Y Quán


Người đăng: avatams

Sáng sớm, Nhiếp Tàng Phong thức dậy, mở mắt ra nhìn bên cạnh thì Khả Thiên
Tuyết đã dậy từ lúc nào, nàng đang chăm chỉ nấu bữa sáng cho Nhiếp Tàng Phong
.

Lắc đầu xuống dưới đất, vươn vai một cái sảng khoái, Nhiếp Tàng Phong nhớ lại
tối hôm qua ngủ thật ngon, tuy có mơ chút nhưng lần này hắn lại có thể tự do
khống chế giấc mơ này.

Trong mộng lại chỉ có độc một quyển sách kỳ bí, đặt ở giữa một không gian hỗn
độn, có cảm giác như đưa thân ra ngoài vũ trụ vậy, xung quanh lấp lánh ánh sao
, Nhiếp Tàng Phong bản thân thì trôi nổi trong không gian này.

Lần đầu tiên nhìn thấy quyển sách này, Nhiếp Tàng Phong trong tiềm thức lại có
một giọng nói dục dã hắn mở ra nó, nhưng khi tới càng gần không hiểu tại sao
Nhiếp Tàng Phong bản năng cảm thấy khó chịu cảm giác ngột ngạt lan tỏa toàn
thân . Trái ngược với khao khát của tiềm thức, hắn lại cảm giác nếu mình động
tới quyển sách kì quái này, hắn sẽ vướng vào rắc rối bất tận thậm chí sẽ có
nguy cơ không biết đang đợi trong tương lai.

Mà Nhiếp Tàng Phong thì sao, cả đời này hắn ghét cay ghét đắng phiền phức, dù
tiềm thức nói với hắn cái quyển sách kì lạ kia có thể cho hắn khả năng hủy
thiên diệt địa thì Nhiếp Tàng Phong cũng sẽ bỏ qua . Trong mơ ý niệm bỏ qua
chợt lóe lên, hắn đã đơn giản thoát khỏi giấc mơ đó, an an bình bình ngáy o o
tới sáng.

- hít hà hít hà

Nhiếp Tàng Phong hít hà mấy hơi không khí trong lành của buổi sáng, cảm giác
tinh thần phấn chấn cả người tràn đầy sức sống, hắn lận đận sử dụng mấy cái
công cụ thô sơ của thế giới này làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, sau đó tung
tăng ngồi vào bàn chờ Khả Thiên Tuyết làm đồ ăn sáng.

Lách cách, mấy tiếng vang nhỏ, Khả Thiên Tuyết đã bưng lên một nồi cháo nhỏ
bốc hơi nghi nghút, Nhiếp Tàng Phong hai mắt mừng rỡ ,đi vào bếp lấy ra mấy
cái bát cùng hai chiếc thìa mang ra.

- sụt sụt ,hà hà

Nhiếp Tàng Phong há miệng húp một hơi lớn ,ngon cơ nhưng nóng làm hắn nhe răng
hốc miệng ,há mồm hút mấy hơi không khí mới đỡ hơn chút.

Khả Thiên Tuyết thấy cảnh này che miệng cười duyên nàng thấy ca ca thật trẻ
con

- ha ha, huynh xem kìa, cháo dây ra hết ngoài rồi.

nói xong, Khả Thiên Tuyết lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ tỉ mỉ lau vết cháo
dính ở mép Nhiếp Tàng Phong đi.

Nhiếp Tàng Phong cũng không để tâm lắm, dù sao muội muội chăm sóc ca ca là
việc thiên kinh địa nghĩa không có gì phải ngại cả.

Lang thôn hổ yết ăn song bữa sáng, thu dọn đâu đấy, Khả Thiên Tuyết nắm tay
Nhiếp Tàng Phong kéo ra ngoài, một đường thẳng hướng Dược Y Quán đi.

Ra cửa, gặp mọi người, Khả Thiên Tuyết đều vui vẻ chào hỏi, không khí có vẻ
hòa hợp .Nhiếp Tàng Phong cũng bắt chước theo chào hỏi mọi người, dù sao sau
này cuộc sống hắn sẽ ở đây, mọi người đều là hàng xóm láng giềng của nhau cả
.

Mọi Người thấy Nhiếp Tàng Phong linh động tự nhiên, bình thường cùng mọi người
nói chuyện đều giật mình nhìn ra A Ngốc đã hết ngốc rồi, tất cả đều vui thay
cho hắn.

- Ca à, huynh đi nhanh chút được không, sắp muộn rồi, hôm qua ta nói huynh
đã khỏi bệnh, tí nữa Giang tiểu thư sẽ sắp xếp việc lại cho huynh nữa, mau
lên đi ca

Nhiếp Tàng Phong thở không ra hơi, hắn đã bị Khả Thiên Tuyết kéo hồng hộc
chạy bộ trừng mười mấy phút, cảm giác hai chân đã tê rần rồi cuối cùng cũng
tới Cái Dược Y Quán đáng chết kia.

Lúc này, sắc trời mới mọc, Nhiếp

Tàng Phong nhẩm đoán chút trắc bây giờ tầm 7 h sáng, hắn nhìn phía trước y
quán đã có mấy người bệnh đứng chờ ở trước cửa y quán đang đóng kín.

Khả Thiên Tuyết dắt Nhiếp Tàng Phong ra sau y quán đi vào bằng cửa sau . Dược
Y Quán cũng không lớn lắm, so với Lý Phủ hắn đã thấy thì nhỏ hơn nhiều . Nó
chia làm hai khu hậu viện và tiền viện : tiền viện có một gian phòng lớn là để
các loại thuốc với dùng để chữa bệnh, Hậu viện thì là nơi nghỉ ngơi ở lại của
Giang tiểu thư và ông nội của nàng.

Tính cả hai người thì y quán chỉ có bốn người, mà vị giang thần y kia, mấy
năm trước do tuổi cao đã truyền lại vị trí quán chủ cho cháu gái của mình rồi
. Tuy tuổi trẻ nhưng, Giang Vận Hàm này lại nổi tiếng không thua gì gia gia
mình, một phần vì nàng xinh đẹp cùng với y thuật cao siêu, rất được mọi
người yêu mến, xung quanh cái đông thành này đã thầm gọi Giang Vận Hàm là nữ
thần y.

Khi hai người Nhiếp Tàng Phong bước vào tiểu viện thì giữa sân đã có một lão
già tóc bạc đang cầm ấm trà nhỏ, nằm trên ghế tre thoải mái thưởng thức trà .
Lão già này mặt mũi hồng hào, xem dáng dấp chắc chỉ 60 nhưng thật sự, lão đã
hơn 70 rồi.

Khả Thiên Tuyết kéo Nhiếp Tàng Phong đến trước mặt lão nhân, nàng vui cười
chào hỏi

- Giang gia gia, sáng sớm tốt lành, nay người thật nhàn rỗi nha, không đi
uống rượu nữa hả

Lão giả mở mắt nhìn quanh một vòng thấy cháu gái bảo bối của mình không ở ,
hắn mới thở phào

- Tiểu Tuyết ngươi thật là, nói nhỏ chút ,nếu để tiểu tổ tông nghe thấy thì
ta xui xẻo, ngươi chắc không nỡ nhìn lão già ta bị cằn nhằn đi, hử

đang nói chuyện với Khả Thiên Tuyết, lão giả thấy Nhiếp Tàng Phong ánh mắt
hiếu kì đánh giá xung quanh, hai chòng mắt lão co lại, bỏ lại ấm trà, Giang
lão đứng bật dậy, hai tay mạnh mẽ cầm vững cổ tay của Nhiếp Tàng Phong ,
Nhiếp Tàng Phong lập tức kêu đau oai oái, nếu không phải cái phẩm tính tốt
kính già yêu trẻ vẫn còn, hắn thật muốn đá cho lão một cái " hai lão nam nhân
với nhau, cầm tay có tích sự gì "

Giang lão quay đầu có chút không tin hỏi Khả Thiên Tuyết

- ca ca Ngốc này của ngươi hết bệnh rồi sao.

không chờ Khả Thiên Tuyết trả lời, Nhiếp Tàng Phong đã nói ra

- bệnh cái đầu ngươi, mau buông tay ra, nam nam thụ thụ bất tương thân

Giang lão mặt đen lại, bây giờ hắn không cần hỏi cũng biết Nhiếp Tàng Phong "
khỏi "rồi . Tay lão hơi vận lực, Nhiếp Tàng Phong lập tức cảm thấy cổ tay
mình như bị hai gọng kìm sắt kẹp cứng lấy, đau tới hắn câm lặng, bàn tay gần
như mất đi tri giác.

May mắn chỉ qua chớp mắt, Giang lão thả tay ra, nhìn Nhiếp Tàng Phong hừ nhẹ

Nhiếp Tàng Phong lập tức núp sau Khả Thiên Tuyết sau lưng nhỏ, đầu hở ra nhìn
lão mắng lớn

- ta xxx cả nhà ngươi, lão đầu khốn khiếp ,tưởng có chút lực lớn thì ngon
sao, lại đây, tiểu gia không sợ ngươi, có giỏi nhào zô.

- ca, huynh mau im miệng cho ta, giang lão cũng là có ý tốt mà

nói rồi, Khả Thiên Tuyết quay sang Giang lão đang tức dựng râu mép kia ,hì hì
cười nhỏ

- giang gia gia, ca ca ta mới khỏi bệnh, tính khí có chút quái lạ ,mong
người đừng chấp mà, Ừ, vậy thì khi nào ,ta mang tới cho người một bình rượu
ngon nha

Giang lão vốn còn tức phì khói, nhưng khi nghe tới rượu là như trẻ thèm kẹo
vậy, hai mắt tròn xoe nhìn Khả Thiên Tuyết

- tiểu Tuyết, lừa dối người nhà là không tốt đâu, khụ khụ lần sau nhớ mang
tới cho ta đó ,đừng để Tiểu Hàm biết . nếu không bộ xương già của ta không đỡ
nổi đâu.

Nhiếp Tàng Phong nhìn lão đầu kì hoa này, hắn bó tay không biết thế nào. Bất
chợt, cảm thấy, cái mặt nhăn nheo kia cũng thật khả ái nha.

- các ngươi mau vào đi, Tiểu Hàm chắc đang chờ ở tiền viện đó khụ khụ Tiểu
Tuyết nhớ bình rượu của ta đó

Khả Thiên Tuyết cười nhạt gật đầu đồng ý, sau đó nàng cầm lấy tay Nhiếp Tàng
Phong kéo đi về phía trước.

Ngay khi hai người vừa đi khỏi, Giang lão ánh mắt híp lại nói lẩm bẩm

- tên tiểu tử này, vận may có thể tốt thật, bệnh cũ của hắn là tuyệt chứng,
mà nay có thể hồi phục lại ,xem ra số trời run rủi hắn đã ăn vào một loại
thiên tài địa bảo a, ài thôi kệ, ta phải nằm phơi nắng chút đã, không thì
bộ xương này lại rỉ sét ra tới nơi rồi.

...

Ra tới tiền viện, Chính giữa đại sảnh có một cái bàn nhỏ, lúc này đang ngồi
cạnh đó một cô gái xinh đẹp tuổi tầm 20, da trắng, mắt đẹp mày ngài ,ngay từ
cái nhìn đầu tiên, Nhiếp Tàng Phong liền biết cô nàng này chính là Giang Vận
Hàm giang tiểu thư kia.

Hắn cùng Khả Thiên Tuyết lại gần, lúc này Giang Vận Hàm đang thu dọn đồ đạc ,
thấy có người tới, nàng ngước mặt lên nhìn hai người Nhiếp Tàng Phong nhẹ
nhàng nói ra

- Hai người tới rồi, mau mau mở cửa làm việc nào, hôm nay A Ngốc giúp ta sắp
xếp người bệnh, Tiểu Tuyết vẫn như mọi hôm bốc thuốc cho bệnh nhân, được
không.

Không chần chừ gì, Giang Vận Hàm nhẹ nhàng phân phó, Nhiếp Tàng Phong phỏng
đoán qua cách nói chuyện này thì cô nàng này là người rất nghiêm túc, tỉ mỉ.

Thấy nàng ta nhìn mình, Nhiếp Tàng Phong lập tức hếch ngực vỗ nhẹ

- được, giang tiểu thư yên tâm, việc này với ta mà nói quá đơn giản, đảm bảo
hoàn thành nhiệm vụ

Thấy cảnh này, Giang Vận Hàm hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì cả, nàng
nhẹ nhàng gật đầu.

đi ra tới cửa y quán, tay chân hơi động, Nhiếp Tàng Phong mở cửa ra, chưa
kịp nói gì lập tức có ồ ạt người tràn vào ,tren lấn xô đẩy hắn như cánh bèo
trôi dạt ngã dập dụi túi bụi.

- Y sư, ta tới trước, mau chữa cho ta trước

- cút đi, em trai ta sắp mất mạng rồi, có chữa cũng phải là em ta trước

- Nhìn xem, em trai ngươi mặt mày hồng hào ,sắp mất mạng cái con khỉ

- cút ra ngoài kia, ta đã tới lâu rồi, ta phải trước

....

Nhiếp Tàng Phong choáng váng, cái thời đại nào ngành y tế cũng phát đạt tới
mức này sao, vì chữa chút xíu bệnh thôi, mà cãi cọ tren lấn, mặt đỏ mang tai
, như thể có thù giết cha vậy.

dù Nhiếp Tàng Phong suy nghĩ hơi quá nhưng cũng gần đúng thật, với danh khí,
tài hoa tướng mạo của Giang Vận Hàm, nên xung quanh cả cái Thành đông của Lạc
An thành đều nô nức có người mộ danh mà tới khám, mượn cớ chút tiểu bệnh mà
mong được người đẹp để mắt. Nên trong đám đông, chỉ có 1-2 phần là thật cần
thiết chữa bệnh còn lại tất cả đều tới tham gia náo nhiệt thôi . Thế mới có
việc Giang Vận Hàm cho Nhiếp Tàng Phong làm chân bảo an sắp xếp người bệnh chứ
.

ae like và vote 10* nha ,thanks ????


Giới Chủ - Chương #10