Chỉ Trông Cậy Vào Chính Mình


Người đăng: avatams

- cái gì! ngươi là đùa chơi ta phải không! hừ, tiểu tử, có điều không biết
sao, nơi này vào thì rễ ra thì khó !

Lão nhân dừng râu trừng mắt, vẻ mặt tức giận, có lý nào dê béo nướng nhừ đưa
tới trước cửa lại định co chân chạy mất.

Với câu này, Nhiếp Tàng Phong vẫn rất đồng ý với lão ta, nơi này đích thực
là " muốn vào thì rễ, muốn ra thì khó như lên trời "

Còn tại sao ư, thân ảnh của hắn đã bị gần chục ánh mắt khóa lại, phía sau
cũng có mấy vị ma đại ca canh chừng rồi.

Không khí có chút căng thẳng, Nhiếp Tàng Phong làm như không thấy gì, nếu
đám hồn ma này mà biết hắn còn thấy được chúng, không biết sẽ lôi thôi ra
thái độ gì nữa . Đụng phải trăm việc thì tránh được việc nào hay việc đó.

- ha ha, là ngài hiểu lầm rồi, ta thấy dung nhan hùng dũng oai vệ của ngài
đã là thỏa mãn tâm nguyện rồi, ta chỉ là tiểu tử nghèo không đủ tiền mời ngài
ra tay nên mới đánh liều vào đây nhìn thấy ngài để dính chút quý khí, sau này
ra đường cũng sẽ an tâm hơn, quỷ tà lui tránh.

Nhiếp Tàng Phong trái lương tâm mà nịnh hót, từ ánh mắt chuột nhỏ bé hèn mọn
kia, ban đầu, Nhiếp Tàng Phong hắn đã thấy rõ con người của lão lừa đảo này
rồi. Tên " thần tiên sống " này cũng như mấy lão thầy bói kiếp trước của hắn
thôi, thấy tiền sáng mắt, lừa gạt ăn nói linh tinh kiếm cơm qua ngày.

"Trừ quỷ ư ? đùa gì vậy, cả thân lão bị cả đàn quỷ ám sắp đi đời nhà ma mà
còn không biết thì cứu cái gì ? chắc lại nhận làm mấy cái vụ lừa người chuộc
tiếng đánh bậy đánh bạ mới bị một thân quỷ bám "

Đúng như, Nhiếp Tàng Phong đã nghĩ, lão nhân này đích thực chỉ làm lừa đảo
mà sống, nào biết trừ tà giải ma gì, nhưng chẳng biết do đâu, lão này giải
ai là người đó hết xui, trừ tà đâu là nơi đó yên ổn, nên cũng xem như là có
không ít người biết tới.

Sau khi làm mấy vụ trừ tà, lão nhân này số phận đi xuống trầm trọng, mọi
việc đều có vận đen

đi cùng . Ý thức được sự việc, Lão cũng coi như thu tay lại, chỉ nhận mấy
đơn hàng có thù lao lớn, treo bảng hiệu "chỉ độ người hữu duyên " . Tới đây,
khí vận hắn xem như không xuống nữa nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

- ha ha, không ngờ tiểu tử ngươi lại lễ phép như vậy, được lắm, coi như ta
thiện tâm giúp người vậy, chỉ một lượng ta sẽ tặng ngươi một tờ thần phù trừ
tà này.

Vẻ mặt đại nhân đại nghĩa, như thể lão ta cho Nhiếp Tàng Phong chiếm đại tiện
nghi vậy, lão " thần tiên sống "này rút ra trong ngực một tờ giấy đỏ đỏ vàng
vàng nhìn Nhiếp Tàng Phong đắc ý, chăp tay sau lưng ra vẻ phong độ chờ đợi
tiếng nói mừng rỡ, thán phục cảm ơn lòng đại nhân đại nghĩa của Nhiếp Tàng
Phong cho mình.

" khặc khặc "

nếu không phải ở đây còn có mấy vị " đại nhân " Nhiếp Tàng Phong đảm bảo đá
không chết lão già hại người này " có xui thì mình ngươi chịu đi, còn định
kéo nhau đi chết nữa "

Không biết lão ngu ngốc này lại lấy cái gì làm bùa nữa, mà vừa mang ra, đám
ma quỷ xung quanh đã xai động kinh khủng, đáng tiếc không phải vì sợ hãi mà
là chúng ... hưng phấn.

Nhiếp Tàng Phong nhìn về lão giả kia mà khóe miệng co quắp " không tìm đường
chết sẽ không phải chết mà "

"Đây mà là bùa trừ tà ! ta là con ngươi, gọi là siêu cấp bùa dụ tà còn tạm
chấp nhận được "

- cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng ngay cả một đồng ta cũng không có, thôi vậy,
ta đi đây, ngài bảo trọng !!!

Giả ra vẻ mặt tiếc đứt ruột, Nhiếp Tàng Phong hai mắt đo đỏ đầy tiếc nuối thật
là có lòng nhưng vô lực a.

Lão nhân nhìn Nhiếp Tàng Phong thấy hắn quay đầu định đi, mắt chuột híp lại ,
hai tròng mắt đảo điên

- từ từ đã ! ài, thôi vậy, ai bảo lần này ta và ngươi hữu duyên đây, đây
này, vì thiên hạ chúng sinh, một chút phù hoa có đáng chi, còn ngây ra làm
gì! ngươi cầm lấy đi !

Tuy nói vậy nhưng lão nhân này cũng đã suy nghĩ rất chu đáo, để cho từ Nhiếp
Tàng Phong tuyên truyền ra phong phạm cao nhân của mình, như vậy sẽ có càng
nhiều " dê béo " mộ danh tới, tính đi tính lại cũng không lỗ, chỉ một tờ
giấy lộn đáng là chi.

phù trừ tà chuyển hướng Nhiếp Tàng Phong làm ánh mắt bầy quỷ cũng rừng rực di
chuyển về phía hắn . Ánh mắt nào cũng trắng dã dọa người, dọa Nhiếp Tàng
Phong giật mình lui lại hai bước suýt ngã bệt xuống đất.

Từ chỗ Nhiếp Tàng Phong đang đứng ra tới đại môn khép hờ kia chỉ tầm mười bước
mà sao hắn thấy xa quá, cứ như cách cả một đời vậy.

- đừng đừng, không được lại đây

Nhiếp Tàng Phong vội hét lớn giơ tay ngăn cản lão giả lại gần mình, nhưng hắn
lại quá đường đột, đám ma nhân kia ánh mắt càng tập trung hơn nhìn hắn.

- ngươi làm sao, lại không nhận cả phù bảo mệnh này nữa, có phải ngươi ..

- không phải đâu, ta nào giám từ chối, nhưng mẹ ta có giặn không thể lấy
không của người khác, ta mà lấy về chắc chắn bị mẹ ta mắng chết mất.

Nhiếp Tàng Phong kéo ra lý do mà tới cả hắn đều khịt mũi không tin, Thấy lão
nhân còn có ý suy nghĩ . Nhiếp Tàng Phong vội tung ra đòn xác định.

- Ngài yên tâm, ý tốt này ta xin nhận, ta sẽ nói cho mọi người cử chỉ cao
thượng này để mọi người say này tới đây cũng sẽ được ngài giúp đỡ như này ,
ngài đối với ta thật quá tốt, ta thật cảm động hu hu.

- ha ha, quá tốt, ngươi thật có tuệ căn, ta xem trọng ngươi . Thôi vậy, ta
cũng phải nghỉ ngơi đã, dạo này thân thể quá suy yếu rồi, không biết còn cứu
nhân độ thế được bao lâu nữa khụ khụ, đi thôi.
Như được đại xá, Nhiếp Tàng Phong cố gắng trấn tĩnh giữ bước chân bình thường
ra khỏi tiểu viện này, nhưng khi tới bên ngoài thì hắn co chân cuồng phi như
thể bị tào tháo đuổi vậy . một đường chạy thẳng Nhiếp Tàng Phong mấy lần nhìn
lại phía sau xem chắc chắn có thứ gì bám theo không, thấy yên ổn không có ai
bám theo Nhiếp Tàng Phong cố chạy tới nơi đông đúc, hắn mới dám dừng lại thở
hồng hộc dựa vào vách tường bên đường nghỉ ngơi.

Nhìn khu đường náo nhiệt, Nhiếp Tàng Phong thầm than thế sự tăm tối, càng
nghĩ càng đau khổ cái quyết định mở ra cuốn kỳ thư à giờ phải gọi là Ma thư
mới đúng.

" thảm rồi! cuối cùng vẫn là phải dựa vào bản thân mới đáng tin nha, may mắn
khi xưa còn lớ ngớ xem mấy tập phim ma, bây giờ thật có đất dụng võ "

phủi tay, xoa xoa trên quần áo bụi bẩn, Nhiếp Tàng Phong cất bước đi vào trong
mấy xạp hàng.

Một lúc sau, mang theo mấy túi đen nhỏ, Nhiếp Tàng Phong khà khà cười thỏa
mãn lên đường quay về Y Quán, tính ra bây giờ hắn đã trốn làm tới gần buổi
trưa rồi, Khả Thiên Tuyết chắc rất sốt ruột.

...

Y quán hậu viện, trong sân nhỏ Khả Thiên Tuyết cơm không buồn ăn, đi đi lại
khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, miệng hết trù ẻo lại cầu nguyện cho kẻ
nào đó chốn ra ngoài mãi chưa về.

Giang lão đầu cùng Giang Vận Hàm ngồi trên bàn nhỏ gần đó ăn cơm cũng không
yên ổn được.

- Tuyết nha đầu, ngươi đừng đi đi lại lại nữa, ta chóng mặt lắm, lo lắng gì
chứ, tiểu tử ngu ngốc kia chắc lại gặp trò gì vui, chơi quên cả trời đất rồi
!

- Đúng vậy, Tiểu Tuyết à, mau ăn cơm đã, muội vẫn chưa ăn mà, Tàng Phong
hắn cũng không phải trẻ con nữa, không phải lo lắng gì cả.

hai người khuyên bảo Khả Thiên Tuyết đã rất lâu rồi, cơm canh đều nguội cả
nhưng vẫn không rung động được sự cố chấp của Khả Thiên Tuyết . Nàng vẫn lo
lắng hết đứng lại ngồi ngóng nhìn phía cửa ra vào, mong chờ bóng hình Nhiếp
Tàng Phong.

Giang Vận Hàm hai người thấy vô dụng chỉ có thể thở dài.

" tiểu tử kia thật quá có phúc đi, lại có một muội muội lo lắng cho mình như
vậy, thật là có phúc mà cũng không biết hưởng "

Giang Lão đầu tiếc nuối tới thật muốn giật râu dứt mép, mắng chửi cho thỏa
thích tên ca ca luôn làm người lo lắng kia.

- Ca ca, cuối cùng ngươi cũng quay lại ...!

- hử

- hử

....

ae like và vote 10* nha, thanks ????????????


Giới Chủ - Chương #16