cái
cho ta coi.
Nhăn nhó làm gì, thôi khỏi ! ngươi cười còn khó coi hơn khóc nữa, vẫn là
thôi đi.
Co rúm nằm xuống, Cự hổ nhìn trước mặt mình thiếu niên mà thấy hãi hùng khiếp
vía.
" Tên điên này không những thích tra tấn về thể xác, mà hắn còn đặc biệt yêu
thích đánh đập về tinh thần a, Hu hu ông trời ơi, ngày tháng sau này ta biết
sống sao đây "
- Ca ca, đừng giỡn nữa ,ngươi xem nó sợ thành cái dạng gì rồi.
Tiểu Miêu Miêu tới tới tỷ bên này, ca ca hư không chơi với hắn nữa.
Cự Hổ như vớ được cứu tinh, nhìn Nhiếp Tàng Phong một cái ,sau đó nó lập tức
trốn sau lưng Khả Thiên Tuyết, thân thể như một ngọn núi nhỏ của nó lại núp
sau bóng dáng bé nhỏ của Khả Thiên Tuyết thật hết sức buồn cười.
- Đừng sợ, có tỷ đây rồi, lần sau khi ca ca bắt nạt ngươi bảo ta là được
rồi, ta sẽ thật tốt chỉnh sửa lại huynh ấy.
Vỗ nhẹ nhẹ đầu cự hổ, Khả Thiên Tuyết vuốt ve an ủi nó, ánh mắt nàng cảnh
cáo nhìn Nhiếp Tàng Phong mấy cái phảng phất đang nói " Nó bây giờ là ta bảo
đảm, không được bắt nạt nó nữa ".
Nhiếp Tàng Phong vốn đang lo con Cự Hổ này thú tính chưa hết nhân cơ hội tấn
công Khả Thiên Tuyết, nhưng bây giờ xem giáng vẻ run cầm cập, lại rất có
thiện cảm với Khả Thiên Tuyết thì ra là hắn lo lắng quá rồi.
" Con lão hổ này, xem dáng vẻ là bị ta đánh tới sợ rồi, yên tâm "
- Tiếp tục lên đường thôi.
ae like và vote 10* nha, cầu Kim Phiếu ,kim đậu ????????????