Chương 87: Nộ Hải Cô Chu (Hạ)


Phượng Thái Y không nói một lời, chỉ lẳng lặng quan sát hành động của chiến hạm hải tặc Ca Âu. Đối với thái độ thô lỗ của Mạt Khắc lão thuyền trưởng, nàng tự ép mình phải nhẫn nhịn, coi như không nghe thấy, nói cho cùng sinh mạng tỉ muội nàng phụ thuộc cả vào ông. Dù có thế nào thì đây cũng là đại dương, không phải đất liền, lục quân bắt buộc phải nghe lệnh hải quân, chịu sự chỉ huy của hải quân. Nàng cũng biết, sở dĩ Mạt Khắc lão thuyền trưởng căm ghét những người quần áo chỉnh tề là có nguyên nhân của nó.

Tận đáy lòng Mạt Khắc lão thuyền trưởng rất xem thường tư lệnh hạm đội Bắc Hải, trung tướng Đường Thừa Hoài. Vị trung tướng nhờ bám váy đàn bà mà leo lên được chức tư lệnh hạm đội Bắc Hải, trên đất liền quần áo phẳng phiu, quân hàm lấp lánh, huân chương rỡ rỡ. Bộ hạ bận quân phục không chỉnh tề y đều không thuận mắt, thậm chí thóa mạ nặng nề, bãi quan triệt chức, hình như muốn đem cả hạm đội từ tướng quân cho tới đầu bếp chỉnh lại thành một đội quân danh dự quần áo chỉnh tề. Khổ nỗi một khi ra đến biển, mỗi lần đụng độ hải tặc Ca Âu, y lập tức tái xanh tái mét, miệng sùi bọt mép, hai chân bủn rủn, chưa kịp chiến đấu đã lăn quay bất tỉnh.

Có thượng cấp như vậy, Mạt Khắc lão thuyền trưởng đương nhiên không ưa nổi.

“Tôi đoán, bọn chúng muốn bắt tỉ muội tôi!” Phượng Thái Y đột nhiên thốt lên, lông mày khẽ chau lại.

Lão thuyền trưởng thô lỗ đáp lại: “Vốn dĩ chúng không biết các cô đang ở trên tàu!”

Phượng Thái Y nhè nhẹ lắc đầu: “Không, tôi cho rằng chúng biết rất rõ là đằng khác! Có lẽ, từ lúc chúng ta còn chưa rời khỏi đảo Đường lang, hải tặc Ca Âu đã biết rồi!”

Mạt Khắc lão thuyền trưởng giậm chân tức tối: “Ý cô là chúng ta có nội gián?”

Phượng Thái Y khe khẽ thở dài cười khổ, không đáp.

Thình lình Mạt Khắc lão thuyền trưởng quát lớn: “Hạ buồm, thả neo!”

Phượng Thái Y thoáng kinh ngạc, hỏi: “Vì sao chứ?”

Lão thuyền trưởng gọi thủy thủ đoàn đang ngơ ngác, quát họ hạ buồm, thả neo xong mới hung hăng gằn giọng đáp: “Đã như vậy, ngược lại ta muốn xem hải tặc Ca Âu bắt giữ chúng ta kiểu gì. Tiếng xấu của hạm đội Bắc Hải đã lan khắp nơi, nhưng hạm đội Mạt Khắc của ta tuyệt đối không phải bọn hèn nhát. Ta muốn cả thế giới biết, Mạt Khắc ta không phải kẻ tham sống sợ chết!”

Phượng Thái Y chau mày nói: “Không, vô ích thôi! Cho dù chúng không bắt được tỉ muội chúng tôi, giết chết cũng có thưởng. Tôi nghĩ Bạch Lệnh phải cho chúng không ít món lợi, bất luận thế nào cái đích chúng nhắm tới cũng là hai tỉ muội tôi, chỉ cần xác chúng tôi còn lành lặn là đủ.”

Lão thuyền trưởng Mạt Khắc nắm chặt tay, huy động trường kiếm, mặt mày dữ tợn rống lên: “Bạch Lệnh là cái thá gì, lại dám trơ tráo như vậy! Nhất định có một ngày, hắn sẽ bị treo cổ trong thành Trầm Hương!”

Quả nhiên, một lát sau, hải tặc Ca Âu dường như phát giác hạm đội Mạt Khắc quyết tâm tử chiến, đội hình của chúng lập tức biến thành hình chữ nhất, những cánh buồm căng gió dày đặc, xếp thành một hàng. Mười một lá khô lâu kì màu xanh phần phật trong gió, giống như mười một dấu phong ấn màu đen khát máu.

Lão thuyền trưởng lại phất cờ hiệu hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng, phó quan thông tin gần như khóc ào đến báo cáo, chiến hạm Hoành Đoạn Sơn đã lẳng lặng chạy trốn.

Phượng Thái Y rút cuộc cũng không nhịn được, hỏi: “Không lẽ, ba chiếc tàu đó không thuộc hạm đội Mạt Khắc? Lúc đế quốc cần họ nhất, họ lại vứt bỏ đồng chí, chạy trốn nhục nhã như thế? Họ có phải là hải quân của Đường Xuyên đế quốc không?”

Mặt Mạt Khắc sa sầm, trả lời cộc cằn: “Hải quân đế quốc ở nơi ta, bọn chúng không xứng!” Ông đột ngột chém vào bao thuốc nổ bên cạnh, không khí tức thì ngập ngụa mùi thuốc nổ.

Viên phó quan thông tin chưa trải việc đời đột nhiên khóc kể: “Bọn họ vốn không phải người của hạm đội Mạt Khắc. Hạm đội Mạt Khắc đã hy sinh vì nước trên đảo Mã Cáp rồi…”

Lão thuyền trưởng Mạt Khắc hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Ta dám bảo đảm, ba chiến hạm cuối cùng của ta sẽ không có một ai bỏ chạy hết! Ta sẽ chứng minh cho cô thấy, hải quân đế quốc vẫn còn hi vọng!”

Phượng Thái Y gật đầu đầy nghi hoặc.

Mạt Khắc đột nhiên kêu lớn: “A Phương Tác!”

Một thủy thủ trẻ thân hình cường tráng từ đống dây thừng cột buồm dày đặc chui ra, sải bước tới trước mặt lão thuyền trưởng, khom lưng cung kính: “Quan tư lệnh, có sai bảo gì chăng?”

Phượng Thái Y liếc A Phương Tác một cái. Đó là một thanh niên mặt mày dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng, thi thoảng để lộ cái nhìn hung ác khiến người ta phát rét. Hai cánh tay xăm đầy hình khô lâu trên lá cờ của hải tặc rất khủng khiếp, trước ngực xăm một cái đầu lâu sống động như thật, người ngoài nhìn vào có cảm giác lạnh sống lưng.

Mạt Khắc lão thuyền trưởng trỏ bội kiếm, từ tốn nói: “Đô úy hải quân A Phương Tác, ta lệnh cho ngươi, lập tức hộ tống hai vị tiểu thư đến từ Y Lệ Nạp đây rời khỏi tàu bằng thuyền nhỏ! Bất luận đổ bộ ở đâu cũng phải đưa bọn họ đến Đường Xuyên đế quốc an toàn!”

Phượng Thái Y hơi biến sắc nhưng vẫn không nói câu nào.

Thanh niên được gọi là A Phương Tác quay đầu nhìn lá khô lâu kì màu xanh đằng xa, ánh mắt hung dữ lấp lóa, trầm mặc hồi lâu mới chậm chạp trả lời: “Tuân lệnh!”

Phượng Thái Y đột ngột thốt lên: “Mạt Khắc lão thuyền trưởng, tôi nghĩ mình đã không còn cơ hội sống sót! Xin ngài cho tôi theo ngài chiến đấu! Tuy chẳng giúp đỡ được cho ngài nhưng chí ít hãy để tôi được thấy hạm đội Bắc Hải chân chính!”

Mạt Khắc bình thản nói: “Phượng Thái Y tiểu thư, tại đảo Đường Lang ta nhận mệnh lệnh hộ tống các cô bình an tới Đường Xuyên, để các cô tới kinh thành Ni Lạc Thần chấp hành nhiệm vụ. Không cần cô phải chiến đấu cùng ta, nhiệm vụ của ta là tuân thủ mệnh lệnh từ Ni Lạc Thần!”

A Phương Tác ngắc ngứ nói: “Phượng tiểu thư, không cần lo lắng! Tôi sẽ hộ tống cô tới Đường Xuyên bình an!”

Phượng Thái Y chậm chạp lắc đầu: “Đối thủ của chúng ta là hải tặc râu xanh, chúng ta không có cơ hội đâu!”

Mạt Khắc lão thuyền trưởng trầm giọng: “A Phương Tác xuất thân từ hải tặc, hắn biết cách đưa cô rời khỏi chiến trường!”

Giọng nói của A Phương Tác vẫn ngắc ngứ như cũ: “Phượng tiểu thư, tôi có thể hộ tống cô đổ bộ lên đất liền nhưng sau đó, tôi không thể bảo hộ cô được!”

Mạt Khắc lão thuyền trưởng nhìn A Phương Tác chòng chọc, bình tĩnh nói: “Nhiệm vụ lần này hoàn thành thì điều khoản giữa ta và ngươi cũng kết thúc. Từ rày về sau ngươi được tự do!”

A Phương Tác lạnh lùng gật đầu.

Phượng Thái Y nhìn đường chân trời, vẻ mặt trơ trơ.

Mạt Khắc lão thuyền trưởng thong thả nói: “Phượng cô nương, cô mang trên mình trách nhiệm nặng nề. Cô phải vì quốc gia mình, vì người thân của mình kiên cường mà sống. Ta nghĩ, ngày sau cô nhất định sẽ trở thành một vị tướng quân xuất sắc, bất kể quân kì sau lưng cô có màu sắc gì, nó cũng sẽ tỏa ánh hào quang rực rỡ. Nghe ta nói, rời khỏi đây đi, cô phải nắm giữ lục địa, cỡi trên lưng ngựa, tranh thủ cơ hội giành lấy huân chương và quang vinh của mình.”

Mắt Phượng Thái Y hơi ướt, trầm ngâm mấy giây mới kiên nghị gật đầu, từ tốn nói: “Đã như vậy, lão nhân gia còn có gì dặn dò? Chỉ cần làm được, con nhất định sẽ hoàn thành cho người!”

Lão thuyền trưởng đăm đăm nhìn khô lâu kì đang từ từ tiến lại, u ám đáp: “Ta chỉ hi vọng đế quốc biết, hạm đội Bắc Hải chúng ta không phải là đống bùn, chúng ta vẫn vì đế quốc mà vào sinh ra tử. Nhưng mà, ta không muốn linh hồn của mình bị chiến kì dơ bẩn của hạm đội Bắc Hải làm ô uế, ta muốn hạm đội của ta được mọi người xưng tụng là hạm đội Mạt Khắc!”

Phượng Thái Y gật đầu quả quyết.

Thở dài, lão thuyền trưởng nhìn mây đen đang giăng kín đường chân trời, trầm giọng: “Nếu sau này có cơ hội, gặp được con trai ta Đặc Lan Khắc Tư, nhờ cô chuyển lời ta tới nó. Ta không ngăn cản nó gia nhập hải quân đế quốc nữa, ta chỉ hi vọng một ngày nào đó, nó có thể thống lĩnh hạm đội tiêu diệt bọn hải tặc Ca Âu ác ôn này. Trước kia, ta chưa từng khen ngợi nó, chỉ biết nghiêm khắc chỉ trích nó, đả kích lòng tin của nó. Thực tế, nó đã là một quân quan hải quân xuất sắc rồi! Nhờ cô nói với nó, nó có thể tự tin, nó đủ tài năng và trí tuệ tiêu diệt đám người dã man trên đại lục A La Phật, bọn đã nuôi dưỡng cỗ máy sát nhân này!”

Phượng Thái Y khẽ hỏi: “Anh ta giờ ở đâu?”

Mạt Khắc lão thuyền trưởng đau khổ lắc đầu, dường như chớp mắt đã già đi rất nhiều. Ông ôm đầu suy nghĩ, khi ngẩng lên thì cặp mắt già nua đã đầy nước: “Ta không biết, thực tình không biết! Ta rất nghiêm khắc với nó, thường hay khiển trách nó không có lí do, phê bình nó, thậm chí còn đánh nó thô bạo… rút cuộc, ta đã bức nó bỏ nhà ra đi, đến nỗi chúng ta không khác gì người dưng… ta không biết hiện giờ nó ở đâu, có lẽ, nó đang ở đảo Sùng Minh, mà không, cũng có thể nó đang ở bán đảo Hỏa Long, ta thật sự không biết…”

Phượng Thái Y quả quyết: “Dù ở đâu, con cũng sẽ tìm anh ta!”

Mạt Khắc lão thuyền trưởng cố gắng trấn tĩnh, khôi phục lại gương mặt dữ dằn, cao giọng: “Tuy ta không phải người Đường tộc nhưng ta nguyện ý hi sinh vì Đường Xuyên đế quốc, ta hi vọng nó cũng như thế. Lá cờ Kim long hí châu kì của Đường Xuyên đế quốc phải được tung bay một lần nữa trên mỗi hòn đảo ở Bắc đại dương của Đường Xuyên, giống như lời thề của nguyên soái Đường Lãng. Bất luận tiền đồ gian nan hiểm trở thế nào, đều phải thẳng tiến không lùi. Nhờ cô nói với nó, bất kể ra sao, linh hồn ta trên trời nhất định sẽ chỉ dẫn cho nó đối phó với đám người Ca Âu tàn ác đó!”

Nói xong câu cuối cùng, toàn thân Mạt Khắc lão thuyền trưởng dường như tràn đầy nhiệt huyết và sức lực, ông vung vẩy hai tay, gằn giọng: “Các ngươi đi đi! Ta phải cho hải tặc Ca Âu thấy thế nào là hải quân đế quốc thực sự!”

Phượng Thái Y còn trù trừ, A Phương Tác đã thô bạo tóm lấy cánh tay nàng lôi tuột xuống khoang dưới, vội vã kêu Phượng Phi Phi rồi lại ba chân bốn cẳng chạy về phía đuôi thuyền, hạ thuyền nhỏ xuống nước, quát lên: “Đi mau! Muộn sẽ không kịp mất!”

Thuyền nhỏ khởi hành. Phượng Thái Y không kìm được quay đầu nhìn, chỉ thấy Mạt Khắc lão thuyền trưởng đã bận lại quân phục chỉnh tề, khôi phục lại thân phận uy nghiêm của thiếu tướng hải quân La Lan Đức Đặc Mạt Khắc. Trông ông như một bức tượng đứng sừng sững trước mũi tàu, đao chỉ huy trong tay khác nào mảnh trăng lưỡi liềm chém về phía hải tặc râu xanh. Hai bên bắt đầu khai hỏa, đạn pháo lướt qua người ông, giống như một dải cầu vồng tuyệt đẹp. Đạn pháo nổ bên người lão thuyền trưởng không khác pháo hoa rực rỡ. Khoảng cách càng lúc càng xa nhưng hình ảnh lão nhân trong mắt Phượng Thái Y vẫn rõ mồn một. Đột nhiên, một viên đạn rơi cạnh ông, dường như có một tia chớp lóe lên nơi chân trời, hoa lửa rực rỡ bắn lên, thân ảnh lão nhân đã biến mất. Chỉ có quân kì hải quân đế quốc chao đảo rơi xuống boong tàu.

“Mạt Khắc lão thuyền trưởng…” Phượng Thái Y gào lên, hai mắt nhắm chặt đầy đau khổ.

Rạng sáng ngày 10 tháng 9 thiên nguyên 1727, phó tư lệnh hạm đội Bắc Hải, Đường Xuyên đế quốc thiếu tướng hải quân La Lan Đức Đặc Mạt Khắc không may chiến tử.

Hải tặc râu xanh giành thắng lợi hoàn toàn. Chúng tìm thấy trên di thể ông chân dung một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, thân hình thon thả, gương mặt tròn trịa, đôi mắt nhỏ, bộ dạng e lệ thẹn thùng chẳng khác thiếu nữ. Bọn chúng cười nhạo, không kể gì đến liền quăng bức họa xuống biển. Giây phút đó, bọn chúng không ngờ rằng, không lâu sau, thanh niên yếu đuối trông như tiểu thư khuê các ấy đã mở ra cánh cửa đẩy hải tặc Ca Âu xuống địa ngục.

Người thanh niên ẻo lả đó tên là Đặc Lan Khắc Tư.

Đương nhiên, hải tặc Ca Âu không thể ngờ, ngoài Đặc Lan Khắc Tư, người mở ra cánh cửa xuống địa ngục của chúng còn có một thanh niên khác còn ác ôn hơn. Y mở ra cánh cửa xuống địa ngục, nhưng trước cánh cửa đó, địa ngục của y chất đầy đạn pháo.

Cái người tà ác đó tên là Dương Túc Phong.

Bất quá, thời điểm này mà nói, dù là Đặc Lan Khắc Tư hay A Phương Tác, hay Phượng Thái Y, Phượng Phi Phi mà nói, không ai ngờ được vận mệnh và tên tuổi của họ sau này lại có liên hệ chặt chẽ với cái gã Dương Túc Phong kia, cùng nhau mở ra một đại lục Y Lan mới.

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Chương #87