Như Từng Quen Biết


Người đăng: avatams

Nhìn Nhiếp Tàng Phong một lúc lâu, Giang Vận Hàm hé miệng cười duyên sau đó ý
thăm dò nói ra.

- Võ giả thế giới ta cũng không biết nhiều lắm, hầu hết là chỉ qua chút thư
tịch xem tới bề ngoài của nó thôi, ngươi thật muốn nghe thật sao ?

- Thật ! mau nói đi !

Gật đầu cười ha hả, Nhiếp Tàng Phong trả lời chắc chắn như một đứa trẻ con bị
khơi dậy hiếu kỳ vậy, thề không biết sẽ không bỏ qua.

- Võ giả cũng từ người thường mà lên, họ tu là chân khí theo đuổi là sức
mạnh cường đại . Võ giả chia làm hạ phẩm, trung phẩm ,thượng phẩm cùng trong
truyền thuyết siêu thoát cảnh.

Mỗi cảnh lại phân từ nhất giai đến cửu giai, chênh lệch rõ ràng, còn chênh
lệch ra sao ta cũng không rõ . Dù sao Thành Lạc An của chúng ta cao thủ cao
cấp nhất là Tống thành chủ cũng mới Hạ phẩm bát giai thôi . Theo như mấy lời
truyền ngôn thì Tống Thành Chủ một mình có thể đánh bại mấy trăm người rễ ràng
, thật giả cũng không xác định.

" Chân khí là tu võ ? mà ta tu lại là thần kỳ thiên địa Linh khí ! xem ra đích
thực là có khác biệt "

- Giang tiểu thư, vậy Chân Khí ngoài tác dụng tăng cường thực lực ra nó không
còn có tác dụng nào nữa sao ? như kiểu chữa thương, tạo lửa...

Cau mày suy nghĩ kỹ, Giang Vận Hàm hàm hồ lắc đầu không biết.

- Trong mấy cuốn cổ thư ta xem thì chưa từng có nhắc đến chân khí còn có khả
năng khác nào, Tàng Phong ý nghĩ của ngươi cũng thật lạ ,ngươi lại tự tưởng
tượng ra sao !

- khụ khụ, nói chơi ,nói chơi thôi, nhưng mà thật sự không có sao !

- hết rồi, nếu có ta cũng không thể xác định được, ta cũng không phải võ giả
làm sao biết được rõ ràng, nhưng sách nói vậy chắc là không còn tác dụng gì
nữa.

Cau mày lại suy nghĩ, Nhiếp Tàng Phong là tin lời Giang Vận Hàm nói đó . Nhưng
mà như vậy thật, hắn tu luyện lại là dị loại so với thế giới này . Linh khí
tác dụng vô song, so với Chân khí cao cấp hơn rất nhiều, dùng thực lực tương
đương thì Nhiếp Tàng Phong đoán chừng hắn ở vào khoảng Hạ Phẩm ngũ giai hoặc
lục giai gì đó . Nếu có đủ thời gian ra chiêu ,với sự nghịch thiên của Tỏa
Thiên Thuật, Nhiếp Tàng Phong tự tin không sợ bất cứ tên Hạ Phẩm cao thủ nào
.

Còn vấn đề dị thường tu luyện của hắn cũng vứt ra sau đầu, khác thường ư ,
ngay từ đầu hắn cũng đã khác biệt rồi - Nhiếp Tàng Phong hắn chính ra không
nên xuất hiện ở thế giới này . Đã khác hẳn với thế giới thì còn nhọc lòng lo
lắng làm gì, tu vi hắn không ai cảm ứng được sau này điệu thấp chút là ổn.

Bích Thủy hội đã khai màn, đầu tiên là quản gia của Thành Chủ lên đọc chút
diễn văn uy nghiêm gì đó, sau đó là tuyên bố chút phần thưởng cho năm vị quán
quân của năm đài sẽ dành được.

Điều này Nhiếp Tàng Phong không hứng thú lắm, nay hắn nhiệm vụ chúng chỉ là
hộ tống Khả Thiên Tuyết đi chơi thôi, nhân tiện nhìn nghắm chút phong tình
khí hậu của Thế giới này.

Khả Thiên Tuyết ngồi giữa Nhiếp Tàng Phong và Giang Vận Hàm, hai mắt sáng
quắc nhìn phía xa xa vị trí cao nhất của năm đài cao.

- Ca ca, chiếc đàn kia thật đẹp nha, rất giống chiếc đàn khi xưa huynh đánh
mất a . Thật sự rất giống.

- Hử, là cái nào ...hử ...

Sau câu nói đứt đoạn, Nhiếp Tàng Phong quá đỗi ngạc nhiên nhìn vào số năm lôi
đài trên đỉnh.
Dựa vào thị lực kinh người, hắn thấy Một chiếc cổ cầm trắng bạc nằm đó là gỗ
làm mà sáng ngời như ánh kim loại vậy, đàn dài thon gọn dài tầm hơn một mét ,
rộng hơn gang tay chút, vô cùng tinh mỹ . Bảy sợi dây đàn trong suốt phủ lên
trên càng mang màu sắc cao quý, kết hợp từng sợi linh khí đan xen tụ tập Thất
huyền cầm này kì ảo không sao tỏa hết, thu hút mọi ánh nhìn.

Không biết là ảo giác hay mơ nữa, Nhiếp Tàng Phong lại bị cây đàn kia rung
động ,cảm giác huyết mạch tương liên vô cùng mãnh liệt, Cây Thất huyền cầm
kia đang run rẩy như nóng lòng, Nhiếp Tàng Phong vô ý thức vươn tay cách không
hướng về nó định nắm lại thì Nhiếp Tàng Phong giật mình tỉnh lại, lập tức bỏ
tay xuống.

Khi Nhiếp Tàng Phong quay đầu đi, cây đàn kia cũng yên tĩnh lại, không một
ai có thể phát hiện dị thường ban nãy nó rất nhỏ di chuyển.

- Thật sự giống quá nha, không lẽ nào ... cũng không đúng, có gì đó hơi
khác nữa, nhưng mà là lạ ở đâu nha.

Tiểu nha đầu Khả Thiên Tuyết hết lẩm bẩm này lại lẩm bẩm nọ, hai mắt hết nhìn
Cây đàn kia lại cau mày tự hỏi

Nhiếp Tàng Phong khó hiểu nhìn nàng " không lẽ, Tiểu Tuyết thích nó sao "

Giang Vận Hàm bên cạnh cũng phát hiện Khả Thiên Tuyết khác lạ, nàng vươn tay
chọc nhẹ vào hông tiểu nha đầu.

- Tiểu Tuyết, thích cây Thất Huyền Cầm kia sao.

- Đương nhiên là thích rồi, khi trước ca ca cùng ta cũng từng gảy cho qua đàn
, với đàn cũng coi như có cảm tình . Nhưng mà Ta thấy nó thật giống cây đàn
lúc trước Ca ca ngốc làm mất.

Giang Vận Hàm cười cười vuốt tóc nàng.

- Có phải cây đàn mà mấy năm trước ngươi đã kể qua sao, Khi đó không phải
muội đã bảo Ngốc ca ca đánh mất ư . Còn làm ngươi thương tâm khóc tìm mấy ngày
nữa mà . Sao lại giống được?

Khả Thiên Tuyết đem ánh mắt quăng sang Nhiếp Tàng Phong

- Ca ca, thấy quen không, ngươi nhìn kỹ lại xem, có đúng là đàn của mình
sao ?

Nhiếp Tàng Phong ấn tượng cũng rất mơ hồ không dám xác định . Nhưng cây đàn
kia lại có linh khí lượn lờ vô cùng lợi hại ,cộng thêm như có như không trực
giác mách bảo Nhiếp Tàng Phong, hắn quyết định phải đạt được.

"mình không cần thì cho tiểu Tuyết nghịch chơi cũng tốt "

Nghĩ thầm trong bụng, Nhiếp Tàng Phong trong đầu lập tức vạch ra kế sách.

- Nếu muội thích, ta lên đoạt nó về cho muội gầy chơi nha.

- Hay là thôi đi, đàn đó chỉ có quán quân của đài này mới đạt được, huynh
làm sao mà lấy được? Coi như hai ta với nó vô duyên đi . Haizz

Thở dài tiếc nuối, Khả Thiên Tuyết mất hứng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười cho
Nhiếp Tàng Phong không lo lắng gì.

Giơ lên túi điểm tâm nhỏ ,Giang Vận Hàm dụi dụi Khả Thiên Tuyết coi như dỗ
dành.

- Tiểu Tuyết, hay khi nào ta mua cây đàn khác tặng cho muội nha ,đảm bảo hay
hơn, tốt hơn cây cũ . Chắc chắn muội sẽ thích nó.

- Cảm ơn ý tốt của tỷ nhưng mà muội không muốn, thôi vậy, chúng ta xem biểu
diễn đi.

Khả Thiên Tuyết cố chấp không nhận, Giang Vận Hàm cũng đành thôi ,bồi tiếp
tiểu nha đầu nói chuyện xem vui.

- Ây, cái đài kia có phải chỉ cần có lệnh bài là lên được sao.

Nhiếp Tàng Phong giơ ngón tay chỉ phía xa chính đài mà có chiếc cổ cầm kia
,hắn nhìn mấy kẻ giao lệnh bài mà hỏi Giang Vận Hàm bên cạnh.

- đúng vậy, đài thứ năm cũng là đặc biệt nhất, nó là lấy tiền mua tiết mục ,
chỉ cần có đủ tiền thì có thể lên đài khoe khoang thể hiện bản lĩnh . Nên nơi
này so sánh náo nhiệt nhất, là một chỗ tiến thân tốt.
Mà Tàng Phong ! yên lành ,ngươi hỏi làm gì ? lệnh bài từ tháng trước đã đấu
giá bán hết rồi, bây giờ có muốn mua cũng không kịp.

Như thấu hiểu chút tính toán nhỏ nhặt của Nhiếp Tàng Phong, Giang Vận Hàm
nhìn hắn nghiền ngẫm cảnh cáo trước.

- Vậy là ý gì, ta dù muốn mua nhưng cũng làm gì có tiền a, vẫn là xem vui
vậy, chà chà !

- Ngươi nghĩ vậy là tốt! lo chuyện của mình đi ,ngồi ăn điểm tâm cho tốt.

Thành thành thật thật ngồi ăn với hai nàng, Nhiếp Tàng Phong đầu óc nghiêm
cẩn tính toán.

Năm đài đã qua rất nhiều tiết mục rồi, tiếng náo động reo hò inh ỏi, liên
tục là những đóa hoa được đưa tặng mang lên.

Quy tắc chiến thắng của từng đài cũng rất đơn giản, sẽ lấy số hoa được nhận mà
xếp thứ tự . Cuối cùng quyết ra năm tên của năm đài nhiều hoa nhất làm một lần
giao lưu tìm kiếm thứ nhất . Thường thì sau cùng cũng sẽ là năm người huề nhau
, cá biệt năm trước xếp thứ nhất lại là một vị nam tử lực áp tứ đài nên ngôi .
Chuyện này năm trước cũng đã tạo nên không nhỏ rung động, vị này cũng đã trở
thành danh nhân có danh khí cực cao của Lạc An Thành, không phải ai khác
chính là đệ nhất công tử Hầu Thiên Minh.

- Ai u, đau bụng quá, chết rồi!

- Tàng Phong ,ngươi sao vậy.
- Hừ, ca ca chắc ăn nhiều quá bị đau bụng rồi, đáng đời a ! hi hi

Đang yên lành, Nhiếp Tàng Phong hai tay ôm bụng cong người xuống kêu rên ,
gây sự chú ý của Giang Vận Hàm và Khả Thiên Tuyết.

- Còn cười được nữa, không song rồi, ta phải đi nhà xí gấp a, ở đây chờ ta
về, ai u.

Vèo một cái, Như một làn khói Nhiếp Tàng Phong co chân len vào đám người chuồn
ra, dáng vẻ vội vàng ,hai tay ôm sau mông sắp nguy tới nơi rồi, trọc Khả Thiên
Tuyết cùng Giang Vận Hàm vừa ngượng vừa buồn cười.

- Thật là! Chắc hắn không sao đâu, chút nữa quay lại a, Tiểu Tuyết chúng ta
mau chú ý, thêm một lúc nữa thì sắp tới tam đại mỹ nhân ra sân rồi.

- Ừ a, hay quá đi, không biết ba đóa hoa khôi của Thành Mình có xinh đẹp
như Giang tỷ không nha.

- con bé này, nói ra không sợ người chê cười nữa.

Vứt chuyện xấu hổ của Nhiếp Tàng Phong ra xa, Khả Thiên Tuyết hồ hởi cùng
Giang Vận Hàm nhìn ngắm phía xa năm khu đài cao.

ae like ????và vote 10* nha, thanks ae ????????????


Giới Chủ - Chương #23