Nhất Tiếu Khuynh Thành .


Người đăng: avatams

Năm tên thí sinh lên đài của mình, Chủ trì người dẫn liếc mắt xuống phía dưới
đài, khi thấy không khí gần đủ rồi, hắn mới tuyên bố.

- Năm nay, đáp ứng yêu cầu của mấy vị tuyển thủ bây giờ sẽ chỉ có ba tiết mục
thôi . Ba vị đệ nhất mỹ nhân của chúng ta sẽ cùng hợp tấu chung một vũ khúc .
Còn lại vẫn sẽ bình thường tiến hành. Các vị tiểu thư công tử hãy làm quen
nhau chút đi.

Năm đài cao vị trí cách đều nhau, kết nối thành một vòng tròn lớn, phía trên
các thí sinh sẽ đứng ở trung tâm mỗi đài . Riêng đài số một cách Nhiếp Tàng
Phong gần nhất được thay đổi, trên đó đứng đấy ba vị thiếu nữ sắc nước hương
trời, Hầu Thiên Minh đứng ở đài số ba so sánh hơi biệt lập.

Hồng nhan luôn là hấp lực không thể bỏ qua, huống chi là ba vị thiên tiên cô
nàng cùng đứng chung một chỗ rồi . Xung quanh đài này tụ tập nhân số đông đảo
nhất, chủ yếu là nam nhân ,đương nhiên nữ cũng không hề thiếu đó.

Nhìn không xa bốn người, ánh mắt Nhiếp Tàng Phong hơi híp lại . Bốn người thì
có một nửa là Nhiếp Tàng Phong quen biết đó, có hai vị mỹ nhân lại cũng từng
được hắn cứu một lần.

Lý Nhược Vân cùng Tống Hạ Yên không ngờ đều ở đây, lại còn là danh nhân tài
nữ nữa.

" Thật không nhìn ra nha, nha đầu điên cùng vị tiểu thư kiêu ngạo kia đều ở
đây, đúng là không có thiên lý mà . Một nữ miệng mồm ác độc, một nữ tự cao tự
đại lại ở đây giả trang thục phi tài nữ chứ . Đã thế, xem không khí lại còn
rất có danh tiếng nữa. Bó tay ! "

- Ha ha, Vị công tử này thật lạ mặt nha, không biết Thiên Minh và huynh đệ
đây đã có duyên gặp nhau chưa.

- Vô danh tiểu tốt sao dám nhắc đến, ta và Hầu công tử chưa từng gặp nhau .
Tại hạ họ Phong tên chỉ một chữ Nhiếp, là mới tới nơi này thôi.

Không mặn không nhạt, Nhiếp Tàng Phong quan sát ánh mắt diều hâu của Hầu
Thiên Minh mà lạnh nhạt trả lời . Tên họ Hầu này sát nghiệt quá nặng Nhiếp
Tàng Phong thật không muốn nói nhiều với hắn làm gì. Lý do khác là trực giác
mách bảo hắn rằng tên Hầu Thiên Minh kia rất nham hiểm, mưu mô rất nhiều ,có
thể cách xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.

- Hì hì, xem Phong công tử dáng vẻ rất anh tuấn tại sao không bỏ khăn che
mặt ra đây, cho tiểu nữ cùng mọi người quen biết.

Tống Hạ Yên nhí nhảnh ,hai mắt sáng quắc nhìn Nhiếp Tàng Phong ra hiệu . Bên
cạnh nàng Lý Nhược Vân càng thêm không rõ cảm giác tiếng nói này rất giống tên
dâm tặc nàng đang tìm kiếm. Thú vị nhìn Nhiếp Tàng Phong một cái ánh mắt quỷ
dị, ra hiệu nắm tay ý hiểu

" lần này ngươi thoát không được ".

Đám đông đa phần là nữ tử cũng ồ lên hưởng ứng, hô hào cho Nhiếp Tàng Phong
bỏ khăn che mặt xuống.

Không chút bối rối, giọng điệu chân thật đáng tin, Nhiếp Tàng Phong nhẹ nhàng
nói ra.

- Thật xin lỗi mọi người rồi, ta đã từng thề với một vị cố nhân sẽ không bao
giờ bỏ khăn che mặt này ra, là nam nhân thì lời đã hứa sao có thể làm trái .
Mong mọi người hiểu cho, Phong Nhiếp xin cảm tạ.

Lời từ chối không quá trốn tránh, lý do rõ ràng lại thêm cả danh dự bản thân
này thật không vặn vẹo gì được, xung quanh đám người hơi sửng sốt chốc lát.

- Ha ha, chuyện này nói sau đi, bây giờ mới là quan trọng, nói cũng nhiều
rồi, các vị chẳng lẽ không muốn thưởng thức thần kĩ tiên âm của ba vị đại mỹ
nhân đây sao . Bắt đầu đi ! mời !!!.

Khéo léo di chuyển sự chú ý, Nhiếp Tàng Phong hài lòng nhìn đám đông dời ánh
mắt đi . Chợt, Nhiếp Tàng Phong cảm giác sau lưng rờn rợn, như có rắn độc soi
mói, quay đầu phát hiện tên Hầu Thiên Minh kia ánh mắt đang nhìn kĩ mình.

Thấy Nhiếp Tàng Phong quay lại Hầu Thiên Minh hơi gật đầu cười đáp lại. Trong
tâm hơi cảnh giác, Nhiếp Tàng Phong cũng cười xem lại hắn rồi quay đi chỗ
khác.

- Tinh tinh tinh ...

Tiếng đàn trong trẻo vang lên làm nền cho màn vũ đạo đẹp mắt. Ba vị mỹ nhân
liên thủ biểu diễn, một người đánh đàn ,hai người múa vô cùng hài hòa cảnh
tượng nên thơ.

Lý Nhược Vân và Tống Hạ Yên, một người bạch y, một người hồng y quần áo
thướt tha vô cùng nhịp nhàng uyển chuyển múa theo điệu đàn.

Tất cả mọi người như mê như say chìm vào cảnh đẹp, mắt không chớp nhìn trân
trân vào đài cao hai vị tuyệt sắc giai nhân ,chẳng khác nào thiên tiên hạ phàm
theo tiên khúc nhảy múa.

Tất cả đều nhìn ... đều nghe ...đều say mê... Ngoại trừ....

Nhiếp Tàng Phong.

" Mỹ nhân cũng được, tiếng đàn cũng tạm ổn có thể coi cao cấp, nhưng âm điệu
non nớt đâu có thể cuốn hút như vậy đây, đánh đàn xuông thì có vị gì, người
nơi đây phẩm vị cũng thấp quá đi "

Ngoái đầu nhìn quanh một vòng, ngay cả Giang Vận Hàm và Khả Thiên Tuyết cũng
rất tập trung say mê nghe, Nhiếp Tàng Phong chỉ đành lắc đầu.

- Chút nữa sẽ cho các ngươi kiến thức cái gì gọi là Thiên cổ tuyệt âm

Khúc khuynh thiên hạ . Ha ha ...

Lẩm bẩm cười thầm, Nhiếp Tàng Phong đắn đo trong lòng lên copy bài nào đây
,không những hay mà còn phải phù hợp với không khí nơi đây

- Ta ngất, cái quái gì vậy, hoa không phải cuối cùng mới mang tặng sao, với
đà này tới phiên ta dù có hay thế nào đi nữa thì cũng làm gì còn mống hoa nào
tặng hả.

Ngay khi Ba vị mỹ nhân đang say sưa thể hiện, dưới đài tự động đã có rất nhiều
người mang hoa tặng. Mấy tên kiểm hoa nhận hoa liên hồi, điểm số các nàng
bùng nổ nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã vượt lên một ngàn.

Lần này tham gia vào đây số người cũng chỉ gần bảy ngàn người, bây giờ thoáng
cái một ngàn người đã bỏ phiếu, nếu thên các tiết mục được tặng khi trước thì
chỉ sợ tới phiên Nhiếp Tàng Phong sẽ một bông cũng chẳng còn mất.

Bây giờ số một của đài Nhiếp Tàng Phong là hơn hai trăm điểm. Nhiếp Tàng Phong
ít nhất phải đạt trên hai trăm bông hoa thì mới đạt được cổ cầm. Nếu không, Vị
trí đệ nhất số năm đài cũng tan biến, Chiếc cổ cầm kia cũng về tay kẻ khác
thôi.

Một ngàn

một ngàn hai trăm

một ngàn năm trăm

....

Hai ngàn ...

Hai ngàn năm trăm.

Nhìn từng núi rừng rừng hoa phía dưới đài của ba vị mỹ nhân, lòng Nhiếp Tàng
Phong gấp rút.

" Không thể chờ đợi được, mau chóng hành động ".

Nghĩ là làm, lập tức ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, khoanh chân điều
chỉnh tư thế ,tâm tình . Nhiếp Tàng Phong lấy cách đó không xa ,đặt lên trên
bàn một chiếc Thất huyền cầm bình thường đã được chuẩn bị cho người dự thi từ
trước.

Hít sâu một hơi, chậm rãi ngẫm nghĩ các kĩ thuật cầm âm kiếp trước hắn học .
May mắn cũng không có quên, khi ấy Nhiếp Tàng Phong lĩnh ngộ rất cao, là cao
thủ dùng đàn có tiếng của trường mình khi đó . Chỉ do về sau cha nuôi mất, hắn
mới từ bỏ tất cả đi ra ngoài lang bạt, bây giờ lại gảy đàn thật hơi có hồi ức
năm xưa.

Nhẹ nhàng từng âm điệu bay bổng vang lên như gần như xa, linh khí trong đất
trời không nhìn thấy được

từ trên thân Nhiếp Tàng Phong tỏa ra lan tràn khắp phương viên mấy dặm xung
quanh bao phủ cả mặt Bích hồ rộng lớn . Tiếng hát trầm ấm say lòng hòa với
tiếng đàn du dương theo linh khí truyền rõ ràng vào trong tai mọi người, không
chỉ trong Bích Thủy hội mà cả bên ngoài người dân đều nghe thấy rõ ràng.

""

lá la là la ,la là la ,la là la la là la

lá la là la la là la la là

Con đường mưa bụi đầy hoa

Hoa đăng rực rỡ vừa giăng lên

Ai đứng giữa đình Mẫu Đơn

Tiếng đàn du dương

Xuyên thấu qua tường đá

Vì ai gảy một khúc ưu thương

Nhớ mãi không quên

Thân ảnh ngượng ngùng của nàng

Thiện lương, trắng trong tinh khiết

Nước hồ nhộn nhạo

Thấm vào tim ai

Chỉ muốn cài cho nàng trang sức đỏ thắm

Ta vì nàng hát một khúc

Nàng im lặng nở một nụ cười khuynh thành

Tiếng đàn của nàng đẹp hơn lạc nhạn trầm ngư

Ta vì nàng đề bút viết

Nàng mềm mại như hoa lê gặp mưa

Bên bờ Tây Hồ, ta và nàng bên nhau

Ta vì nàng hát một khúc

Nàng im lặng nở một nụ cười khuynh thành

Tựa vào cửa, quay đầu, dung nhan nõn nà như ngọc

Ta vì nàng đề bút viết

Nàng mềm mại như hoa lê gặp mưa

Xinh đẹp của nàng vượt qua hàng câu thơ từ

""

( đây là bh rất hay nhất tiếu khuynh thành - Trịnh Quốc Phong. Vốn định viết
ca khúc việt nhưng lật mãi không thấy bài j miêu tả mỹ nhân cả )

Ý cảnh nhịp nhàng vui tươi da diết, giọng điệu mới lạ đi xâu vào lòng người,
khác hẳn với nơi này thật làm người ta không thể bỏ qua.

Từ tiếng đầu khi Nhiếp Tàng Phong cất lên, cả vùng Bích Thủy hồ như lặng đi ,
chỉ còn lại tiếng hát trầm bổng thánh thoát cùng tiếng đàn da diết vang vọng.

Từ trong đó mọi người như cuốn vào một thế giới khác . Âm từ bay bổng, vốn
đang chuyên chú biểu diễn ba vị mỹ nhân không tự chủ cuốn vào trong mơ mộng.

Ba nàng thôi vũ khúc của mình, nhìn phía Nhiếp Tàng Phong xuất thần . Ba vị
mỹ nhân không ai bảo ai, tay áo nhẹ nhàng tung bay múa nhẹ uyển chuyển theo
điệu nhạc khuynh thành này.

Cảnh đẹp ý vui, Nhất tiếu khuynh thành lại có thêm ba vị mỹ nhân trợ hứng đây
quả thật là tuyệt phối, không chê vào đâu được.

Khúc đàn cũng hết, nhưng mọi người vẫn còn chìm đắm trong dư âm còn lại.

Một vị tiểu thư xinh đẹp dưới đài thán phục.

- Nhất tiếu không hổ khuynh thành, tuyệt đẹp.

Có người dẫn đầu, mọi người cũng bắt đầu tỉnh lại, tiếng thán phục rung động
không ngừng nơi đây mà còn cả bên ngoài hàng vạn người ở ngoài nữa.

- Hay hay hay . Không thể diễn tả được.

- Đây có lẽ là bài nhạc hay nhất từ trước đến giờ, không phải, có lẽ cả đời
sau này cũng không tìm đâu ra được nữa.

- Bái phục, Vị trí đệ nhất xem ra là xác định, không phải vị công tử che mặt
này thì không còn ai nữa.

....

Nhìn ngút ngàn màu hoa bên dưới, Nhiếp Tàng Phong có chút đắc ý nhưng vẫn duy
trì trấn tĩnh lạnh nhạt khiêm tốn nhìn mọi người cảm tạ . Sau khúc nhạc,mọi
người ở đây tất cả có bao nhiêu hoa chắc chắn đều giao nộp hết lên đây rồi.

" Vậy mấy tiết mục sau làm sao đây, ha ha cũng chẳng liên quan đến ta a ha ha
ha "

Liếc mắt nhìn Hầu Thiên Minh vẻ mặt lạnh lẽo hai mắt âm trầm, Nhiếp Tàng
Phong cười thầm trong bụng. Không biết tại sao, Nhiếp Tàng Phong có cảm giác
đặc biệt chán ghét với tên này, cũng có thể Hầu Thiên Minh thân mang nghiệt
quá nhiều đi, lại còn để một người có thể nhìn thấu ma khí Nhiếp Tàng Phong
bắt gặp.

Nói chung, thấy Hầu Thiên Minh không vui thì trong lòng Nhiếp Tàng Phong đặc
biệt vui vẻ. ????

Ae like và vote 10* nha, thanks ae

cầu Kim Phiếu ,kim đậu ...


Giới Chủ - Chương #25